Diệu Diệu

Chương 108: Rải cẩu lương trong thế giới tu chân (4)



Edit: Rùa

Beta: Ư Ư

Diệu Diệu muốn Tần Trường An dọn đến đây ở.

Nàng không thích lấy lí do tốt đẹp là dấu diếm giúp hắn —— nàng cảm thấy đó là tốt cho hắn, nhưng ai biết trong lòng hắn nghĩ thế nào?

Xem ra Thanh Nguyên cũng không phải loại người mẫn cảm, cho nên cứ việc nói thẳng, nàng cảm thấy lúc trước là vì nàng, tu vi hắn mới giảm xuống, Lê gia tỏ vẻ là Lê gia, nàng là nàng, hỏi hắn có muốn dọn đến đây không?

Nếu không muốn hoặc là muốn gì cũng đều có thể nói thẳng.

Đương nhiên rồi, ai có thể cự tuyệt được Diệu Diệu chưa 〒▽〒

—— Đương nhiên không muốn, dọn lại đây là ở dưới mí mắt nàng. Tần Trường An không chút do dự muốn từ chối. Nhưng lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, nhìn đôi mắt lấp lánh tỏa sáng của nàng, lời nói đến bên miệng lại sửa lại, "Được."

Meow~ Diệu Diệu có chút đắc ý, cái đuôi không nhịn được vung lên hai cái.

Từ chối Diệu Diệu?

Không tồn tại φ( ̄ ̄o)

Diệu Diệu và Tần Trường An đều là người nói làm là làm, không đợi gì nữa, đi ra ngoài nhìn nhìn xung quanh, chọn ra nơi ở cạnh động phủ của mình, "Ngươi xem nơi này thế nào?"

Trong truyện, nam chính khi bị rớt tu vi đều sẽ bị bắt nạt, nếu hắn cách nàng quá xa, đáng thương bị bắt nạt, nàng chắc chắn không biết được nha.

Tần Trường An đồng ý.

Diệu Diệu vừa lòng gật đầu, lấy ra một cái roi màu trắng, ánh sáng trắng loé lên, một đám mèo nhỏ chui ra từ bên trong, cuồn cuộn không ngừng, giống như là một biển mèo, kêu meo meo đi tới sơn động.

Nhìn qua không chút lực sát thương nào, nhưng mà khi con mèo kia đụng vào vách núi, vách đá cứng rắn trực tiếp bị ăn mòn ra một cái động sâu chừng ba mét.

Uy lực có thể thấy được.

Ba mét lại ba mét, một đám mèo nhỏ đào một cách dễ dàng, còn phân tốt phòng ngủ và phòng khách, cả giường đá cũng đã đào xong.

Nhìn thành quả của mình, Diệu Diệu đặc biệt vừa lòng, nhìn trái, nhìn phải, cằm nhỏ nhếch lên đắc ý, "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Tần Trường An còn đang bị sự dễ thương của chiêu thức này làm cho hơi run run, nghe nàng nói mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần, nhìn thấy nàng ở trong sơn động đắc ý, chỗ sâu trong mắt lặng yên không một tiếng động tỏa sáng, "...Rất tốt, cảm ơn tiểu thư."

Thì ra chiêu thức còn có thể dễ thương như vậy?

Được... Diệu Diệu rụt rè gật đầu, "Thích thì tốt."

Sau đó Tần Trường An trở về soạn đồ —— nói soạn đồ kỳ thật cũng không có gì, tài sản người tu tiên đều đặt trong túi trữ vật, cho dù bây giờ Tần Trường An tụt xuống Luyện Khí kỳ cũng vậy.

Nhưng mà nếu hắn nói phải về sắp xếp, Diệu Diệu đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Sau đó đã thấy hắn bê cầm một con thỏ trắng nhỏ nhắn xinh xắn lại đây.

Không sai, là bê mà không phải ôm, hắn nâng cái ván gỗ đơn giản—— tấm ván gỗ có chút nghiêng, con thỏ nhỏ được đặt ở bên trên, co rúm lại ngồi xổm, hai chân nhỏ chống tấm ván gỗ, bộ dạng kia như gặp kẻ địch, sợ chính mình động đậy một chút sẽ ngã xuống.

Diệu Diệu có chút hứng thú, "Ai? Là một con thỏ yêu à?"

Tần Trường An bí mật hơi nghiêng nghiêng tấm ván gỗ, "Không phải, chỉ là một con thỏ bình thường."

Không thành yêu được, nhưng suốt ngày dùng linh khí bồi dưỡng, có thể rán có thể luộc có thể làm thịt thỏ kho tàu.

Con thỏ giống như có thể cảm nhận được suy nghĩ dưới đáy lòng hắn, đôi mắt đỏ càng đậm màu.

Diệu Diệu rất thích lông xù xù, đương nhiên, lông xù xù của bản thân là đáng yêu nhất, tiếp theo mới là lông xù xù khác.

Không thế tùy tiện sờ, bởi vì quan hệ chưa quen thuộc lắm, nếu nàng mở miệng, Thanh Nguyên khẳng định sẽ đồng ý, nhưng mà như vậy sẽ có chút miễn cưỡng.

Ai nha, Diệu Diệu sao có thể đáng yêu săn sóc thiện giải nhân ý như vậy a(*/ω*)

Khen chính mình một chút, Diệu Diệu nhắc nhở hình như con thỏ đang sợ hãi rồi rời khỏi động phủ của hắn, chỉ để lại hai bình dưỡng khí đan.

Sau khi nàng rời khỏi, Tần Trường An cầm lấy bình đan dược nhỏ, mở ra ngửi ngửi, khóe môi hơi cong lên một cái.

Dưỡng khí đan.

Dưỡng khí không có độc, có thể coi như kẹo trực tiếp ăn, ăn nhiều hay ít cũng sẽ không bị ảnh hưởng tới thân thể.

Rất nhanh mọi người sẽ biết chuyện này.

Mặc kệ người khác thần thông quảng đại thế nào, Diệu Diệu đã chọn Tiểu Lục Phong, ngọn núi trước kia  lão tổ Lê gia hóa thần từng cư trú, —— sau khi hóa thần, linh khí bình thường đã không thoả mãn được nhu cầu tu luyện của bọn họ, mỗi tông môn đều có địa cung chuyên môn để bọn họ tu luyện, còn chưa có ai dám không kiêng nể gì dùng thần thức tìm địa cung trên núi.

Chỉ là Diệu Diệu tiến giai Kim Đan, Kim Đan là có thể được xưng là chân nhân, được giao cho một ngọn núi nhỏ. Lãnh Sự Đường tự mình đến đây, hỏi nàng muốn đặt núi nhỏ ở đâu, có cần người hầu hạ gì không và những việc nhỏ khác.

Kim Đan kỳ có ba người hầu hạ, có ba cái lệnh bài. Lấy được lệnh bài, Diệu Diệu đã đưa cho Thanh Nguyên.

—— Không phải nàng một hai phải cho hắn lệnh bài, mà là Thiên Huyền Tông cực kỳ lớn, bình thường chia làm nội môn và ngoại môn, không có lệnh bài,đệ tử  ngoại môn hoặc là tạp dịch không thể đi vào nội môn... Cho nên muốn muốn từ nơi linh khí sung túc như nội môn đi xuống, hắn nhất định phải có lệnh bài.

Mà lệnh bài cũng chia thành nhiều cấp bậc, lệnh bài Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ, đương nhiên địa vị cũng không giống nhau, cụ thể thể hiện ở phía ngoài của lệnh bài.

Buổi chiều lúc lão tổ Lê gia xuất quan, gọi Diệu Diệu đến, dò hỏi tình huống hiện tại của nàng, thấy nàng đã Kim Đan, vô cùng vui mừng, liên tục nói tốt.

Sau đó cổ vũ hai câu, khuyên nàng không thể kiêu ngạo tự mãn, lại lấy bảo bối trong kho riêng của mình ra ban thưởng cho nàng, còn nhân tiện nói việc nàng thu lưu Tần Trường An bên người.

Lão tổ nói nàng đương nhiên có thể để hắn bên cạnh, nhưng không để thể hắn làm chiến nô của nàng một lần nữa, chiến nô là người bảo vệ của nàng, không thể xử lý theo tình cảm.

Diệu Diệu không tranh cãi chuyện này với ông, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Nếu Diệu Diệu một hai muốn để hắn làm chiến nô mới thật sự sai! Hơn nữa nàng mới là người bảo vệ, mới không cần hắn bảo vệ nàng. Đan dược do Diệu Diệu luyện, linh thạch Diệu Diệu đưa, người xấu Diệu Diệu đánh, hắn chỉ cần chăm sóc cuộc sống sau này của nàng thật tốt là được rồi.

Ừm...... Diệu Diệu chớp chớp mắt, lại nói tại sao lại giống tiểu bạch kiểm bị nàng bao dưỡng vậy nhỉ?

Thấy nàng thấu đáo, lão tổ cũng không nói nhiều, ngược lại nói tới chuyện khác.

Trong thời gian lão tổ Lê gia bế quan, Diệu Diệu tất nhiên đã vào Tàng Thư Các Lê gia chọn công pháp thích hợp để tu luyện.

Lão tổ lấy lệnh bài Tàng Thư Các ra, "Nhưng mà Lê gia chúng ta không lưu truyền công pháp đồng thời tu luyện năm loại linh căn, mà linh căn của ngươi là ngũ hành cân bằng, nếu phải tách ra tu luyện, ngược lại sẽ không tốt, ta nhớ rõ Tàng Thư Các của tông môn có một công pháp tu luyện năm loại linh căn, ngươi cầm lệnh bài có thể đi vào chọn ba quyển."

"Ngươi là đồ đệ của ta, theo quy tắc, có thể chọn một quyển công pháp thiên giai, ba quyển công pháp địa giai, năm quyển công pháp huyền giai, công pháp hoàng giai thì tùy ý."

Lão tổ để nàng đi chọn công pháp có dụng tâm của ông, Diệu Diệu gật đầu đồng ý.

Bởi vì Diệu Diệu còn chưa bắt đầu tu luyện công pháp, cho nên cũng không có gì khó muốn hỏi lão tổ, lão tổ chỉ điểm hai câu, khi lựa chọn công pháp phải chọn như thế nào, lại bắt đầu nói những chuyện khác.

Tiếp theo là đến đại điển bái sư và đại điển Kim Đan.

Năm đó Diệu Diệu bái nhập môn hạ của hắn, vốn là muốn chuẩn bị đại điển bái sư, chẳng qua nàng đột nhiên hôn mê bất tỉnh, đại điển bái sư cũng không thành. Mà bây giờ nàng một giấc ngủ dậy đã là Kim Đan, đại điển Kim Đan và đại điện bái sư trùng nhau, bây giờ hỏi ý kiến của Diệu Diệu như thế nào.

Hai người đều không phải người nhiều lời, không bàn chuyện lâu, rất nhanh đã bàn bạc chuyện này ổn thỏa. Khi Diệu Diệu trở về trời còn chưa tối.

Thấy Thanh Nguyên đứng trước động phủ, giống như không có việc gì, vì thế đôi mắt Diệu Diệu chớp chớp, vẫy tay với hắn, nhỏ giọng hỏi, "Thanh Nguyên, ngươi đói bụng không?"

Vốn định nói không đói bụng, nhưng thấy vẻ mặt nàng nhất định là đang đói bụng, nhớ tới chính mình hiện tại là Luyện Khí kỳ, hẳn là còn chưa tích cốc, Tần Trường An gật đầu, "... Có chút."

"Chúng ta đi ăn cá nướng!" Phảng phất như chờ câu này của hắn, Diệu Diệu lập tức nói tiếp.

Ánh mắt Tần Trường An có chút mềm mại, "Ngươi không cần bởi vì ta..."

"Không phải bởi vì ngươi nha." Diệu Diệu meow một tiếng, rầm rì một tiếng, "Diệu Diệu cũng muốn ăn cá nướng."

Ngủ mười năm, trong miệng thật nhạt a╯^╰

Nói xong nàng cũng đã thuần thục biến ra đống lửa, không biết từ nơi nào lấy hai hai con cá, xoát xoát xoát mấy cái đã xử lý xong.

Thịt cá tươi ngọt mọng nước, còn chưa nướng BBQ, cũng đã có thể ngửi được mùi thịt cá thơm ngon, Diệu Diệu liếm liếm môi, "Chờ một lát cho ngươi nếm thử tay nghề Diệu Diệu."

Vui không ╯^╰

Không cần làm lâu, ngọn lửa cũng đã nóng lên.

"Làm phiền tiểu thư," Tần Trường An tự nhiên ngồi xuống, hắn cũng không có người hầu hạ, nhưng rất quen được hầu hạ, "Cá từ nơi nào mà có?"

"Chính là lúc trước trước khi tuyển chọn ta lấy từ trong hồ cá ven đường."

Diệu Diệu nhớ tới năm đó Sen từng nướng cho mình, từ túi trữ vật lấy ra một thanh kiếm tinh tế, làm như gậy gỗ cắm vào miệng ca, cho vào trong lửa.

Ma Tôn đại nhân không nhịn được buồn cười, trong ngày tuyển chọn, nàng thế nhưng còn nhớ rõ bắt hai con cá.

"......" Diệu Diệu nghe ra hắn cười, rầm rì một chút, lấy dầu ra bôi bôi, đang chuẩn bị quát hắn, đột nhiên, cá lại bỗng nhiên bùng cháy, ánh lửa ập vào trước mặt.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Diệu Diệu kinh ngạc meo một tiếng, liên tiếp lùi vài bước.

Khuôn mặt Tần Trường An biến đổi, phản xạ có điều kiện đánh ra một chưởng, đống lửa bị dập mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó quay đầu, thấy nàng còn kinh hồn chưa định cầm cá, đôi mắt mở to, ngốc ngốc không biết đã xảy ra chuyện gì, lửa giận lập tức biến mất, còn có chút buồn cười, "Vẫn là để ta làm cho."

Diệu Diệu không có chút do dự nào, một giây đã đưa cá cho hắn

Đông tác của Tần Trường An rất nhanh nhẹn, bôi dầu, lật mặt, rải gia vị, thịt cá vốn thơm ngon, lập tức toả ra mùi hương.

Diệu Diệu nhìn chằm chằm, râu không khỏi lặng lẽ giật giật.

Tần Trường An tựa hồ không chú ý tới động tác của màng, chỉ là nụ cười bên khóe miệng lớn hơn một xíu.

Chờ nướng xong một con, hắn tự nhiên cầm lấy, đưa tới bên môi nàng, "Nếm thử?"

Diệu Diệu không rảnh lo nhiều, meo meo ăn một miếng.

Meo! Bị nóng làm đầu lưỡi hơi đau, nhưng mà ngon quá, thật sự, Diệu Diệu thỏa mãn nheo mắt, mắt lấp lánh nhìn hắn, "Thanh Nguyên, ngươi thật lợi hại ~"

Ngữ khí mềm mại ngọt ngào.

Lông mày Tần Trường An bắt đầu nhướng lên lên, không nhịn được mà thẳng lưng, "Con sau có cần đổi vị khác không?"

"Muốn muốn muốn!" Diệu Diệu mắt sáng rực lên, ngọt ngào nói, "Ngươi thật tốt ~"

Ma Tôn khụ khụ, tốc độ nướng cá như được x2, "Kỳ thật vị Ngọc Châu Thảo cũng khá ngon."

"Thật sự?!"

"Đương nhiên!"

"........."

Tần Trường An nướng rất nhiều, khóe miệng mang cười ngọt không chịu được nhìn Diệu Diệu ăn, ánh mắt thỏa mãn.

Thật tốt, thật đáng yêu...

Chờ Diệu Diệu ăn xong, nói với hắn là vị bạc quả ngon nhất, hắn tự nhiên xoay người, "Ta đây lại nướng cho ngươi một con vị..." bạc quả...

!

Hắn nói được  một nửa, sắc mặt đột nhiên cứng lại.

Hắn răng rắc răng rắc quay đầu, nhìn Diệu Diệu đang chờ mong.

Không, từ từ, hình như có chỗ nào sai sai?

...... Không phải hắn, là người chờ ăn sao?