Điều Đó Có Thực Sự

Chương 1: Nơi vùng núi cao



Cái lạnh mùa đông của núi Băng thực sự khiến người ta sợ hãi vô cùng. Trên ngọn núi ấy, giờ đây người người nhà nhà đều có riêng một máy sưởi ấm, lò sưởi. Cái rét lạnh ấy khiến ai ai cũng không dám ra đường.

Lúc này, trên sườn dốc ấy, có một nhóm bạn đang đi tìm tài liệu dẫn chứng cho bài luận văn của ngành Sư phạm. Bốn cô gái ấy đều là sinh viên của Đại học Quốc gia thành phố A chuyên ngành Ngôn ngữ và Sư phạm. Trong đó Yến Linh, Nhã Hàn là sinh viên ngành Ngôn ngữ Anh đang tìm kiếm tài liệu cho luận văn về Du lịch nơi vùng cao, Hà Trang là sinh viên ngành Sư phạm đi trải nghiệm về ngành giáo dục nơi vùng núi cao. Còn Mộc Miên là sinh viên của hai chuyên ngành Ngôn ngữ và Sư phạm cô cũng đang làm các công việc như các bạn của mình. Cả bốn cô gái cùng đi chung trên tay cầm điện thoại và bút điện tử để ghi chép rất vui vẻ đi chung chỉ có Mộc Miên thì vất vả hơn hẳn, bởi cô vừa học hai chuyên ngành nên trên tay cũng cầm thêm một quyển sổ ghi chép để tiện thể cho việc đối chiếu cả hai.

Mùa đông trên này khiến bốn cô gái vừa lạnh vừa sợ nhưng cũng có cảm giác thoả thích nơi chạy nhảy tự do tung tăng khám phá nơi vùng núi mới. Mộc Miên thì trầm tính hơn hẳn các cô bạn. Bởi khi buồn cô luôn tránh thủ một hai ngày gì đó lên đây giải khuây để bình tĩnh cũng như tránh đi sự xô bồ, nhộn nhịp nơi đô thị. Khi lên đây cô thường đến những lớp học để dạy chữ hoặc là dạy vài từ Tiếng Anh cho các bạn nhỏ. Cứ thể cô như trở thành vị khách quen ở miền núi này, ở trên này vừa yên ắng, vừa lạnh quanh năm khiến cô rất thích. Bởi vốn tính cách hướng nội, ngây thơ cũng đôi chút gì đó lạnh lùng cô luôn cảm thấy mình không cảm thấy hợp với sự nhộn nhịp của thành phố, xô bồ nơi đô thị. Lại thêm tâm tính cũng có phần bi quan và tiêu cực do lúc nhỏ phải lớn lên trong sự chê bai của cha mẹ, sự coi thường của mọi người cô luôn trốn nơi góc tối rồi dần quen với nó. Cũng có lẽ vì thế mà cô dần dần thích bầu trời mây mù hơn ánh nắng.

Vì thường hay lên trên này nên cô đã chọn được một căn nhà giữa núi có phần đơn sơ, nên khi lên trên này những cô bạn của cô có thể ở lại đây. Vì thường ở trên này, lại thấy bản thân có phần hoà hợp với thiên nhiên, khí hậu nơi đây nên Mộc Miên luôn thầm nghĩ "giá mà bản thân có thể được ở mãi trên này thì tốt quá".

Lên trên này để làm việc nhưng những cô bạn của cô lại ham chơi nên đã nói với cô là sẽ đi chơi ở khu du lịch nên sẽ không về. Tối nay cô phải ở một mình.

Buổi tối không có ai. Nên cô ăn cũng đơn giản chỉ một tô cháo ấm rồi lại bàn xem lại những gì mình đã thu thập trong ngày hôm nay. Khi vừa tắt đèn định đi ngủ thì bỗng dưng cô lại nghe thấy tiếng ngoài cửa, không có ai bên cạnh lại còn là ban đêm ở nơi xa lạ cô hoảng sợ rồi gọi cho Bộ đội Biên phòng tới. Vừa tắt máy gọi, cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa liên tục rồi có giọng nói vọng vào "Xin hãy cứu tôi". Nghe vậy, biết chuyện chẳng lành, nghe cố gắng lê chân tới cánh cửa rồi cầm trên tay một cây gậy phòng vệ và mở cửa ra.

Cô cẩn thận nhẹ nhàng mở cánh cửa, thì hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.