Diệt Nhân

Chương 56: 56





- Khổ nhàn kết hợp.
Vân Lam đáp lại một câu không đầu không đuôi rồi mở cửa xe ngồi vào vị trí của mình.

Đã quen với tính cách này của nàng, Đường Lưu Vũ sẽ không hỏi thêm để tránh tự chuốc khổ vào thân.

Trên xe có trang bị một cái nạp giới diện tích không gian khoảng mười mét vuông, cao ba mét, chuyên dùng để chứa các dụng cụ tiện ích phụ trợ thêm như lương thực, đồ uống, vũ khí phụ.

Vân Lam dứt khoát trưng dụng phần trống trong cái nạp giới này để nhét những món đồ mà nàng vừa mua vào.

Số lượng quá nhiều, Đường Lưu Vũ không biết Vân Lam đã mua những gì nhưng chỉ dựa vào phần túi sang trọng bên ngoài cũng có thể đoán được giá trị của chúng rất cao.
Đúng là một tiểu phú bà.

Phải biết lương của hắn đều là do Vân Lam chi trả, nàng chắc chắn giàu hơn hai tên Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn.

Cất đồ xong xuôi, Vân Lam ra lệnh cho trí tuệ nhân tạo điều khiển xe tự động lái vòng quanh thành phố rồi mới quay sang hỏi Đường Lưu Vũ:
- Ngươi thu thập được những thông tin gì?
Đường Lưu Vũ do dự vài giây rồi quyết định để Vân Lam nói trước:
- Ngươi là người có kinh nghiệm, ta muốn nghe từ chỗ của ngươi trước.
Vân Lam khẽ gật đầu:
- Có cả tin tốt và tin xấu.

Tin tốt là hai thứ quan trọng nhất mà chúng ta cần tìm đều nằm ở một chỗ, tin xấu là nơi đó có mức độ nguy hiểm không kém gì căn cứ quân sự lần trước.
Vẻ mặt Đường Lưu Vũ trầm xuống.

Lần trước nhóm bọn hắn sống dở chết dở mới thành công thoát thân.


Đó là chưa kể đến may mắn do nam nhân quái vật kia đã nương tay, nói đúng hơn là đối phương chỉ muốn tận hưởng trận chiến hơn là kết thúc nó quá sớm.

Bốn người còn như vậy, hiện tại chỉ có Đường Lưu Vũ và Vân Lam, chuyện này dường như không được khả quan lắm.
Thấy biểu cảm của hắn, Vân Lam liền tiếp:
- Không hẳn là không thể.

Lần này đối phương không có Nguyền Thạch, chỗ kia cũng nằm trên mặt đất, chúng ta có không gian và thời gian để bố trí rất nhiều thiết bị hiện đại.

Lần này chúng ta sẽ dựa vào công nghệ dể thủ thắng, không cần giao chiến trực diện với đối phương.

Nhưng nhất định phải cẩn thận với Liên Minh Bắc Vực, lần trước chúng ta rời đi đã bị bọn hắn theo dõi, nhờ vào tài nghệ điều khiển xe của Chu thúc thúc mới thoát được.
- Liên Minh Bắc Vực?
- Là một liên minh được các quốc gia phía bắc nhân tộc thành lập lên, trình độ phát triển tương đương với Bạch Nhật Đế Quốc, nắm trong tay các kỹ thuật tiên tiến nhất.

Bọn hắn đang tìm cách thâu tóm các quốc gia nhỏ ít được chú ý nằm rải rác khắp nơi.

Có một công nghệ cấm mà Thủy Nguyên Quốc đang nghiên cứu được liên minh này quan tâm.
Đường Lưu Vũ câm nín.

Mọi chuyện dường như càng đi càng xa.

Hắn chỉ muốn tìm một công việc lương cao, làm vài năm đủ tiền sẽ nghỉ hưu sớm.

Tại sao vừa mới bắt đầu đã dính dáng đến những con quái vật khổng lồ như thế này?
- Đừng sợ.

Bọn hắn còn chưa chính thức hợp tác, vẫn còn trong giai đoạn thương lượng, đại sứ liên minh cũng chưa nhận ra chúng ta.

Chỉ cần hành động cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề.
Đường Lưu Vũ cười gượng, nữ nhân như Vân Lam còn nói như vậy, nam nhân như hắn tỏ ra dè chừng thì không phù hợp cho lắm.
- Ngươi thu thập được những tin tức này như thế nào?
Vân Lam không giấu giếm mà nói thẳng:
- Có một tổ chức ngầm cực lớn chuyên buôn bán tin tức, có mặt tại mọi quốc gia nhân tộc.

Chỉ cần ngươi có đủ tiền, không có tin tức gì là không thể mua được.
- Bao gồm cả tin tức về Nguyền Thạch?
- Đúng, có điều tổ chức này hoạt động rất bí mật.

Lần trước tìm kiếm bọn hắn có chút mất thời gian.
Đường Lưu Vũ méo mặt:
- Vậy ngươi còn để ta tự đi thu thập là có mục đích gì? Chẳng phải về sau chỉ cần tìm bọn hắn rồi mua thông tin là được sao?
Khóe miệng Vân Lam hơi nhếch lên, sau cùng cũng không trả lời.

Đường Lưu Vũ hiểu ra, chợt cảm thấy mình có chút ngu ngốc.


Nàng đơn giản là muốn tách ra để thoải mái mua sắm hơn mà thôi.

Cái này cũng không trách được Vân Lam, nàng là thiếu nữ đang trong giai đoạn xinh đẹp rực rỡ nhất, đương nhiên sẽ có nhu cầu về phương diện này.

Ở trong căn cứ với một đám nam nhân không có cơ hội bộc lộ ra, hiện tại chỉ có một mình Đường Lưu Vũ thì không cần che giấu nữa.
Đường Lưu Vũ không nói thêm gì nữa nên Vân Lam liền truy hỏi ngược lại hắn:
- Còn ngươi? Hơn năm giờ đồng hồ ngươi đã thu thập được những gì?
Đường Lưu Vũ sửa lại:
- Là ba giờ, kẻ tiêu tốn đến năm giờ là ngươi.
- Trễ hẹn là đặc quyền của nữ nhân.
Đường Lưu Vũ cảm thấy mình rất thất bại, mỗi lần đều bị Vân Lam chặn họng đến không nói được gì.

Hắn chợt nhớ đến một câu nói mà mình vô tình nghe được ở đâu đó: “Nữ nhân là sinh vật không nói lý lẽ, đừng dại dột mà tranh cãi với các nàng”.

Dù danh ngôn này không được chính thức công nhận nhưng Đường Lưu Vũ cảm thấy nó rất chính xác, ít nhất là trong trường hợp này.
Hắn từ bỏ việc tranh luận đúng sai với Vân Lam, thay vào đó chậm rãi kể lại những gì mình vừa nghe được, đồng thời đưa ra đề nghị chia ra hành động, đợi sau khi xử lý xong chuyện của thanh mai trúc mã sẽ đến hỗ trợ nàng.

Đáp lại lời của Đường Lưu Vũ là một cú vỗ mạnh bất ngờ vào sau gáy khiến hắn suýt chút nữa cắm đầu xuống mặt bàn phía trước.

Còn may cơ chế tự động của xe kịp thời thu bàn lại, Đường Lưu Vũ chỉ loạng choạng một chút đã lấy lại được thăng bằng.

Hắn ngơ ngác nhìn về phía sau, giữa không trung lúc này xuất hiện một cánh tay máy móc lớn như tay người.

Nó chỉ có bàn tay và khủy tay, hơn nữa còn mọc ra giữa không gian một cách kỳ dị.

Nếu không biết trước đây là năng lực của Vân Lam, Đường Lưu Vũ nhất định sẽ nghĩ là có ma.
- Ngươi làm cái gì…
Vân Lam lạnh lùng đáp:
- Chúng ta là một nhóm, phải luôn hành động cùng nhau.
Đường Lưu Vũ bất đắc dĩ đáp:
- Nhưng chuyện này rất quan trọng đối với ta.


Cùng lắm…phần thưởng nhiệm vụ lần này đều nhường lại cho ngươi.

Ta cũng không nhận thêm lương ngoài giờ.
Vì là nhiệm vụ phụ thêm nên khi hoàn thành sẽ có thêm phần thưởng đặc biệt từ Chu Bác.

Chưa rõ phần thưởng này là gì nhưng có vẻ giá trị rất cao.

Đường Lưu Vũ chấp nhận nhường nó cho Vân Lam cùng với lương ngoài giờ.

Tiền rất quan trọng nhưng chung quy cũng chỉ là công cụ để đạt được mục đích, hiện tại hắn đang có một thứ đáng để quan tâm hơn.
- Ngươi cho rằng ta cần tiền?
Câu này Đường Lưu Vũ không trả lời được, không phải hắn không biết mà là biết quá rõ, đáp lại sẽ trở thành chuyện cười.

Vân Lam là người chi trả lương cho hắn, số tiền nàng mua sắm, thậm chí mua thông tin từ tổ chức nào đó chắc chắn gấp vài chục lần một triệu mà hắn từng sở hữu.

Cái gọi là lương ngoài giờ, thậm chí phần thưởng của Chu Bác trong mắt Vân Lam đều không đáng kể.
- Nhưng ta…
Vân Lam chậm rãi nói tiếp:
- Chúng ta là một nhóm, vấn đề của một thành viên chính là vấn đề của cả nhóm.

Nếu ngươi gặp chuyện, tất cả mọi thành viên khác đều sẽ hỗ trợ vô điều kiện và ngược lại.

Đây mới là ý nghĩa của một nhóm mà nghĩa phụ từng dạy chúng ta..