Cuối cùng thì ngày hai bên gia đình gặp nhau đã đến. Lúc gặp mặt thì cả gia đình rất bất ngờ. Ông cụ Hà và ông cụ Vũ vô cùng xúc động và vui mừng bởi thực ra cả hai ông là bạn bè thuở xưa vì lên đường lập nghiệp mà cả hai chia xa nhiều năm. Lúc nhận ra nhau thì cả hai ông cụ đều vui mừng thậm chí đồng ý cho cả hai đứa cháu của mình kết hôn ngay lập tức. Bố của Tuấn Minh thì cũng vui vẻ đồng ý nâng ly chúc phúc cho đôi trẻ.
Cả hai gia đình bàn bạc chuyện hôn lễ thì cả hai ông cụ đều muốn làm thật hoành tráng. Nhưng nghĩ lại cả hai ông lão vì suy nghĩ đến cuộc sống sau này của cháu dâu và cháu rể nên sẽ tổ chức lớn nhưng không để báo chí đăng tin.
Buổi gặp mặt diễn ra khá vui vẻ và suôn sẻ.
Mộc Miên mấy hôm sau vẫn đi học nhưng cũng bận lo cho hôn lễ vào tháng tới.
Cô rất hồi hộp bởi mình chưa chăm sóc tốt cho bản thân mà bây giờ sắp thành vợ người ta.
Hôm nay là ngày nghỉ học nên Tuấn Minh sang nhà đưa Mộc Miên đi đăng ký kết hôn. Làm thủ tục cả buổi sáng thì cũng xong. Anh dắt cô đi ăn trưa. Hôm nay khí trời trong lành, anh đưa cô đến một nhà hàng có view nhìn cảnh khá đẹp. Cả hai đi vào, anh ôm eo cô đưa cô lên tầng cao nhất để cô thoả sức ngắm cảnh.
Lúc ăn, cô ấp úng muốn hỏi anh vài điều nhưng không dám nói. Tuấn Minh nhận ra sự ngập ngừng của cô thì bảo:
- Em muốn nói gì thì nói đi.
Mộc Miên lấy can đảm nói:
- Hôm trước mẹ em ra điều kiện có hơi quá, anh thấy thế nào?
Tuấn Minh cầm cốc nước uống một ngụm rồi nói:
- Hơi quá? Tôi thấy không quá tí nào. Em vốn là bảo bối của bố mẹ em. Điều kiện như thế tôi thấy là họ không muốn để em chịu khổ. Vậy nên, em đừng nghĩ nhiều tôi có khó chịu hay không. Những điều họ nói cũng là điều mà tôi muốn em như điều kiện mẹ em nói.
Mộc Miên cũng cười tươi gật đầu. Chợt cô nhớ đến chuyện của anh và Minh Châu, cô ấp úng lên tiếng:
- Hôm trước, em…em…có nghe anh nói…nói chuyện điện thoại với chị Minh…Minh…Châu.
Cô thở dốc:
- Em…Em…chỉ tò mò thôi. Em không cố ý nghe lén đâu.
Tuấn Minh nghe xong thì gương mặt anh có chút tức giận nhưng kìm nén:
- Tôi nhắc lại một lần nữa, những chuyện không liên quan đến cuộc sống của chúng ta thì em đừng hỏi, tôi không muốn nói đê s chuyện này nữa.
Anh nói xong thì đứng dậy đi vào nhà vệ sinh một lúc sau thì ra.
Anh nhìn cô nãy giờ vẫn chưa ăn xong thì nhíu mày hỏi:
- Sao thế? Không ăn được nữa sao?
Mộc Miên nãy giờ thẫn thờ đáp anh:
- Không ạ. Nhà hàng này không hợp khẩu vị một chút ạ.
Anh cầm lấy chén múc cô muỗng canh. Anh chờ cô ăn xong rồi cả hai cùng về.
…****************…
Cuối cùng thì ngày đám cưới cũng đã đến. Mọi người quy tụ đông đủ. Em gái Mộc Yên cũng về kịp để dự đám cưới của chị. Lúc gặp nhau cả hai chị em ôm chầm lấy nhau vui vẻ.
Đám cưới diễn ra tại nhà thờ nổi tiếng trong thành phố cùng với các khách mời lớn có địa vị cao trong các ngành tài chính, giáo dục và ngành y.
Lúc này, cha xứ nhà thờ đứng đó còn chú rể bước vào lịch lãm trong bộ suit đen. Sau khi Tuấn Minh đi lên đứng bên cạnh cha xứ thì Mộc Miên được ông Hà - bố cô dắt tay vào.
Ông dắt Mộc Miên vào lễ đường rồi đưa tay cô đặt vào tay Tuấn Minh, ông nghẹn ngào nói:
- Bây giờ bố giao con gái cho con, hi vọng con có thể chăm sóc bảo vệ nó.
Tuấn Minh nắm lấy tay Mộc Miên gật đầu mỉm cười với ông. Mẹ và em gái cô ở dưới đều rơi nước mắt. Mộc Yên rơi nước mắt vì sắp xa chị cũng vì cô vừa mới về nước, còn chưa kịp đòi chị dắt đi chơi thì bị ông anh rể trên trời rơi xuống cướp mất. Cô vừa tức vừa buồn.
Cha xứ bắt đầu đọc lễ nghi hôn lễ rồi đọc những câu hỏi truyền thống cho hai vợ chồng. Rồi cả hai đeo nhẫn cưới cho nhau sau đó trao cho nhau nụ hôn.
Nhưng lúc mở khăn cô dâu, mọi người khá bất ngờ với dung mạo của Mộc Miên. Ai ai cũng nghĩ vợ của một doanh nhân lớn thì nhan sắc nhất định phải “chim sa cá lặn” hay phải sắc sảo, nóng bỏng. Nhưng Mộc Miên thì khác, cô không phải là không đẹp mà nhân sắc của cô mang nét thùy mị, nết na, dịu dàng của người con gái truyền thống gia giáo. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng của Mộc Miên mang cảm giác nhẹ nhàng, thanh thoát của một cô gái ngây thơ đơn thuần.
Tuy mọi người hơi bất ngờ nhưng cũng công nhận rằng vẻ đẹp của cô bây giờ khó tìm thấy trong ngày nay.
Thật ra trước khi vào lễ đường Tuấn Minh đã sắp xếp và yêu cầu thợ trang điểm chuyên nghiệp cho Mộc Miên. Ban đầu họ tính sẽ trang điểm công phu và tỉ mỉ cho cô nhưng Tuấn Minh cho rằng cô không hợp với nét trang điểm cầu kì nên yêu cầu thợ trang điểm đơn giản nhẹ nhàng cho cô.
Thậm chí kiểu tóc của Mộc Miên cũng do anh nghĩ ra. Anh cho rằng với nét đẹp của cô càng đơn giản càng đẹp. Thế là anh bảo thợ làm tóc cột tóc nửa đầu phía trước vén qua một bên.
Chính sự tỉ mỉ đó, hôm nay Mộc Miên quả thật được khoe nhan sắc của riêng mình.
Sau khi kết thúc các lễ nghi của hôn lễ. Mọi người bắt đầu ăn uống, tiệc tùng. Tuấn Minh nắm tay Mộc Miên đi tiếp rượu, nâng ly cũng khách mời. Biết cô không uống được rượu, Tuấn Minh yêu cầu phục vụ đổi sang nước trái cây cho cô.
Đám cưới diễn ra suôn sẻ, vui vẻ.
Lúc kết thúc buổi tiệc, Tuấn Minh cùng Mộc Miên đến tạm biệt gia đình thì Mộc Yên chạy đến ôm lấy cô giàn giụa nước mắt:
- Hic…hic…vậy là em không được ngủ với chị nữa rồi.
Mọi người nghe vậy thì thấy buông thấy cưới cho cô em gái nhỏ. Vừa về thì chị đã đi lấy chồng. Mọi người tạm biệt rồi an ủi cô em gái bé bỏng rồi giục đôi vợ chồng trẻ mẫu chóng về nghỉ ngơi.
Ở một góc nào đó trong thành phố, Cố Minh Châu sau khi nghe thông tin đám cưới của Tuấn Minh thì đau khổ la hét. Cô ta biết hôm nay là đám cưới của anh, nhưng cô ta sẽ khiến anh chạy đến bên cô. Sau đó thì cười như người bị điên.