Điều Kiện Để Yêu

Chương 2: Chương 2





Thành Tây trở lại kí túc xá, đôi giày cao gót đã được thay thế bằng đôi dép lê xanh lam bản to.

Lý Mạn Ni lắc đầu cảm thán: "Không có cách nào chữa khỏi."
Thành Tây nhìn cô, đặt vé tiệc nướng trên bàn nói: "Vé ăn Lục Minh Chí đưa, trưa mai tan lớp chúng ta đi ăn!"
Lâm Huyền Nguyên nhìn Thành Tây đầy ngưỡng mộ nói: "Oa, cậu thật có bản lĩnh lanh đạo.

Tuy rằng không phải lãnh đạo tốt nhưng tớ ủng hộ cậu nha!"
Lý Mạn Ni cầm lấy vé của Thành Tây trên bàn, gật đầu tán thưởng nói: "Cậu chơi với Lục Minh Chí này lâu rồi.

Hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy tiền.

Đây là lần đầu anh ta đưa cậu thứ gì đó." Thành Tây: "?"
"Vậy thì đi ăn ngay đi, tớ đói cả một ngày rồi, nhanh lên." Tiểu Vũ đáp.
Thành Tây lắc đầu rồi lấy ra một tờ giấy trắng từ ngăn kéo và nói "Bản chất của sự tự lập là gì? Ăn đúng không?" vừa nói cô vừa lấy ra cây bút chì và cái thước kẻ rồi vẽ lên giấy, cô nói "Tôi đã đến đó kiểm tra.

Các món ăn của họ được phân phối theo cách này.

Đây là cách nấu ở nhà, điểm này là hải sản, điểm này là thịt nướng."
Mọi người vây quanh Thành Tây cùng nghiêm túc lắng nghe cô nói.

Cô vừa chỉ vừa trình bày một cách nghiêm túc: "Theo thông tin từ nhân viên nội bộ cung cấp, nhà hàng này phục vụ món ăn mới vào khoảng 3 giờ chiều mai, trực tiếp chiếm toàn bộ.

Trong khu đồ nướng, lấy càng nhiều càng tốt, Tiểu vũ, tớ và cậu tấn công khu hải sản, bỏ cá, tấn công trực diện tôm cua, tớ sẽ tiêu diệt hết kẻ địch trong một lần ngã sóng soài!"
hanhhanhhanh: "U là trời, mấy chị đi ăn hay đi đánh giặc zay img
"​
"chờ một chút." Tiểu Vũ ngăn lại lời nói của Thành Tây, yếu ớt hỏi: "Xin hỏi, chúng ta ăn như vậy có phải là quá xấu hổ không?"
Chỉ có Thành Tây lắc đầu nói: "Chúng ta đây gọi là tự cánh sinh, tớ sẽ dạy cho chủ nhà hàng một bài học xương máu và cho họ biết những khó khăn trong cuộc sống và trong kinh doanh."
Lâm Huyền Nguyên gật gù có vẻ đồng tình hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Đói!" Thành Tây nói đầy ẩn ý.
Mọi người nghe Thành Tây nói, nhìn nhau đồng thanh: "Trời ơi, cậu ấy tính dạy bọn họ một bài học mở nhà hàng hay chính là dạy chúng tớ.."
Thành Tây nhìn cái bàn bên dưới, vội vàng uống cạn, xua tay nói: "Tớ sẽ không làm cậu nghèo đâu, Lục Minh Chí vẫn đang chờ tớ cùng gầy lên sự nghiệp." sau đó cô nhìn chằm vào một vài người nghiêm khắc chỉ vào họ "Anh em giám sát lẫn nhau, không cho phép ăn.

Để dành bụng ăn thịt nướng! Cố gắng đi chơi hai vòng, tập thể dục tiêu mỡ đi.."
"Nhanh lên, cậu đó." Tiểu Vũ sốt ruột ngắt lời Thành Tây, "Cậu đừng để người yêu chờ vội."
Thành Tây muốn nói điều gì đó liền bị Tiểu Vũ cùng Lý Mạn Ni đẩy phăng không thương tiếc.
"Ai? Thành Tây?" Lý Mạn Ni chỉ vào cửa phủ nhận, "Cậu ấy vì yêu động vật mà không quan tâm đến chúng ta."
"Vậy chúng ta có ăn không?" Tiểu Vũ nghi ngờ hỏi.
Lý Mạn Ni và Lâm Huyền Nguyên trầm mặc một hồi lâu, đồng thanh nói: "Tuân lệnh, không được ăn" Lý Mạn Ni tiếp tục nói: "Tớ nghĩ rằng tớ ăn thịt lên sẽ béo.

Nếu tớ không ăn thì sao? Tớ sẽ giảm cân trong những ngày đói, sẽ được gả vào một gia đình giàu có."
Tiểu Vũ nghe Lý Mạn Ni và Lâm Huyền Nguyên nói mấy lời này, thất thần ngã trên giường mà mơ hồ nói: "Một cái kí túc xá, hai cái mất trí, Ba cái người điên, thật là kinh khủng.."
Tất nhiên không chỉ Lý Mạn Ni và Lâm Huyền Nguyên, mà Thành Tây cũng kiên kiên quyết với nguyên tắc ăn thịt nướng bằng bụng.

Vì vậy, khi Lục Minh Chí đưa chuối cho cô cô đã từ chối không do dự.
Thành Tây đã lùi lại, lắc đầu xua tay như nhìn thấy thuốc độc mà kiên quyết từ chối.

Lục Minh Chí nhìn Thành Tây có chút không hài lòng, bỏ vào miệng một quả chuối, không vui nói: "Đẩy, đẩy, đẩy cái gì, không phải thuốc độc, này, tôi nói cô có bị động kinh gì không đấy?"
Thành Tây che ngực nói: "Anh mới động kinh, cả nhà anh đều bị động kinh."
Lục Minh Chí ném vỏ chuối đi, nuốt xuống miếng cuối, nắm lấy tay Thành Tây, nói: "Được rồi, đừng kém, mau đi lấy hàng."
"Chậc chậc chậc, đi lấy hàng, nghe hay thật, một trăm đô một người đúng không? Đĩa bên nào thu? Nhật, Hàn hay Âu Mỹ?" Cô im lặng khi bước vào lối đi ngầm ẩm thấp.
Hai người bước đi một cách thận trọng, Thành Tây trong tiềm thức ôm lấy cánh tay Lục Minh Chí, có chút sợ hãi nói: "Lục Minh Chí, anh có chắc không có chuyện gì với nơi này không? Đừng có mà là nơi tụ tập phạm tội đi."
Lục Minh Chí cũng do dự, Nhưng Vẫn mạnh dạn nói: "Ừ, sao vậy, là cửa hàng ghi phim chuyên nghiệp bạn thân tôi giới thiệu, tên là gì nhỉ? Meihaiming Film and Television Culture Development Co.

Ltd."
"Vừa trả lại công ty?" Thành Tây hoài nghi chỉ vào tầng hầm tối, "kéo xuống đi, chỉ là một cái hầm ngầm mà thôi!"
"Nói như thế nào? Như thế nào!" Lục Minh Chí quay đầu lại, khuôn mặt gần như chạm vào Thành Tây, mặt Thành Tây bắt đầu nóng lên, nhưng Lục Minh Chí không hề cảm thấy có điều gì đó không ổn, "Mọi người đi với anh ta, tất cả chúng ta nên ngưỡng mộ những người chiến đấu làm việc không ngừng.

Họ tốt hơn nhiều so với những người đi xin ăn trên tàu địa ngầm!"
Thành Tây muốn nói điều gì đó nhưng bị cắt ngang bởi một tiếng động lớn đột ngột.
"Boom! Poong!" đó dường như là âm thanh của gỗ rơi xuống.
"Chết tiệt" Hai người trong bóng tối hét lớn ôm lấy nhau vì tiếng động lớn đột ngột, "Cứu! A!"
Một bên cánh cửa mở ra, ánh sáng trong phòng khiến cho Thành Tây và Lục Minh Chí bình tĩnh lại.

Một người đàn ông bước ra khỏi phòng, anh ta trạc tuổi Lục Minh Chí, mặc quần rộng cầm đèn pin, anh ta nói một cách đề phòng, "Ai, la lên!" Anh ta liếc nhìn hai người Thành Tây và Lục Minh Chí đang ôm nhau.

Người đàn ông cười nói: "Ồ, tôi thật biết chọn nơi, biết tìm nơi không có người.
Thành Tây lập tức bỏ ra khỏi Lục Minh Chí, cảm thấy hai bên má của mình nóng bừng lên, có chút ửng đỏ, may là không có đèn nếu không Lục Minh Chí mà nhìn thấy cô như thế này thì thật khác lạ.
Lục Minh Chí hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của người bên cạnh, anh cười nói với người trong phòng:" Xin chào, cho hỏi đây phải là công ty TNHH Phát Triển Văn Hóa và Điện Ảnh Meihaiming không? "
Người trong đó nghe xong lập tức nở nụ cười cung kính kéo Lục Minh Chí và Thành Tây đi qua nói:" Mời vào, mời vào, chúng tôi là công ty TNHH Phát Triển Văn Hóa và Điện Ảnh Meihaiming, hoan nghênh các vị đến thăm.

"
Hai người thận trọng bước vào căn phòng nhỏ, mặc dù chỉ có hơn 40 mét vuông nhưng tất cả mọi thứ đều dọn gàng ngăn nắp, sạch sẽ tới bất ngờ, ngay cả những chiếc đĩa vừa in xong cũng được xếp gọn gàng thành một chồng, có một vài người mặc vest ngồi trên ghế sô pha.


Người đàn ông vội vàng đứng dậy, mọi người đồng loạt cúi đầu 90 độ kính cẩn nói:" Chào mừng đến với công ty TNHH Phát Triển Văn Hóa và Điện Ảnh Meihaiming.

"
" Ồ.

"Thành Tây và Lục Minh Chí sửng sốt, đồng thanh nói:" Dịch vụ không tệ.

"
" Tất nhiên! "Người thanh niên mang họ vào nói một cách đắc ý," Công ty chúng tôi có dịch vụ hạng nhất cùng thái độ hạng nhất, dịch vụ hậu đãi cũng hạng nhất.

"Vừa nói vừa chỉ chỉ vào mấy cái đĩa ở trên sàn nhà," Châu Âu, Nhật Bản, Đài Loan, Đại Lục..

mọi thứ đều có ở đây, ba tệ một chiếc, vấn đề chất lượng có thể hoàn trả và trao đổi.

Các anh muốn bao nhiêu? "Ánh mắt đầy mong chờ nhìn hai người bọn họ.
Thành Tây nuốt nước bọt, lấy ra 100 tệ, quay qua nói với Lục Minh Chí: Mỗi người một trăm, 200 tệ?"
Lục Minh chí gật đầu, từ trong người lấy ra 100 tệ đưa cho người đàn ông, "200 tệ, tôi muốn tiếp viên hàng không, Nhật Bản thì càng tốt."
"Không thành vấn đề" sau khi nhận được tiền, người đàn ông vui vẻ hét lên: "Lập trình viên, bắt đầu làm việc, ABCFJK sẽ đi kèm một bộ, hãy nhớ kĩ, nhu cầu của khách hàng là mục tiêu của chúng ta, lợi ích khách hàng là trên hết, khách hàng vạn thọ!"
Lục Minh Chí và Thành Tây liếc nhau, gật đầu ngưỡng mộ nói: "Thật chuyên nghiệp, ngưỡng mộ, ngưỡng mô."
Vài giờ sau, Lục Minh Chí và Thành Tây mỗi người mang theo một chiếc cặp đi học và trở lại trường.
Lục Minh chí vỗ vỗ vai Thành Tây, "Bạn của tôi kiêm đối tác làm ăn, chúng ta hãy cùng nhau chiến đấu! Chúng ta phải cố lên! 8 giờ tối nay gặp ở cổng trường, cô có thể đến hoặc không."
"Ok!" sau khi Thành Tây đồng ý, cô quay trở về kí túc xá.
Trong phòng ngủ, ba cô gái buồn chán.

Lâm Huyền Nguyên đang nghe MP5, ngân nga giai điệu mà không ai hiểu, Lý Mạn Ni vừa tẩy trang vừa đắp mặt nạ, Tiểu Vũ cầm cốc nước lớn rót đầy cho mình.
Thành Tây nhìn quanh rồi lén lút giấu cặp sách dưới gầm giường, thấy mọi người không để ý mình liền thở phào nhẹ nhõm và nói: "Các đồng chí, tối nay tớ sẽ không về đâu!"
"Cậu đi đâu?" Lý Mạn Ni khép hờ hỏi, "Đi chơi với Lục Minh Chí sao? Cẩn thận tai nạn."
"Đói!" Tiểu Vũ nhìn Thành Tây nói, "Tớ có thể ăn chút gì đó không?"
"Không!" Thành Tây phủ nhận, sau đó nói, "Đi chơi với Lục Minh Chí chỉ là vì sự nghiệp, không phải chuyện cá nhân."
"Tớ có nói cậu thích anh ta?" Lý Mạn Nivens mặt nạ lên lộ phần miệng để thuận tiện nói.
"Đương nhiên là không!" Thành Tây không hề do dự mà lập tức phủ nhận nhưng ngay sau đó cô có chút do dự, sững người một lúc, nghiêng người về phía Lý Mạn Ni hỏi: "Cậu nói xem, thích một người nào đó thì sẽ cảm thấy như thế nào?"
Lâm Huyền Nguyên mơ hồ nghe thấy từ "Thích", cô lập tức tháo tai nghe ra, quan tâm nhìn Thành Tây và nói: "Cậu thích ai? Lục Minh Chí à? Cậu nói xem, cậu đi chơi với anh ta mỗi ngày, có phải điều cậu thích sao?"
Thành Tây nhìn chằm chằm Lâm Huyền Nguyên như thể nhớ ra điều gì đó và nói: "Nó giống như thế."
"Đúng vậy" Lý Mạn Ni cởi bỏ mặt nạ rồi ngồi dậy, nhìn Thành Tây: "Nhịp tim của cậu tăng nhanh khi ở cùng anh ta? Đỏ mặt? Thất vọng vì lời nói của anh ta?"
Thành Tây suy nghĩ một lúc rồi hung hăng gật đầu nói: "Đúng! Tất cả!"
"Vậy thì cậu cứ thích anh ta đi, ngu ngốc!" Sau khi Lý Mạn Ni buông lời thì tiếp tục chăm sóc sắc đẹp của mình.

Lâm Huyền Nguyên chống cằm không biết mình dang mơ cái gì: "Oa, tốt lắm bạn ơi, một mối quan hệ đột ngột thật sự lãng mạn, Tiểu Vũ, cậu có nghĩ vậy không" quay qua Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ đặt cái ly trong tay xuống, quay qua nói điều không liên quan: "Đại học, ba giờ lên lớp, cantin kí túc xá, sinh mệnh tuổi trẻ, vừa mới chi.."
"Chúa ơi.." Lý Mạn Ni nhìn Tiểu Vũ và lắc đầu bất lực, "Thật sự không biết cậu đang nghĩ gì.

Tớ thật ngưỡng bộ Nhân Tri vì đã có thể chịu đựng cậu lâu tới vậy."
Tiểu Vũ khống nói nữa, cô giữ vững tính thần, chống cái bụng đói đang rên rỉ.

Thành Tây đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, Lâm Huyền Nguyên nhìn mọi người rồi chán nản tiếp tục nghe nhạc.
Các cô gái cứ như thế im lặng và yên bình cho tới khi chuông điện thoại của Thành Tây vang lên, mọi người nhận ra là 7 giờ.
Thành tây hoảng sợ cầm cặp sách dưới gầm giường định đi thì bị Lý Mạn Ni tóm được, cô chỉ vào cặp sách Thành Tây đang ôm trên tay và khó hiểu hỏi: "Cái gì đây? Chúng tớ có thể nhìn không?"
"Không" Thành Tây kiên quyết ôm cái cặp, "Tớ có quyền riêng tư."
"Chẳng lẽ có chuyện không biết xấu hổ sao?" Tiểu Vũ dường như đang ngủ say đột nhiên nói: "Lúc vào thấy cậu giấu cái túi dưới gầm giường, tớ không nhắc chuyện này, bây giờ ôm chặt vậy sẽ không phải là đĩa CD khiêu dâm chứ?"
"Ồ." Thành Tây thở dài thỏa hiệp, đem cặp sách đặt xuống giường, nhìn Tiểu Vũ ngưỡng mộ nói: "Cầm lấy đi, tớ hâm mộ cậu quá! Cậu là Conan sao? Nhìn qua liền biết có gì trong đó."
"Phải không?" Lý Mạn Ni mở cặp sách của Thành Tây lấy ra một vài cái đĩa CD và nói một cách hoài nghi, "Đây là dự án kinh doanh mà cậu nói đến? Cậu, cùng một người đàn ông như Lục Minh Chí, đi bán cái này? Cái gì chứ.." Lý Mạn Ni ngã ở trên giường, tay che trán, kịch liệt lắc đầu, "Quá điên rồi, thế giới này quá điên rồi."
Lâm Huyền Nguyên Nhét đĩa CD vào cặp sách của Thành Tây nói một cách ghen tị: "Thành Tây, tớ ủng hộ cậu, không gì quan trọng bằng ở bên cạnh người cậu thích.

Vì vậy đừng quan tâm người khác nói gì, hãy bán đĩa của cậu đi." Sau đó cô kéo Lý Mạn Ni lên lo lắng nói: "Mạn Ni, cậu không ủng hộ sự nghiệp tình yêu của Thành Tây sao? Mau trang điểm và mặc quần áo cho cậu ấy đi!" Nói xong cô liếc qua Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, cậu không có gì muốn nói với Thành Tây sao?"
Tiểu Vũ chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt vô hồn: "Thành Tây, tớ ăn được không"
"..."
Không nói nên lời.

Mọi người cùng nhau lắc đầu, dập tắt hy vọng cuối cùng của Tiểu Vũ.

Giống như tận thế đến, Tiểu Vũ hai mắt tối sầm ngã lên giường, trước khi nhắm mắt phun ra một câu, "Đừng làm phiền, ta đi ngủ cho đến khi giá nhà giảm mạnh."
Với một tiếng thở dài đầy bất lực, sự tập trung chú ý của mọi người một lần nữa đặt lên người Thành Tây.

Lý Mạn Ni lấy đồ trang điểm ra bắt đầu thoa từng lớp lên mặt Thành Tây và nói: "Bôi kem nền, chuốt mascara để làm dài lông mi cho cậu.

A cần có kem dưỡng để ngăn mất lớp trang điểm.

Nhân tiện nếu cậu không về buổi tối thì cậu ở đâu? Tớ có thẻ thành viên của khách sạn, nó giảm giá 30%, cậu có muốn không?"
Thành Tây lắc lắc đầu: "Đương nhiên là không, chúng tớ đi quán cà phê internet cả đêm.

Tại sao cần thẻ thành viên? Tớ không quanh co!"
"Không! Không! Không!" Lâm Huyền Nguyên lấy ra một cuốn sách thận trọng nói: "Cậu biết không? Triệu Mẫn thích Trương Vô Kị khi hai người cùng nhau rơi vào hang động bí mật.

Tiểu Long Nữ và Dương Quá bắt đầu mối quan hệ khi tu luyện ở mộ cổ.


Có nghĩa là sự cô đơn, nam nữ ở cùng phòng là cõi niết bàn vun đắp tình cảm.

Môi trường như quán cà phê có được như vậy không?"
Thành Tây Và Mạn Ni đồng loạt lắc đầu, "Không, xem ra là không."
"Bốp." Lâm Huyền Nguyên vỗ tay sau đó xòe 2 tay ra nói: "Vậy cậu nhất định phải kéo anh ta vào khách sạn và..

trong khách sạn những âm thanh không ngừng vang lên vào ban đêm, cậu nghĩ xem, người đàn ông cuồng nhiệt như Lục Minh Chí có thể chịu được kích thích như vậy không?"
Thành Tây nhìn Lâm Huyền Nguyên tiếc nuối nói: "Không ngờ Lâm Huyền Nguyên cậu lại có mấy cái suy nghĩ thế này đấy, chậc chậc chậc"
Lâm Huyền Nguyên bày vẻ mặt vô tội ngồi trên giường: "Đừng hiểu lầm, tớ rất ngốc ngếch và ngây thơ."
"Nói bậy, cứ ngây thơ đi." Lý Mạn Ni nói xong đứng lên, nhìn Thành Tây trang điểm, hài lòng nói: "Tốt rồi, đi mặc quần áo đi, tớ có đôi giày cao gót dốc đi siêu tốt cũng không mệt, có thể so sánh với giày thể thao.

Cho cậu mượn!"
Thành Tây cảm kích nhìn Lý Mạn Ni, cầm lấy đôi giày, "Đại ân không hết lời cảm ơn, nếu tớ với Lục Minh Chí mà thành nhất định cảm ơn cậu rất nhiều."
Lý Mạn Ni gật đầu lấy trong tủ ra một chiếc áo trễ vai công chúa và quần yếm denim, nói: "Mặc dù hơi rộng nhưng cậu bóp nó sẽ mặc vừa.

Thành Tây, tớ đã bơm máu cho cậu rồi, cậu phải cố gắng lên!" sau khi kết thúc cô lấy đĩa từ cặp đi học của Thành Tây nhét vào túi LV của mình.
Thành Tây nắm chặt hai tây, nước mắt lưng tròng: "Mạn Ni tớ nhất định ghi nhơ đại ân của cậu! Cảm tạ!"
Với vẻ mặt mong đợi, Thành Tây cầm Túi LV bước ra khỏi kí túc xá.
Trời chạng vạng tối.

Thành tây đi giày cao, đeo túi LV, áo trễ vai công chúa cùng quần yếm denim, trên đại lộ dài của trường số người quay đầu nhìn cô tăng đột biến.

Điều này làm Thành Tây có chút xấu hổ nhưng trong lòng cũng không kìm được kích động, thậm chí còn có chút mong đợi.

Giày cao giẫm lên lá vàng lẻ tẻ hai bên đại lộ kêu lách tách, âm thanh này hơi giống tiếng chìa khóa được tra vào ổ khóa và xoay như mở ra một kí ức sau ổ khóa thời gian.
Trong bóng tối Thành Tây đã nhìn thấy hai năm trước hoặc thậm chí lâu hơn, khi cô thường về nhà dọc theo con đường công viên rất giống với con đường rợp bóng cây này.
Khi đó Thành Tây đang đi xe đạp cũng bạn thân tranh cãi đôi ba câu, vừa cười vừa hát vụng về vô cùng trẻ trung.
Nhưng giờ đây, cô luôn tự hỏi bản thân lần nữa, liệu những chàng trai cô gái lao vào ngôi trường với những cuốn sách giáo khoa dày cộm năm xưa, liệu họ có lặn xuống trong hoàng hôn ánh chiều tà, giải thích câu chuyện của họ về quá khứ trên con đường họ từng đi, và nhớ lại từng phút giây tuổi trẻ của họ.
"Baah, baah, Thành Tây, cô bạn ngốc ngếch đã trở nên đạo đức giả từ lúc nào rồi." Thành Tây cuối cùng cũng khôi phục lại hiện tại, không khỏi than thở rằng vừa rồi linh hồn của mình đã ra khỏi cơ thể.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhận ra mình đã tới cổng trường, Lục Minh Chí đã sốt ruột từ lâu nhưng khi Thành Tây tới trước mặt anh, anh vẫn không nhận ra.
Thành Tây có chút tự hào vỗ nhẹ vai Lục Minh Chí, có cảm giác của người phụ nữ nhỏ, "Này, anh nhìn gì đó? Tôi đây!"
Lục Minh Chí kinh ngạc nhìn Thành Tây, mở to mắt lóe lên tia kì lạ: "Thành Tây? Cô là Thành Tây?"
Thành Tây có chút ngượng ngùng gật đầu, không hiểu có phải vì do quần áo hày không mà động tác cũng trở nên dịu dàng quý phái, cô vuốt ve tóc mái nhẹ nhàng nói: "Ừ, Anh không nhận ra tôi?"
"Tôi thật sự không nhận ra.

Giờ đã nhận ra." Lục Minh Chí hiển nhiên không thích ứng được với sự thay đổi đột ngột của Thành Tây, thậm chí nói lắp bắp, "Cô muốn làm cái gì? Quyết định trở thành nữ?"
"Anh nói thế nào?" Thành Tây đẩy vai Lục Minh Chí rất vô duyên, "Cậu không biết nếu bắt tôi đánh cậu là cả dân sự và quân sự sao?"
Lục Minh Chí khoanh tay nói: "Đừng rộn, bắt tay vào làm việc đi.

Bắt lấy một người đàn ông trên đường bán cho hắn." "Ăn mặc như thế này ban đêm thật sự đừng gặp phải biến thái nếu không thật sự tổn thất.

Cô ở sau lưng tôi, cho cô một cái che đậy được không?"
"Ồ, ok." Thành tây cảm thấy hơi ấm áp, bởi vì một lời nói của Lục Minh Chí khiến cô cảm thấy ngọt ngào như ăn mật.
Lục Minh Chí và Thành Tây đến đi săn dưới cầu vượt cách trường không xa.

Họ đến đây vì đây là nơi tụ tập những người bán hàng rong, rất nhiều quầy bán đồ ăn và quần áo nhưng không biết tại sao hôm nay có chút vắng vẻ.

Lục Minh Chí lướt qua những người đàn ông đi một mình và tìm thấy người đàn ông trông như otaku mặc áo sowmi canh lá và đeo kính.

Anh bước tới vài bước và nói một cách bí ẩn: "Anh bạn?"
Người đàn ông cũng nhìn Lục Minh Chí thấp giọng nói: "Là cái nào?"
Khi Lục Minh Chí xem một vở kịch, anh ta nói đi nói lại: "Có tất cả, tất cả mọi thứ!"
"Có phiên bản hoạt hình không?" Người đàn ông mặc áo xanh lá tiếp tục hỏi, "tôi đã thấy người đủ rồi.

Gần đây tôi ủng hộ phiên bản kỹ thuật hơn, anh hiểu chưa?"
"Hả?" Lục Minh Chí sững sờ, không ngờ nhu cầu của anh ta mâu thuẫn như vậy, anh lắc đầu tiếc nuối nhìn người đó đi xa.

Thành Tây chạy tới đưa cho Lục Minh Chí chai nước, "Thế nào? Anh bán rồi."
Lục Minh Chí lắc đầu nói: "Anh ta có thể là một fan hâm mổ điện ảnh cao cấp hoặc một otaku điển hình, bị các nữ diễn viên AV và người hâm mộ anime đầu độc sâu.

Thật khó để điều chỉnh." Một người đàn ông trung niên đang đi đằng trước, Lục Minh Trí vội vàng đưa nước cho Thành Tây và nói: "Tôi có linh cảm rằng người đàn ông kia sẽ trở thành khách hàng đầu tiên của chúng ta."
Qua ba bước rồi hai bước, Lục Minh Chí vẫn thần bí nói: "Anh muốn mua đĩa không?"
"Ồ?" Người đàn ông dừng lại và lấy trong túi ra một thứ gì đó.
Anh ta trả tiền cho nó? Lục Minh Chí đột nhiên tự tin lên, vui vẻ cười cười, sau đó kích động ba tấc đầu lưỡi bắt đầu mạnh mẽ phát huy: "Các loại đều rõ ràng, không giải mã, đồng dạng cám dỗ, hoàng nữ lori, cái nào làm anh thích? Cứ chọn bất cứ thứ gì anh muốn!"
Người đàn ông thờ ơ nhìn Lục Minh Chí nói xong thở dài một hơi sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc băng màu đỏ đeo vào cánh tay, khóe miệng nhếch mép.

Đến lúc đó Lục Minh Chí mới nhìn thấy hàng chữ tỏa sáng trên cái băng đỏ: Quản Lý Đô Thị.
Lục Minh Chí hiển nhiên là sững sờ nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Đừng..


đừng..

tôi, tôi là đang nói đùa."
"Đùa gì vậy!" quản lý đô thị khó chịu nói với anh, "Không dám, mau lấy hết đĩa của anh ra rồi đăng kí để nộp phạt.

Trông anh thật không đúng, sinh viên đại học? Chưa tốt nghiệp?"
Khi Lục Minh Chí chưa biết trả lời như thế nào thì Thành Tây đã chạy tới nắm lấy cánh tay Lục Minh Chí và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Quản lý đô thị nhìn Thành Tây và Lục Minh Trí hỏi: "Bạn gái cậu? Mang cả bạn gái đi bán đĩa?" Anh ta thật có chút tò mò.
Thành Tây cười lắc đầu ân cần nói: "Ồ, anh hiểu lầm rồi, vừa rồi chúng tôi đang chơi một trò chơi, trung thực và dũng cảm anh đã nghe qua chưa, bạn trai tôi thua tôi liền để anh ấy hành động như một thương nhân vô đạo đức.

Rất tiếc đã gây ra sự hiểu lầm này thưa anh cảnh sát."
Nghe Thành Tây gọi anh cảnh sát như vậy khiến quản lý đô thị rất vui mừng, hắng giọng nói: "Người trẻ tuổi đúng thật là như vậy."
"Còn trẻ gì nữa!" Thành Tây nói, "Anh à, anh cũng trạc tuổi chúng tôi.

Thực xin lỗi, chúng tôi sẽ không bao giờ chơi trò này nữa." Thành Tây chớp chớp đôi mắt đã được trang điểm với người đàn ông.
Người đàn ông sốt ruột xua xua tay với Thành Tây ra hiệu: "Đi đi, lần sau phải chú ý."
"Cảm ơn sư huynh!" Thành Tây nhận được đại xá vội vàng kéo Lục Minh Chí chạy đi, cho đến khi chạy tới đường dài dưới gầm cầu vượt hai người mới dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Lục Minh Chí lau mồ hôi trên trán sau đó giơ ngón tay cái trước mặt Thành Tây: "Thừa Tây cô đã cứu mạng chúng ta, tôi phải đối xử với cô khác lên!"
"Thật may tôi có phản ứng nhanh." Thành Tây đưa cho Lục Minh Chí một tờ giấy, ngây người nhìn xung quanh thấy một rạp chiếu phim cách đó không xa cao hứng nói: "Lục Minh Trí, dù sao chúng ta cũng không thể bán nữa, tại sao chúng ta không đi xem phim, Harry Potter và Phương trình hóa học, tôi đã chờ đợi lâu rồi."
"Cái gì?" Lục Minh Chí nhìn tấm biển lớn trước rạp chiếu phim, "Đó rõ ràng là Harry Potter và Bảo bối tử thần!"
"Thì sao!" Thành Tây kéo Lục Minh Chí vào, "Tôi cứu mạng anh, anh phải mời tôi đi xem phim."
"Ôi!" Lục Minh Chí thở dài, "Công việc làm ăn của tôi không phát đạt nên bắt đầu đổ tiền vào.

Tôi nghèo quá.." Đáng tiếc lời phản đối của Lục Minh Chí không có giá trị, giây tiếp theo Thành tây kéo anh vào rạp mua vé xem phim.
Tại Thời điểm này một số cô gái khác..
"Đói bụng" Tiểu Vũ nằm trên giường yếu ớt nói, "Tớ một ngày không ăn gì, rất đói."
Lâm Huyền Nguyên sờ sờ bụng gật đầu, phối hợp với Tiểu Vũ: "Tớ cũng chỉ ăn có chút hoa quả, hiện tại có chút đói."
Lý Mạn Ni đứng dậy đi tới bàn cầm tạp chí lên đọc: "Nhịn đi, nghĩ tới Thành Tây ra ngoài tập thể dục khi đói bụng.

Trời đất ơi, đây là loại tinh thần gì.

Vì tình bạn của chúng ta, phải ở lại với Thành Tây, bảo vệ lời thề của chúng ta."
Tiểu Vũ như sắp khóc, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương: "Nếu đói quá tớ không thể đảm bảo rằng tớ có thể ở bên cô ấy.

Có thể tên của tớ sẽ bị gạch trong sổ hộ khẩu.

Hơn nữa, làm thế nào các cậu biết Thành Tây không hề ăn?"
"Chúng ta tin tưởng cô ấy." Lý Mạn Ni kiên quyết nói, "Nếu Thành Tây ăn vào thì tớ sẽ nguyền rủa cậu ấy cùng Lục Minh Chí đổ bể."
Trong rạp chiếu phim, Harry Potter bắt đầu chiếu.
"Thấy chưa!" Thành Tây hắt hơi, xoa xoa mũi bất mãn nói: "Mắng tôi." Nói xong cô thò tay vào túi bỏng ngô tiếp tục ăn.

Tuyệt thực gì chứ, các chị em đều bị cô ấy bỏ lại sau đầu.
Lục Minh Chí nhìn đồng hồ nói nhỏ với Thành Tây: "Xem xong chúng ta phải về nhanh chóng cho kịp giờ bế giảng."
"Cái gì? Trở về?" Sau khi Thành Tây hỏi những lời này cô mới nhận ra mình thất thố vì vậy hạ giọng nói với Lục Minh Chí, "Trở về không phải ý kiến hay sao?"
"Vậy thì phải kiếm tiền! Yêu đương mà không phải lo lắng, sau này cưới hỏi, phải dành dụm tiền mua nhà!"
Thành tây liếc nhìn Lục Minh Chí, giả bộ như đang nói đùa: "Vậy tôi có thể gả cho anh nha."
Lục Minh Chí nhìn chằm chằm Thành Tây, trong đầu lóe lên vô thức rồi trở lại nói: "Tha cho tôi."
Điều này khiến Thành Tây có phần thất vọng nhưng sau khi suy nghĩ lại nhận ra rằng hai người bọn họ đơn thuần chỉ là bạn tốt của nhau, không có gì lạ khi Lục Minh Chí phản ứng như thế.
Hai người không cùng nói chuyện nhưng lại thản nhiên dùng chung một túi bỏng ngô, thỉnh thoảng chạm vào tay nhau vô tình khơi dậy trong lòng Thành Tây một cơn sóng.

Trong khi khẳng định rằng mình thích Lục Minh Chí, cô ấy thở dài tự hỏi sao mình không để ý chuyện thích hắn sớm hơn, cô cầu nguyện bộ phim chậm lại điều còn lại duy nhất là cô có thể sử dụng thời gian ấy để xem harry potter.
Khi hai người bước ra khỏi rạp chiếu phim, Lục Minh Chí nóng lòng kéo Thành Tây đến trường.

Thành Tây bất mãn nói: "Tôi nói anh đang làm cái gì, tôi đi đôi giày này không thể đi nhanh được, anh cho tôi nghỉ tí đi."
Vừa nói cô vừa ngồi xuống chiếc thảm bên cạnh, quay đầu sang một bên như một đứa bé.

Lục Minh Chí nhìn con đường về trường học nhưng rồi đành bất lực ngồi xuoongsvowis Thành Tây, cảm giác như chết đi sống lại: "Tôi sắp chết rồi! Hôm nay tôi sẽ hiến mạng cho quý nhân!"
"Thật không" Thành Tây vui vẻ nhìn Lục Minh Chí, "Chờ đã, chúng ta đi ăn đồ Tây đi?"
Lục Minh Chí trầm ngâm nhìn Thành Tây chậm rãi lấy chiếc ví ra đặt lên bồn hoasau đó ngồi xổm lắc chiếc ví khóc lóc thảm thiết: "Ví! Ví bị sao vậy? Vui lên đi ví! Ví à!"
"Hahahahaha!" Hành động của anh ta làm Thành Tây phải bật cười, vừa cười vừa nói: "Thoải mái đi, tôi sẽ mời anh, anh mời tôi xem phim còn tôi sẽ chiêu đãi anh ăn đồ Tây"
Nghe vậy Lục Minh Chí yên tâm hơn nhét ví vào thở dài nói: "Cô còn đủ lòng trung thành nếu không một tháng nữa tôi sẽ phải ăn mỗi bánh hấp."
Lời nói của Lục Minh Chí đưa suy nghĩ của Thành Tây tới thời điểm hai người mới gặp nhau.

Vào thời điểm đó, Lục Minh Chí gần như đã cho bạn vay hết số tiền mình có và phải đến quán cà phê ăn bánh hấp trong một tháng.

Lịch sử này đã không may bị Lý Mạn Ni cùng Lâm Huyền Nguyên chú ý và các cô đã bàn tán ở Thiên Tân kể cho cô.

Thành Tây cùng họ chơi trò tiêu khiển cá cược.
Chặn bánh nhồi mà Lục Minh Chí sẽ ăn vào buổi trưa.

Thành Tây lần nào cũng thắng bởi vì Lục Minh Chí luôn ăn cái rẻ nhất, nhưng tiếc rằng Lý Mạn Ni và Lâm Huyền Nguyên đã không tìm thấy nó.
Sau một tuần chiến thắng, cảm giác tội lỗi không thể giải thích được nổi lên tự nhiên.

Với số tiền thắng được cô thành công tiếp cận anh và yêu cầu anh dùng bữa tại nhà.
Mặc dù Thành Tây ước tính chỉ ố IQ của Lục Minh Chí không cao hơn bao nhiêu, nhưng điều này thể hiện qua việc anh ấy sẽ bị lạc mỗi khi hai người hẹn gặp nhau vào một nơi nào đó ngoài trường học.
Nhưng EQ của anh đúng là cao một cách đáng ngạc nhiên.

Khi bọn họ gặp nhau lần đầu Thành Tây nói một cách không mạch lạc, "Này..

anh cũng ăn bánh hấp..

ờ..

bánh trong nhà ngon thật, hôm nay vẫn ăn bánh hấp bắp cải à?" Tiếc quá, suýt nữa căn đứt lưỡi, cô thật sự không có năng khiếu diễn xuất nên cô đã không nói vài lời thể hiện những thứ của mình.
Còn Lục Minh Chí sững người trong giây lát, sau khi hiểu ra chuyện gì anh cười nói: "Tôi nhớ hai ngày nay luôn gặp cô trong bữa tối.


Ngày nào cũng như vậy là không thể nào, vì xác suất gặp được cô rất cao nên chỉ có hai khả năng.

Hoặc là cô đi theo chờ đợi hoặc là chúng ta có duyên số định sẵn.

Tôi phải cảm ơn tổ tiên tám đời nhưng bây giờ có vẻ như rằng hôm này số phận này là sự bắt chước.

Người đẹp bên cạnh cô..

hôm nay hai người đồng đội đó không đi cùng cô?" Nghe anh ta nói Thành Tây có chút thất vọng.
Tuy nhiên Thành Tây không để ý thấy phản ứng bất thường của Lục Minh Chí, cô bị anh chọc ghẹo tới đỏ cả mặt, nhưng cô không tìm ra lỗi trong lời nói của anh và tức giận đến mức "Anh..

anh.." trong một thời gian dài không nói được câu hoàn chỉnh.
Sau đó Lục Minh Chí không chịu nổi nên không gây khó dễ cho Thành Tây nữa.

Thành Tây chủ động rủ anh đến nhà hàng cạnh trường học để dùng bữa cơm nhà nấu.
Sau khi hai người dần quen nhau, họ phát hiện ra mình có rất nhiều sở thích chung.

Điều đẫm máu nhất là cả hai người đều đeo những cái tên ID thô tục và gây nhầm lẫn trong khuôn viên BBS và họ thuộc loại đảng Tucao chém gió và nói chuyện bất cứ khi nào họ có thời gian.
Thời gian hé mở cành lá theo sự chuyển mùa, ngày càng trong trẻo và tươi sáng.

Trong những ngày mưa gió nhẹ bay, Thành Tây đã chia sẻ niềm vui nho nhỏ của mình với nụ cười rất trầm với Lục Minh Chí.

Và điều yêu thích của anh chính là nói chuyện đông tây, ngoại trừ mọi thứ về Thành Tây thì ngay cả Lý Mạn Ni hay cả Lâm Huyền Nguyên đều là đối tượng nói chuyện phiếm của anh.
Tuy nổi tiếng là keo kiệt nhưng Lục Minh Chí không hề keo kiệt chút nào, sau khi nhận được học bổng anh lập tức mời Thành Tây cùng những người bạn khác đi ăn tối.

Cuối cùng thật xui xẻo khi Tiểu Vũ, Lý Mạn Ni Và Lâm Huyền Nguyên đều đã ra về và người cuối cùng là Thành Tây.
Có thể là do mọi người không hợp nhau, Lục Minh Chí hiển nhiên có chút phiền muộn.

Thành Tây không vui nên cố tình làm hỏng phần đáy nồi nóng và yêu cầu một cốc bia với lý do đề phòng nếu quá cay.

Cô biết rằng anh không biết uống rượu, Lục Minh Chí trầm ngâm nhìn Thành Tây không ngừng.
Sau khi nồi lẩu sô, một màn sương dày đặc xuất hiện, nhưng Thành Tây tham lam mà quên đổi ý định ban đầu của mình và cô đã rút lui khỏi trận chiến sớm trong tự hào.
Thành Tây vừa ăn uống vừa càu nhàu rằng ngôi trường này là ngôi trường đại học hỏng nhất thế giới, nói rằng nếu cô chăm chỉ hơn trong kì tuyển sinh đại học sẽ không cần đến nơi quỷ quái này.

Và điều tốt nhất ở đây là gặp được các chị em tốt trong phòng kí túc xá của cô.
Lục Minh Chí vội vàng đồng ý nói: "Đúng, đúng vậy, các cô là những người chị em tốt, đều là những cô gái trẻ đẹp bất khả chiến bại." sau đó anh lầm bầm, "Thật kì lạ, tôi sợ cô gái ngốc nghếch này thuyết phục tôi nên lén hỏi bồi bàn đưa cho tôi nước đun sôi thêm vào rượu thì làm sao say xưa nói nhảm"
Đương nhiên Thành Tây không say, cô nhìn Lục Minh Chí dùng kẽ hở trong phòng tắm bí mật yêu cầu người phục vụ thêm nước vào rượu thì làm sao mà say được, cô chỉ hơi buồn.

Chỉ là ở kí túc xá trước mặt các chị em, cô luôn bất cẩn và giả vờ không sợ hãi, chỉ trong vài cơ hội giả vờ say như vậy cô mới có thể trút bỏ được những cảm xúc tồn đọng bấy lâu của mình.
Thành Tây hít một hơi thật sâu và cố gắng làm cho cảm xúc của cô vui trở lại.

Và ngay lúc cô đang thất thần, Lục Minh Chí đang tập trung lấy hết can đảm để thử thách với nồi lẩu mà Thành Tây cố tình cho thêm dầu ớt đỏ vào.
Nhìn gương mặt đỏ bừng với mồ hôi nhễ nhại của Lục Minh Chí vừa uống bia vừa tiếp tục ăn Thành Tây cười vô tâm.

Cảm xúc buồn bã còn đọng lại lúc nãy bỗng chốc tan biến.
Sau khi điều chỉnh trạng thái của mình và lấy lại thuộc tính tomboy, Thành Tây đột nhiên phát hiện ra rằng bầu trời trong xanh hơn trước không có sự phiền muộn.

Vì vậy, Thành Tây những cảm xúc không thể giải thích của mình llaf do rối loạn nội tiết tố gây nên.

Lý thuyết rất hấp dẫn này bị các chị em của cô khinh thường.

Lý Mạn Ni thậm chí còn nói một câu: "Thành Tây, cô gái nhỏ này chỉ là si tình, giả vờ âu yếm trước mặt Lục Minh Chí."
Quả thật Thành Tây đã vô tình tới gần Lục Minh Chí, khi có thời gian sẽ hẹn nhau đi ăn đi chơi.

Chỉ là Lục Minh Chí quá bình thường, mỗi lần nhìn thấy anh ta đều luộm thuộm, Thành Tây không khỏi liên tưởng đến Hoàng Bân lúc nào cũng đóng vai công nhân nhập cư nên tự giễu cợt anh ta ngốc nghếch và nhìn như người lao động nhập cư.
Lục Minh Chí không hề khó chịu, nhàn nhạt uống một ngụm coke nói: "Cô biết tên tôi là Dazhi Ruoyu, thà làm công nhân nhập cư còn hơn là người có văn hóa tự cao tự đại."
"Oh oh oh?" Thành Tây nhìn Lục Minh Chí trợn mắt khinh thường, rồi tiếp tục trêu chọc anh "vậy thì người lao động nhập cư, tại sao anh lại lấy tên ID là Luoyu Master cảm thấy như vậy rất khó xử?"
Kết quả, Lục Minh Chí trừng mắt nhìn Thành Tây và nói: "Cô nói của tôi tệ, nhìn tên cô mà tô màu cho phù thủy.

Người không biết thì xem như thuật sĩ và phù thủy, người biết thì nghĩ rằng chúng ta theo dõi nhau.

Tôi đã nghĩ rằng chúng ta sẽ mơ hồ với những chiếc áo vest đôi."
Lời vừa nói ra Lục Minh Chí sững sờ, Thành Tây cũng sững sờ theo, Lục Minh Chí uống cạn cốc còn cô thì không dám ngẩng đầu nhìn đối phương, mặt đỏ như cũ.
Cho đến nay Lục Minh Chí và Thành Tây đã đặt nền móng cho tình bạn của họ.
Tuy nhiên Thành Tây và Lục Minh Chí vẫn có cùng một điểm, chẳng hạn như gia đình.

Hoàn cảnh gia đình đều không tốt, mỗi tháng đóng tiền nhà 500 tệ, ăn uống 300 tệ, còn lại 200 tệ tiêu một tháng, ở Bắc Kinh thật sự rất khó tồn tại.

Vì vậy hai người có cùng một mục tiêu chung là kiếm tiền và kiếm tiền.
Khi Thành Tây nghĩ đến điều này, cô ấy không thể nhịn cười, cô vỗ nhẹ bờ vai rộng lớn của Lục Minh Chí: "Anh có nhớ không? Bánh bao."
"Đương nhiên nhớ rồi!" Lục Minh chí gật đầu.

"Khi đó, đối với tôi cô như một nữ thần vậy.

Tôi sẽ không bao giờ quên bữa ăn đó trong đời, sau này tôi phát triển nhất định sẽ không quên cô!"
"Tôi biết" Thành Tây vẻ mặt cao hứng, "Tôi đã không bớt lo cho anh, duyên nước chảy róc rách nên báo đáp.

Anh sẽ không quên tôi."
"Tất nhiên.."
Hai người đùa nhau tiến vào nhà hàng Tây, trời càng lúc càng tối, các cửa hàng trên phố thu hút thực khách với anh đèn rực rỡ.

Thời gian càng lúc càng muộn, đêm càng sâu, trăng cũng ngày càng sáng.

.