Suy nghĩ như vậy đồng thời dâng lên trong lòng Diệp Vô Khuyết, Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo.
Diệp Vô Khuyết nhìn chiến đồ chiến trận Tập Long trong tay, hắn không quan tâm đến đầu rồng, thân rồng hay đuôi rồng, hắn chỉ quan tâm ba người có thể kết hợp ăn ý, phát huy hoàn toàn uy lực của chiến trận Tập Long hay không. Bây giờ hắn đang để ý đến một phát hiện lớn khi xem xét trận đồ chiến trận Tập Long khi nãy!
Lâm Anh Lạc lạnh lùng nhìn quyển trục màu đen trong tay, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Vẻ ngạo nghễ hiện lên trong mắt rồi biến mất, Tư Mã Ngạo tỏ vẻ nhất định phải được làm đầu rồng, trước giờ y vẫn xem thực lực là quy tắc nên đã phân chia đầu rồng, thân rồng và đuôi rồng xong, khi Tư Mã Ngạo định lên tiếng, giọng nói trong trẻo của Lâm Anh Lạc đã vang lên trước một bước.
“Ta làm đuôi rồng”.
Giọng nói của thiếu nữ rất kiên định, tựa như một cây búa đánh xuống.
Lời nói của nàng ta khiến Tư Mã Ngạo vừa định lên tiếng. sửng sốt, Diệp Vô Khuyết đang nghiên cứu chiến trận Tập Long cũng rất ngạc nhiên.
Lâm Anh Lạc chủ động đảm nhiệm đuôi rồng nguy hiểm nhất khiến Diệp Vô Khuyết cũng có thiện cảm với thiếu nữ có khí chất lạnh lùng này.
“Anh Lạc! Sao muội có thể làm đuôi rồng chứ? Không được, ta sẽ làm đầu rồng, muội làm thân rồng! Còn về đuôi rồng... Diệp Vô Khuyết, giao cho ngươi đấy”.
Giọng nói của Tư Mã Ngạo mang theo sự bá đạo không cho phép phản bác, lúc nói câu cuối cùng, y nhìn Diệp Vô Khuyết bằng ánh mắt sáng như đuốc, trên mặt lộ vẻ châm chọc, khí thế đáng sợ!
Lời nói của Tư Mã Ngạo khiến Diệp Vô Khuyết thoáng sửng sốt, sau đó hắn cười khẽ, hắn phát hiện thì ra Tư Mã Ngạo này thích Lâm Anh Lạc, nhưng đuôi rồng thì đuôi rồng, Diệp Vô Khuyết cảm thấy không có vấn đề gì cả.
“Tư Mã Ngạo, chú ý cách ăn nói của ngươi, gọi ta là Lâm Anh Lạc, ngoài ra quyết định của ta để ta tự nói, chưa đến lượt ngươi chen miệng vào”.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz.vn nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ truyenazz.vn để vào đọc truyện nhé
Lời nói không chút tình cảm thốt ra từ miệng Lâm Anh Lạc. khiến Diệp Vô Khuyết cũng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng dường. như Tư Mã Ngạo không bất ngờ chút nào, chỉ hơi tỏ vẻ bất đắc dĩ. Có điều khi nhìn về phía Diệp Vô Khuyết, y liên tục dùng mắt ra hiệu, rõ ràng muốn bảo Diệp Vô Khuyết biết điều, chủ động nói mình sẽ làm đuôi rồng.
“Diệp Vô Khuyết, ngươi yên tâm, Tư Mã Ngạo ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm gì đâu, ngươi chỉ cần theo sát ta và Anh... Lâm Anh Lạc, làm chuyện ngươi cần làm, không có gì phải lo läng, ta nghĩ ngươi là một nam nhân, có lẽ không mặt dày đến mức giành chỗ với một cô gái đâu nhỉ?”
Tư Mã Ngạo không thể làm gì Lâm Anh Lạc, chỉ có thể ra tay từ Diệp Vô Khuyết, y cảm thấy Diệp Vô Khuyết vừa ngưng tụ phách nguyệt, tu vi khó khăn lắm mới bước vào cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm, có điều dù làm đuôi rồng khá nguy hiểm nhưng cũng không đến mức có thể chết người.
Nghe Tư Mã Ngạo nói xong, Diệp Vô Khuyết bình tĩnh nhìn y, nói thật thì Diệp Vô Khuyết không hề quan tâm là thân rồng hay đuôi rồng, nhưng lời của Tư Mã Ngạo hơi khó nghe, Diệp Vô Khuyết đã từng nhãn nhịn y một lần, nhưng người này vẫn cứ gây chuyện với hẳn, lần này Diệp Vô Khuyết sẽ không nhẫn nhịn nữa.
“Ta nghĩ dù là thân rồng hay đuôi rồng cũng không đến lượt ngươi quyết định, nếu ai cũng can thiệp vào quyết định của người khác như ngươi... Thì không bãng thế này, ngươi làm đuôi rồng, ta làm đầu rồng, ta nghĩ ngươi sẽ không đến mức cướp với một cô gái đúng không?”
Lời nói có vẻ sắc bén vang lên từ Diệp Vô Khuyết, Tư Mã Ngạo nói thế nào, Diệp Vô Khuyết sẽ đáp trả như thế, nếu xét về miệng lưỡi säc bén, chỉ có Diệp Vô Khuyết không muốn thôi, nếu không thì hắn sẽ không sợ bất cứ một ai.
Lời nói của Diệp Vô Khuyết khiến Tư Mã Ngạo thoáng sửng sốt, rõ ràng y không ngờ Diệp Vô Khuyết lại nói như thế, y cảm thấy một tu sĩ vừa ngưng tụ phách nguyệt như Diệp Vô Khuyết lẽ ra phải nghe theo lời y, sao lại dám phách lối trước mặt y chứ.
Quan trọng nhất là Diệp Vô Khuyết còn làm thế trước mặt Lâm Anh Lạc, Tư Mã Ngạo thấy rõ Lâm Anh Lạc nở nụ cười châm chọc, đây rõ ràng là đang giễu cợt y. Tư Mã Ngạo lại nhớ tới lần đầu gặp Diệp Vô Khuyết đã thấy không thích hắn, y híp mắt lại, trong đôi mắt chứa đựng sự giận dữ.
iệp Vô Khuyết, ta đã xem thường ngươi rồi, được... được. läm, chỉ không biết bản lĩnh của ngươi có lợi hại như cách ngươi nói chuyện không! Nếu đã thế thì nói chuyện bằng thực. lực đi, ngươi có dám không?”
Tư Mã Ngạo cố nén sự giận dữ trong lòng, lời nói lạnh lùng vang lên, y muốn khích Diệp Vô Khuyết ra tay với mình, đến lúc đó y sẽ cho Diệp Vô Khuyết biết cái gì gọi là thực lực chính là quy tắc!
Trong mắt Diệp Vô Khuyết có ánh sáng loé lên, vào lúc hẳn định lên tiếng thì bên tai chợt vang lên tiếng truyền âm của Tê Thế Long, ngay sau đó ánh mắt của hẳn cũng trở nên sắc bén.
“Xem ra thì ta nhất định phải làm đầu rồng rồi...”
Trong lòng có suy nghĩ thoáng xuất hiện, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh của Diệp Vô Khuyết trở nên mạnh mẽ, một khí thế khiến người ta cảm thấy áp lực tản ra từ trên người hẳn. Google 𝔫ga𝙮 𝙩𝒓a𝔫g ﹎ T RUMTRU𝙔Ệ𝑁.V𝑁 ﹎
Hắn đặt hộp Thất Tinh Luyện Đạo đang đeo trên lưng sang một bên, vung chân đạp về phía trước, cao giọng nói: “Tư Mã Ngạo, đúng như lời ngươi nói, ra tay mới biết bản lĩnh thật sự, ba chiêu... Trong vòng ba chiêu nếu ta không thể đánh bại ngươi thì trong đại chiến bách thành ta sẽ nghe theo tất cả mệnh lệnh của ngươi vô điều kiện. Nếu trong vòng ba chiêu ta may mắn thắng ngươi, thì ta sẽ làm đầu rồng còn ngươi làm đuôi rồng, không biết là ngươi... thấy sao?”
Lời nói của Diệp Vô Khuyết như đặt một ngọn núi lửa vào lòng Tư Mã Ngạo, khiến y giận quá hoá cười: “Được được được! Diệp Vô Khuyết, ngươi đúng là một người gan dạ, ta cũng thấy khâm phục ngươi đấy, như thế mà ngươi cũng dám cược! Vậy cũng được, tránh ngươi gây thêm rắc rối cho ta trong đại chiến bách thành, vậy thì lên đi... Ba chiêu!”
Lúc này tâm trạng vốn lạnh nhạt của Lâm Anh Lạc cũng trở nên sôi trào như lửa, nàng ta biết rõ Tư Mã Ngạo mạnh bao. nhiêu, nhưng nàng ta càng muốn biết Diệp Vô Khuyết khi ở cảnh giới Đoàn Thể đại viên mãn đã có thực lực chiến đấu với cao thủ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm sơ kỳ thì sau khi ngưng tụ phách nguyệt bước vào cảnh giới Tẩy Phàm sẽ mạnh đến mức nào?
Tê Thế Long mỉm cười nhìn Diệp Vô Khuyết và Tư Mã Ngạo quyết định giao chiến ba chiêu, ông ta không những không trách tội hành động của Diệp Vô Khuyết mà còn tỏ vẻ tán thưởng.
Thiên tài thường có tính cách đặc biệt, không muốn cúi đầu với người cùng thế hệ, thậm chí là không thể hoà thuận với nhau, bọn họ luôn rất tự tin với bản thân mình, tin răng mình không thua kém ai, cho nên ba thiên tài ở cạnh nhau khó tránh khỏi sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Khi nãy Tư Mã Ngạo và Diệp Vô Khuyết cũng là như thế, nếu bọn họ mang theo cảm xúc như thế thì đừng nói là tham gia đại chiến bách thành mà ngay cả việc luyện tập chiến trận Tập Long thành công hay không cũng là vấn đề, hơn nữa chiến trận Tập Long cần rèn luyện sự tin tưởng giữa ba người, hợp tác ăn ý mới có thể phát huy được uy lực của chiến trận này.
Cho nên đây cũng là vấn đề Tê Thế Long muốn ba người họ phải giải quyết trước khi luyện tập chiến trận Tập Long, trùng hợp là ba người quả nhiên xảy ra tranh chấp vì vấn đề đầu rồng đuôi rồng, đương nhiên Tê Thế Long sẽ không bỏ qua này. Cho nên ông ta truyền âm với Diệp Vô Khuyết, bảo Diệp Vô Khuyết rằng Tư Mã Ngạo không thích hợp làm đầu rồng của chiến trận Tập Long, vì tính cách y kiêu ngạo, không thể kiểm soát toàn cục, nếu để y làm đầu rồng thì không thể phát huy uy lực của chiến trận Tập Long đến trình độ cao nhất, việc này cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả của tập thể, ảnh hưởng đến việc Diệp Vô Khuyết có thể có cơ hội đi tới... thành chính Đệ Nhất hay không.
Tê Thế Long biết đây là chuyện Diệp Vô Khuyết quan tâm nhất, cho nên ông ta mượn nó làm lý do truyền âm cho Diệp. Vô Khuyết, muốn hẳn đánh một trận với Tư Mã Ngạo, ai thẳng thì người đó làm đầu rồng, thực lực là vốn để nói chuyện!
Nhưng Tề Thế Long không ngờ Diệp Vô Khuyết lại muốn giao chiến ba chiêu, nhưng sau đó Tê Thế Long cũng biết Diệp Vô Khuyết đã hiểu rõ ý ông ta, hơn nữa còn thẳng thắn và bá đạo hơn, Tề Thế Long biết Diệp Vô Khuyết không những muốn thắng mà còn muốn thẳng triệt để, thắng đẹp!