Ngày đại hôn, vương phủ của Tề Tấn cũng chẳng khác gì so với ngày trước.
Không một cái đèn lồng, không một tiếng chiêng trống, cũng không một tiệc đãi khách.
Thậm chí còn chẳng có một chữ Hỷ nào dán trên cổng lớn của vương phủ.
“Tiểu thư, Tấn vương gia chẳng coi trọng chúng ta chút nào cả.” Nha hoàn hồi môn Tiểu Điệp phàn nàn.
Ta nhìn chiếc giường đỏ thẫm trong phòng, lại nhìn thiệp mừng dán trên cửa sổ, trên bàn còn có hai ngọn nến đỏ nữa: “Chẳng phải cái này cũng khá giống hay sao?”
Tiểu Điệp bực bội: “Cả vương phủ cũng chỉ có mỗi phòng ngủ được bày biện như thế. Đây mà là thành hôn à, cứ như lén lút làm trộ.m ấy.”
Quả thực, đám cưới khiêm tốn này đã thu hút không ít đàm tiếu.
Chỉ có điều, hiện giờ cả kinh thành đều biết ta tương tư Thái tử, sau lưng còn có cả Hạ gia hùng mạnh làm của hồi môn, thế mà lại gả cho Ngũ hoàng tử ngốc nghếch.
Nếu Tề Tấn tổ chức hỉ sự quá long trọng, sẽ dễ bị bàn tán rằng hắn muốn nhân cơ hội dựa vào binh tướng Hạ gia mà tranh quyền đoạt thế.
Cảnh tượng hiện tại bị lan truyền ra ngoài, e rằng ai cũng nghĩ, Tề Tấn đắc tội lớn với Hạ gia rồi.
Khoé miệng ta nhếch lên một nụ cười. Tề Tấn tuyệt đối không phải kẻ ngốc như lời đồn.
“Hạ cô nương thông cảm”, Tề Tấn đẩy cửa đi vào trong phòng, “Hôm nay trùng với ngày giỗ của mẫu thân ta, phụ hoàng lại lệnh phải thành hôn trong hôm nay, ta không thể kháng chỉ, nên phải tổ chức đơn sơ vậy.”
Ta cũng chẳng thèm để ý mấy nghi thức giả tạo này, nhưng lại tò mò: “Mẫu thân của ngươi?”
Mộ gia Dương Châu cũng là một khai quốc công thần. Dẫu Mộ lão gia chỉ là một quan văn nhưng tài giỏi khó ai bì kịp. Triều chính thay đổi, ông đã trợ giúp Hoàng đế Tề Chiêu xử lí không ít vấn đề thối nát của triều đại trước.
Tuy nhiên, bí mật của đế vương, biết nhiều quá cũng không tốt.
Chưa kể đến, gã hoàng đế đương triều này vốn là kẻ bạc tình bạc nghĩa. Tề quốc thành lập chưa được bao lâu, toàn bộ Mộ gia Dương Châu bị kết án văn tự*. Dù sao Tề Tấn cũng là huyết mạch hoàng thất, nên trong thả.m án năm đó được tha cho một mạng. Tuy vậy, từ đó trở đi, thân thế Tề Tấn vẫn luôn bị bưng bít, không một ai còn nhắc tới mẫu thân hắn.
*Án văn tự/ Ngục văn tự: chỉ những vụ án do chữ nghĩa mà ra. Mn có thể đọc Án văn tự triều Minh/ Thanh để rõ hơn nhé. Cre: wikipedia./
Ta hỏi: “Ngươi có biết Mộ gia và Hạ gia là bạn cũ không?”
Tề Tấn gật đầu: “Biết. Khi triều đại trước còn tồn tại, ngoại tổ phụ* ta gặp nạn, được Hạ Hầu ra tay cứu giúp.”
*Ngoại tổ phụ: ông ngoại/
Hoá ra là vậy.
Kiếp trước, đêm trước ngày Hạ gia bị bao vây trấn áp, ta nhận được một lá thư cảnh báo ta phải cẩn thận, ký tên chỉ vỏn vẹn một chữ Mộ.
Chỉ là khi đó, ta chẳng mảy may nghi ngờ Tề Hành, tuyệt đối không tin hắn sẽ xuống tay với Hạ gia.
Sau khi trọng sinh, ta cố gắng tìm kiếm người gửi thư ấy, nhưng mỗi khi tới kinh thành, manh mối đều bị gián đoạn.
Tuy nhiên, vô số bằng chứng đã chỉ ra, việc đó ít nhiều gì cũng có liên quan tới Tấn vương phủ.