Để tránh miệng lưỡi thiên hạ, ta và Tề Tấn ngủ chung trong phòng ngủ. Ta nằm một bên, hắn nằm một bên, bình phong ngăn cách ở giữa.
Hôm sau, ta và hắn muốn tiến cung tạ ơn. Mới sáng sớm, hắn đã cất bình phong rồi, chuẩn bị y phục xong liền gọi nha hoàn tới giúp ta rửa mặt.
Khi vào cung, ta quỳ bên ngoài hậu cung, nhưng mãi không được triệu kiến. Mặt trời thiêu đốt chói chang khiến da ta bỏng rát. Các cung nhân ở hành lang nhìn ta không rời mắt, chỉ chực chờ bắt lỗi.
Trong tẩm điện, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ của Hoàng hậu và Thái tử phi. Ta quỳ suốt ba canh giờ, Thái tử phi Trương Lâm Lan mới đi ra, tới trước mặt ta, vênh váo: “Hạ Như Y, Hoàng hậu nương nương mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, ngươi chịu khó quỳ thêm mấy canh giờ nữa nhé.”
Thái tử phi là cháu gái của Hoàng hậu, lại là biểu muội và bạch nguyệt quang của Tề Hành, được hàng ngàn kẻ cưng chiều. Hôm nay ta bị phạt quỳ, e là cũng nhờ “công lao” của nàng ta cả. Dù sao thì, mấy ngày trước, chuyện ta thích Thái tử đã rúng động cả kinh thành mà. Ta thầm thở dài, Trương Lâm Lan vẫn y hệt như kiếp trước, chỉ biết xài mấy chiêu vặt vãnh này để tranh sủng với ta. Chỉ có điều, kiếp này, ta không chỉ chẳng thèm ngó ngàng tới nam nhân mà nàng ta hằng khao khát, mà còn muốn hắn vạn kiếp bất phục*.
*Vạn kiếp bất phục: thành ngữ này bắt nguồn từ một câu trong kinh Phật: “Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục”, nghĩa là: Một phen mất thân người, vạn kiếp cũng không thể có lại được nữa. Cre: gg/
Ta cười với Trương Lâm Lan: “Đa tạ tỷ tỷ thành toàn.”. Bạ𝗻 đa𝗻g đọc 𝘵r𝘂yệ𝗻 𝘵ại ﹎ 𝗧𝖱𝘂M𝗧𝖱𝖴Y𝗘N.𝚟𝗻 ﹎
“Hạ Như Ý, đầu óc ngươi có vấn đề hả? Ai thành toàn cho ngươi?”
Ta nhìn các cung nhân ở hành lang đang hóng chuyện, cố ý lớn tiếng: “Tỷ tỷ hôm nay làm khó ta, nhất định là vì chuyện của ta và Thái tử mấy hôm trước đúng không? Lúc đó, là do ta mộng tưởng, nên mới thành trò hề trong kinh thành. Hôm nay tỷ đối xử với ta như vậy, chẳng phải do Thái tử điện hạ cũng có ý với ta, nên chọc tức tỷ rồi không?”
“Ngươi… Ngươi bớt lảm nhảm đi! Thái tử điện hạ ngứa mắt cái loại nữ tử quê mùa như ngươi thì có! Đã thành thân rồi thì nên sớm buông bỏ đi!”
“Tỷ tỷ, ta mang ơn của Thái tử điện hạ, dù gả cho ai đi chăng nữa, ta nhất định sẽ đền ơn đáp nghĩa.”
Ta thề rằng phải giải quyết hết thảy ân oán kiếp trước.
Trương Lâm Lan bị lý lẽ của ta chọc cho phát khùng, vung tay lên muốn đ.ánh ta, lại bị ta chộp được, không nhúc nhích nổi.
Không biết Tề Hành và Tề Tấn chạy tới từ bao giờ, chắc cũng nghe được một lúc rồi. Tề Hành hơi tức giận, kéo Trương Lâm Lan ra. Nàng ta ấm ức đến mức sắp khóc: “Điện hạ, tại sao chàng phải bao che cho ả?”
Tại sao ư? Đương nhiên là vì hắn ảo tưởng có thể lợi dụng ta để khống chế binh tướng Hạ gia rồi.
Tề Hành chẳng thèm để ý tới nàng ta, trái lại, còn nói với ta: “Tấn vương phi, đứng lên đi, mẫu hậu hôm nay không khoẻ lắm, ngươi cứ về trước đi.”
Ta cung kính: “Đa tạ Thái tử điện hạ.”
Tề Hành dẫn Trương Lâm Lan đi xa rồi, Tề Tấn trêu ta: “Mồm mép của vương phi cũng lợi hại quá cơ, nói có hai ba câu đã chọc giận Thái tử phi đến mức đó rồi.”
Ta trả lời: “Sao lợi hại bằng Vương gia được, dụ được Thái tử tới tận hậu cung, ngồi xổm bên chân tường xem kịch.”
Tề Tấn ngẩng mặt cười vang: “Vốn tưởng rằng Vương phi sẽ bị bắt nạt, nên mới dẫn Thái tử tới giải vây, xem ra ta lo xa quá rồi.”
Ta biết hắn thực lòng lo lắng, liền khom người hành lễ: “Đa tạ Vương gia. Quỳ lâu như vậy, ta cũng đau nhức xương khớp, tê bì chân tay rồi.”