Diệu Diệu

Chương 115: Rải cẩu lương trong thế giới tu chân (11)



Edit: ULies

Xuân Tình tiên tử hấp hối giãy giụa, "Đạo hữu ngươi đang nói..." Cái gì?

Tần Trường An nhìn đám người hò hét như khỉ đuổi theo sau lưng nàng ta, nhìn trận bàn, đơn giản trực tiếp hỏi, cực kì thiếu kiên nhẫn, "Muốn chìa khóa hay là muốn mạng?"

Đây chính là trắng trợn "nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của", nếu ngươi có năng lực thì đừng có cầu xin ta nha.

Chỉ có chút Mị thuật xàm xí mà cũng bày đặt khoe khoang, hứ, nàng ta làm sao mà đáng iu bằng Diệu Diệu nhà hắn được?

Xuân Tình tiên tử rất tức giận.

Nhưng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Sau khi đưa chìa khóa cho họ, Xuân Tình tiên tử cũng không thèm giả vờ giả vịt nữa, sắc mặt đen thui chuẩn bị bò dậy, Diệu Diệu núp sát sau lưng Trường An, nhét trận bàn vào tay hắn, nhỏ giọng mách lẻo, "Nàng còn một cái." o(^`)o

"........." Người còn chưa bò dậy đã bị dọa cho ngã lần nữa.

Thân thể Xuân Tình tiên tử cứng đờ, suýt nữa là há mồm chửi tục như mấy bà hàng thịt, ngươi không thể để lại cho người khác một đường sống hả???

Nhưng Diệu Diệu thì đang rất cao hứng, "Thật là tốt, vừa vặn cho hai người chúng ta, mỗi người một cái!"

Hừ, dám câu dẫn con sen của Diệu Diệu đấy à! Khinh thường Diệu Diệu chỉ là một con mều đúng hem!

- - con sen của Diệu Diệu là kẻ mà người bình thường muốn câu là câu đi chắc?! Nếu đã từng thích Diệu Diệu siêu cấp tốt bụng, sau này lại còn bị tiểu yêu tinh khác câu dẫn, khác gì một loại vũ nhục Đại công chúa Diệu Diệu!! ╯^╰

Tần Trường An nhận ra được chiếm hữu dục của Diệu Diệu đối với mình, cả người liền bừng bừng nhựa sống, mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu, bắt đầu nói bậy, " Đúng đúng! Mỗi người một cái!"

Xuân Tình tiên tử không có quyền quyết định đột nhiên sâu sắc lí giải được, cái gì gọi là dùng đau khổ của người khác đổi lấy niềm vui cho mình, đôi mắt đỏ lên: "...." Cẩu, nam, nữ!!!!!!

Sau khi quyết định họ liền không trì hoãn nữa mà đi tiếp, trên đường giải quyết bầy khỉ, Tần Trường An không nói gì, Lúc sau rốt cuộc giải quyết không giải quyết không có gì trì hoãn, Tần Trường An thì không cần phải nói, còn Diệu Diệu, thân là một " tu nhị đại ", đối đầu với mấy người kia cũng chẳng khác gì ăn một bữa sáng mà thôi.

Thời điểm Diệu Diệu anh dũng bước lên sân khấu chuẩn bị vờn khỉ, Xuân Tình tiên tử còn cảm thấy kỳ quái, dựa theo biểu hiện của hai người họ dọc đường thì hình như tình cảm rất tốt, để nữ nhân nhà mình lên đấu mà không cảm thấy lo lắng chút nào à?

Nhưng mà thời điểm bắt đầu choảng nhau, Xuân Tình tiên tử đột nhiên cảm thấy không hề lo lắng chút nào hết, -- nàng ghét tu nhị đại! Mà người này thò vào trong áo liền lôi ra một đống phù chú, hùng hùng hổ hổ cầm phù chú vả chết người ta! Động tác phung phí kia, từ đầu đến cuối ngay cả dừng lại nghỉ xả hơi một cái cũng không, hề, có!

Thân là một kẻ chỉ có thể ngao du thiên hạ một mình, đến cả một cái phù tẩu thoát cũng không có tiền mà mua, còn suýt chút nữa bị còn người ta rượt đến tận mộ phần tổ tiên, Xuân tình ấy, là Xuân tình hổng có vui:-(

Nhưng phá sản nhiều như thế, trong mắt Tần Trường An vẫn còn quá ít, lượm hết nhẫn trữ vật của đám người kia, cực kì có tự giác dâng lên cho Diệu Diệu, dịu dàng hỏi, "Còn đủ phù chú không? Hay là lần sau vào thành mua thêm một chút?"

Xuân tình: "......" Tại sao người so với người lại khác nhau như vậy huhuhu?!

May mà Diệu Diệu cự tuyệt "Không cần."

Nàng nói, "... Nhẫn trữ vật đã chất đầy rồi."

Lê gia đưa, Lê lão tổ đưa, Tần Trường An cũng đưa, bonus thêm Diệu Diệu thường mua tầm bậy nhằm mục đích phá sản, phù chú của nàng đã lấp đầy hết vòng tay trữ vật.

Xuân Tình vừa mới thở được một hơi liền không muốn thở tiếp: "......." Đũy mạ mi, sayonara!

Nàng biết bây giờ trong tay nàng không cầm theo chìa khóa, sẽ không gặp phải nguy hiểm, hiện tại không nên nói nhiều mà trực tiếp tách ra, co chân lên với tốc độ 20 Mach, cầu trời khấn phật cả đời không bao giờ gặp lại hai người này.

Tần Trường An và Diệu Diệu lấy được chìa khóa rồi cũng không tiếp tục lắc lư ngoài thành nữa, mà trực tiếp vào thành đi tới một nhánh nhỏ của Thiên Huyền Tông.

Thật ra vào thành cũng không được an toàn cho lắm, trong Thái Bạch thành vẫn có không ít người cầm trận bàn đi qua đi lại, khi hai người vào thành liền phát hiện rất nhiều ánh mắt dò xét mình, thẳng đến khi họ bước vào nhánh nhỏ của Thiên Huyền Tông, đám người đó mới ủ rũ bỏ đi.

Vài ngày sau hai người họ vẫn không rời khỏi thành.

Tin tức trong thành lưu truyền rất nhanh, Cửu Trọng Tháp sắp xuất thế, người nuôi giấc mộng chinh phục Cửu Trọng Tháp đều phải chuẩn bị thật tốt, đây là một cơ hội tốt để phát tài.

Trong khoảng thời gian này có rất nhiều hội chợ diễn ra, có tư nhân, cũng có do thương hội tổ chức, một là dùng để giao lưu thuật pháp, hy vọng sẽ có bước tiến trong tu vi, thứ hai chính là dùng đồ mình không dùng được hoặc không muốn dùng, đem ra tiến hành trao đổi qua lại, đổi lấy đồ mình muốn. Ngoài ra còn có hội đấu giá và chợ đen, dường như tất cả loại vật quý hiếm trên thế gian chỉ cần đến đây là sẽ biết được tin tức.

Tần Trường An và Diệu Diệu đều là những người có nhiều tài nguyên, nhưng kiến thức là vô vàn, bổ sung kiến thức là điều cần thiết, vì thế trong khoảng thời gian này Tần Trường An luôn dẫn Diệu Diệu đi dạo, chỉ cần nghe thấy nơi nào trong thành chơi vui, đều dẫn nàng đến xem.

Hai ngày nay, Diệu Diệu dường như được trải nghiệm sinh hoạt của các đại gia, mỗi ngày đều rất vui vẻ, đương nhiên, bởi vì người bị sạt nghiệp là người bên cạnh chứ không phải nàng, liền nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí. (1)

(1) Nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí (- 仁者见仁,智者见智) "Người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí" (Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau)

Càng đến gần ngày Cửu Trọng Tháp xuất thế, bên trong thành càng lúc càng loạn, số người chết tăng nhanh, mọi người cũng trở nên vội vã, nóng nảy hơn lúc bình thường.

Tần Trường An và Diệu Diệu dứt khoát không ra ngoài, cả ngày ngồi ngẩn ngơ nhìn ruồi muỗi đánh nhau, không hề sợ hãi, chỉ đơn giản là không muốn chọc phải phiền toái, ngay cả Ma Tôn suốt thời gian này cũng chỉ thích ngồi cạnh Diệu Diệu hóng gió, nghe hát.

Rất nhanh, sẽ đến thời điểm Cửu Trọng Tháp mở ra

Người ở trong nhánh nhỏ của tông môn không nhiều, tổng cộng 12 người, tất cả đều có chìa khóa, xem ra đều không phải là hạng người ngu xuẩn.

Mấy trưởng lão trong tông môn đã tới đây mấy ngày trước, hiện tại đang cực kì nghiêm túc bảo vệ họ ở bên trong, chạy ra ngoài thành.

Lúc này,trên trời đột nhiên xuất hiện dị tượng, ánh sáng màu đỏ phát ra từ khe hở, một tòa tháp cao ngất xuất hiện giữa tầng tầng lớp mây, như ẩn như hiện.

Người cầm chìa khóa rộn ràng chạy về hướng này, có chút hỗn loạn, tất cả những người đứng bên vệ đường đều biết rằng đây là cơ hội cuối cùng để đoạt được chìa khóa, ai nấy ra tay tàn nhẫn, chủ nhân của từng chiếc chìa khóa chỉ trong chốc lát liền đổi tới đổi lui.

Diệu Diệu và Tần Trường An cộng thêm mấy đệ tử trong tông môn đều nhẹ nhàng thở ra, may mà bên cạnh họ có trưởng bối trong tông môn bảo vệ.

Mấy đại tông môn chạm trán, người nào che chở cho đệ tử của người nấy, đột nhiên, ở phía xa có một đám sương đen dày đặc tiến lại gần, bên trong là một con thuyền lớn, từ từ đi tới.

Treo trên cao là một lá cờ xấu hoắc.

Mấy đại trưởng lão phản ứng rất nhanh, đồng loạt ra tay, nhưng lại bị một vòng tròn vô hình chặn lại mọi công kích, bắn ngược lại, thân thuyền hơi run lên, nam nhân đang ngồi bên trong liền thong thả bước ra.

"Thành Dương!"

Thành Dương là cánh tay phải đắc lực của Ma Tôn, nếu không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không bao giờ lộ mặt ra.

Giọng điệu của mấy trưởng lão không tốt lắm, "Ma Tông các người không có chuyện gì làm, chạy đến Thái Bạch Thành làm gì?"

Nơi này cũng xem như là đại bản doanh của chính đạo.

Thành Dương khoác áo choàng đi ra, đưa tay lên môi thổi một hơi, nhướng mày, phong cách chẳng khác gì bản sao thứ hai của Tần Trường An, "Chuyện lớn như Cửu Trọng tháp, Ma giới bọn ta đương nhiên cũng muốn tham dự."

Đám người ma giới xếp hàng chỉnh tề sau lưng hắn cũng há mồm ra cười.

Mấy trưởng lão ức giận, nhưng ngại ở nơi này không phù hợp, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, suy cho cùng thì đối với quyền sở hữu Cửu Trọng Tháp cho đến tận bây giờ vẫn chưa có bên nào chịu nhường cho bên nào, hơn nữa hiện tại cũng không thể ra tay với bọn họ, nơi nay không thích hợp để gây chuyện.

Quý Nhị thấy mấy tên đạo tu kia bắt buộc phải nhịn cục tức xuống, cúi thấp đầu, ung dung cười...

Không có ai nhìn thấy hắn cười.

Đột nhiên tầm mắt hắn ta dừng lại một người đứng bên cạnh trưởng lão nào đó, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ và không thể tin nổi, nhịn không được đưa tay lên xoa xoa mắt, phảng phất thấy sét đánh giữa trời xanh!

Đù móa, hắn vừa nhìn thấy cái gì thế?!