Điều Đó Có Thực Sự

Chương 38: Lạnh nhạt



Thiếp đi từ lúc 1h sáng nhưng đến 3h sáng Mộc Miên cả người đau đớn tỉnh dậy. Cô ôm lấy thân thể không một mảnh vải trong chăn rồi lấy chiếc khăn tắm lúc nãy bị anh ném sang mà che lên.

Cô cố gắng ngồi lên, cảm giác đau nhức bên dưới khiến cô chảy nước mắt. Cô nhìn sang anh đang ngủ thì chợt thấy một vết đỏ trên giường. Cô biết mình đã trao cái gì cho anh.

Cô chợt rơi nước mắt. Cô lặng lẽ khóc.

Ngồi thẩn thờ cũng không biết bao lâu thì Tuấn Minh chợt tỉnh dậy. Anh cảm thấy đầu mình đau nhức, cơ thể cũng mệt mỏi. Anh quay sang thì bắt gặp tấm lưng trần trụi của người con gái anh giật mình chợt thấy một vết màu đỏ thấm dưới giường. Anh nhìn xuống cơ thể mình cũng không một mảnh vải. Anh thở dài nhận ra mình đã làm gì.

Anh ngồi dậy nhích người đến chỗ Mộc Miên nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ôn tồn hỏi:

- Mộc Miên, em không sao chứ?

Cô vẫn thẩn thờ không trả lời. Anh lại gần ôm cô từ phía sau, trong lòng anh không ngừng cảm thấy có lỗi với cô. Mới cưới nhau, tối hôm qua thì bỏ mặc cô, tối hôm nay thì ép buộc cưỡng đoạt cô.

Anh ôm cô dịu dàng, anh hôn lên bả vai cô nhẹ nhàng nói:

- Anh xin lỗi, là do anh không kìm chế được bản thân. Anh sẽ giúp em.

Mộc Miên nghe anh nói thì chậm rãi đáp anh:

- Không sao, anh không có lỗi, chúng ta là vợ chồng chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Là do em nhờ vả anh quá đáng.

Tuấn Minh ôm chặt cô hơn:

- Không phải, là anh không biết kìm.

Anh xoay người cô lại, anh ôm cô, hai gương mặt gần sát lại nhau. Anh hôn lên mái tóc, hôn lên mí mắt còn vươn nước mắt ròi hôn xuống cánh mũi, xuống đôi môi.

Anh buông cô ra nhẹ nhàng nói:

- Bây giờ cũng đã gần sáng, đi ngủ nhé! Em ngủ không bao nhiêu rồi.

Mộc Miên gật đầu. Anh nói xong thì quay sang tủ đồ bên cạnh lấy một bộ đồ ngủ mặc vào rồi quay lại giường ôm ấp đỡ cô nằm xuống, gối lên cánh tay anh. Anh ôm cô từ phía sau, anh xoa bóp vai để cô dễ ngủ hơn, anh cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau…

Lúc này Tuấn Minh đang ôm Mộc Miên trong lòng. Đồng hồ điểm 9h sáng, anh ngồi dậy chống tay nhìn thân thể nhỏ trong lòng. Anh dâng lên nỗi phức tạp, sự khó chịu khi biết cô từng yêu em trai mình. Đến khi chuyện tối qua xảy ra anh thực sự không biết ngày sau sẽ đối mặt với cô thế nào.

Anh cúi người hôn lên trán cô rồi xuống giường. Nhưng anh chợt nhớ ra cô chưa vệ sinh thân thể, dì giúp việc và dì Hoàng cũng đã đến, nếu để họ lên giúp Mộc Miên thì không hay lắm. Anh quay lại giường, lật chăn bế cô vào nhà tắm.

Anh đặt cô vào trong bồn nước ấm, lưng tựa vào lồng ngực anh. Cô vẫn nhắm nghiền mắt không có ý định tỉnh dậy. Anh tắm rửa cho cô xong thì lấy áo choàng tắm mặc vào rồi bế cô vào giường.

Anh đặt cô xuống giường sau đó quay sang tủ quần áo lấy cho cô một chiếc áo đầm dài rồi thay cho cô. Sau đó anh kéo chăn lên cho cô.

Làm xong hết anh chuẩn bị lên công ty. Mấy hôm nay đã chưa ổn định vào nên bây giờ anh phải đi nhanh chóng.

Lúc xuống nhà anh dặn dò dì Hoàng 11h trưa kêu cô dậy ăn uống đúng giờ rồi chăm sóc cô.

Sau đó anh phi đến công ty nhanh chóng.

Mộc Miên ngủ đến 11h thì bị dì Hoàng đánh thức, cô tuy mệt nhưng vẫn phải dậy ăn uống. Dì ấy đỡ cô vào nhà tắm đánh răng rửa mặt sau đó giúp cô chải tóc rồi mặc áo ấm.

Xuống nhà ăn trưa thì điện thoại cô reo. Là Mộc Yên gọi đến, nó bảo muốn qua chơi. Mộc Miên không từ chối, cô chờ nó qua rồi ăn chung.

Lúc đến nơi, Mộc Yên ngơ ngác nhìn xung quanh căn biệt thự, còn hỏi cái này được làm bằng gì…

Ăn trưa với nhau nhưng Mộc Miên không thể nào nuốt trôi với những câu hỏi của cô em gái mình. Nó hỏi trên trời dưới đất về vợ chồng cô, nó còn đòi cô phải về nhà bố mẹ và ngủ cùng nó. Thậm chí nó còn nói với cô rằng hãy để chồng cô biết mùi ở rể.

Cả hai chị em ăn xong thì cũng đã gần chiều. Mộc Miên còn đau trong người nên rủ Mộc Yên ở lại ngủ cùng cô. Lúc cả hai gần lên đến phòng, chợt Mộc Miên nhớ ra giường mình. Cô chặn Mộc Yên ở cửa bảo nó đứng ngoài này để mình dọn dẹp.

Cô vào phòng nhanh chóng thay ga giường bằng cái khác rồi dọn dẹp xung quanh.

Sau đó cả hai chị em vào phòng thủ thỉ với nhau rồi ngủ đến tận chiều tối. Mộc Yên vì xã gia đình lâu ngày, trước đây cô rất thân với chị mình nên bây giờ khi chị đi lấy chồng cô cứ đòi chị rồi bảo không chấp nhận anh rể. Hôm nay được toại nguyện cô nằng nặc không muốn về nhà muốn ngủ chung với chị để anh rể ra ngoài.

Mộc Miên hết cách đành gọi mẹ. Mẹ gọi đến mắng nó một trận thì cuối cùng nó cũng nói đi về. Nhưng trước khi ra về, nó hẹn cô chiều mai đi mua sắm. Sau đó, cô nhờ tài xế đưa nó về.

Hôm nay, Tuấn Minh đi làm khuya mới về. Mộc Miên có gọi anh về ăn nhưng vì bận giải quyết công việc nên anh không nghe máy. Cô cũng vì đợi anh nên chỉ ăn một ít sau đó thì lên phòng nghỉ ngơi.

Cô đợi anh cả buối tối, định gọi anh về thì nghe tiếng cửa mở ra. Cuối cùng anh cũng về. Cô vui vẻ đến bên anh đưa tay lên giúp anh cởi áo khoác ngoài, caravat rồi hỏi:

- Sao anh lại về trễ thế?

Anh lạnh nhạt không nhìn cô nhưng cũng trả lời:

- Anh bận giải quyết công việc. Sau này không cần đợi cơm anh đâu, bình thường anh không về nhà.

Nói xong anh bỏ vào nhà tắm để cô trơ mắt đứng đấy.

Tắm xong, anh ra ngoài thì thấy vợ mình vẫn đang ngồi trên giường đợi anh. Anh thấy cô cứ vậy thì bảo:

- Sao em còn chưa ngủ?

Mộc Miên cười đáp:

- Em đợi anh.

Anh thở dài nhìn cô:

- Sau này em cứ ở nhà ăn trước không cần

đợi anh. Mệt thì cứ ngủ trước. Trong căn nhà này em có thể làm những điều mà mình thích không cần nhìn sắc mặt của anh đâu.

Cô đứng dậy đến gần anh, tay ôm lấy hai bên hông anh nói:

- Sao có thể chứ, em là vợ anh mà.

Tuấn Minh nhìn cô như vậy thì không muốn nói nữa:

- Anh rất bận. Chẳng phải em cũng sắp thi rồi sao? Tạm thời chúng ta nên giải quyết việc trước mắt của riêng mình đi.

Nói rồi anh gỡ tay cô ra rồi đi lại giường rồi nằm xuống ngủ.

Mộc Miên như bức tượng, cô đứng im ở đấy. Thấy anh đã dần đi vào giấc ngủ, cô cũng nhẹ nhàng tắt đèn nằm xuống bên cạnh.

Anh không ôm cô ngủ. Cô chẳng thể nào yên giấc. Nghĩ đến từ hôm đám cưới diễn ra đến hai ngày nay, cô thấy anh luôn lạnh nhạt với mình, cô càng không thể ngủ yên.

Cô lại rơi nước mắt. Đêm nay trắng đêm.

Đồng hồ điểm 3h sáng. Cô không ngủ được cũng không thể nằm nữa. Cơ thể đau nhức vẫn còn nhưng cô chẳng thể ngủ được. Lúc ngồi dậy định xuống giường thì đầu óc cứ quay cuồng, cô bám vào tủ đầu giường đứng dậy nhưng chẳng đứng vững. Cô ngã xuống đập đầu vào tủ. Cô hoảng hốt hét lên “a”.

Tuấn Minh đang ngủ thì nghe tiếng hét của cô. Anh giật mình xuống giường chạy qua chỗ cô xem sao. Anh đỡ người cô dậy:

- Miên, em sao thế?

Mộc Miên vẫn cứ ôm cái đầu bị đau không trả lời. Anh bế cô đặt lên giường rồi gỡ tay cô ra xem sao. Thấy chỗ bị đập không sao nhưng vì bị bất ngờ nên trông cô rất đau. Anh đưa tay xoa chỗ đó rồi cúi nhìn hỏi cô:

- Sao lại bị dập đầu thế này?

Cô đưa mắt trả lời anh:

- Em ngủ không được nên muốn xuống giường một chút.

Anh vẫn xoa đầu cô:

- Tại sao ngủ không được?

Cô trả lời:

- Lúc trưa em ngủ hơi nhiều nên giờ khó ngủ ạ.

Anh xoa đầu cô xong thì nằm xuống ôm cô để cô gối đầu trên cánh tay mình, gương mặt cô áp vào lồng ngực anh. Anh quay sang tắt đèn rồi ôm cô:

- Ngủ đi.

Tay anh vuốt nhẹ lưng cô, có khi vỗ nhẹ nhẹ để cô nhanh vào giấc. Nhưng khi cô dần dần tưởng như chìm vào giấc ngủ thì lại thức giấc một lần nữa.

Thấy hơn 3h cô vẫn không thể ngủ được, anh buông cô ra rồi xuống giường đi rót cho cô ly nước ấm rồi quay lại đỡ cô dậy uống.

Mộc Miên tuy không ngủ được nhưng đầu óc không tỉnh táo, mắt đau nhức. Anh phải ôm cô dậy rồi đút nước cho cô.

Sau đó anh ôm lấy cô tựa vào lồng ngực anh, anh xoa bóp hai bên vai cô. Kì lạ làm sao cô lại nhanh chóng vào giấc. Tuấn Minh sau khi nghe tiếng thở đều đều thì biết cô đã ngủ. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô rồi đặt cô xuống gối anh ôm lấy rồi đi ngủ.