Điều Kỳ Diệu Mang Tên Tình Yêu

Chương 36: Chương Em xin lỗi




Nó bật dậy,mồ hôi túa ra.NÓ nghĩ:”Cái j vậy ko biết?Mơ trong mơ sao?Rốt cuộc là cậu muố tớ làm sao chứ?Điều cậu muốn ko phải là trả thù sao?Vậy thì là j?Tớ nhất định sẽ tìm ra.Ko lâu đâu.Chỉ cần có cơ hội”.
Nó nhìn thời gian trong điện thoại rồi đứng dậy.Nó cầm lấy chiếc áo khoác mỏng vắt trên thành ghế sofa và chiếc tai nghe rồi nhỏ nhẹ bước ra ngoài.Nó vẫn là đi đôi guốc đen của mình.
MỞ cửa nhẹ nhàng nó thẫn thờ đi trên hành lang mà cx chẳng biết hướng đi của mình là đâu.Khi nhận ra thì nó thấy mình đag đứng trước cửa phòng tập vũ đạo.Nó bước vào,đèn tự động bật lên.Nó cắm tai nghe vào điện thoại rồi bật nhạc.Nó lại tập nhảy.Nó luôn làm vậy để quên đi mọi phiền muộn của mình.
Nhưng đag tập thì đột nhiên nó ngã xuống đất.Lúc này thì mới có thể nhìn rõ đc trên gò má của nó đã thấm đẫm nc mắt.Chân nó ko đau.Chẳng qua đó chỉ là ngã nhẹ,ko ảnh hưởng gì đến khớp gối cả.Nhưng tim nó thì lại rất đau.Nó muốn quên đi tất cả.Nó muốn nó chưa bao giờ quen biết Lugi.Nó muốn mình có thể giảm bớt đc cơn đau này.Bất giác môt nó mấp máy:
-Thuốc.Đúng,là thuốc.Hộp thuốc giống của Lugi.
Nó thò tay vào túi áo và móc ra một hộp thuốc còn mới nguyên chưa bóc vỏ.Nó bóc vỏ ra và từ từ xoay nắp hộp.Nó mở hộp thuốc ra và đổ 5 viên thuốc màu đỏ trắng(nửa đỏ nửa trắng á) ra lòng bàn tay phải bé nhỏ của mình.Nó đưa tay lên miệng chuẩn bị đổ thuốc vào mồm thì đột nhiên có một bàn tay khác nắm lấy cổ tay nó.NÓ sững người nhìn chủ nhân của bàn tay đó.Bàn tay trái đang cầm hộp thuốc của nó nhanh chóng bỏ vào túi.Nó muốn dấu ko cho người kia biết đó là j.Nó lắp bắp:
-Anh…anh …sao lại ở đây?Chẳng phải anh đang ngủ sao?Tại sao lại dậy chứ?
-Nếuanh ngủ thì làm sao biết đc e đag làm uống mấy cái thứ này.
-Vũ à cái này…
-Đây là cái j chứ.-Hắn nhìn chằm chằm vào 5 viên thuốc trên lòng bàn tay của nó.Nó giật mình nắm chặt tay lại lo sợ:
-Đây là thuốc của em giúp tăng cường sức khỏe ấy mà.

-Em nghĩ anh ko biết sao.
Hắn nói xog liền thò tay vào túi áo nó và móc ra hộp thuốc còn mới nguyên.Nó sững người.Từ trước đến giờ từng động tác của nó đều rất nhanh nhẹn nếu muốn nhìn thấy thì cx phải để ý rất kĩ.Mà nếu để ý kĩ thì chưa chắc nhận ra.Những cái này nó đều đẽ học đc từ tổ chức P.Hắn ko thèm quan tâm nó đag ngạc nhiên xen lẫn lo sự như thế nào mà vẫn cứ gián mắt vào bao bì của hộp thuốc.Sau đó mặt hắn đanh lại.Gương mặt này trông thật đáng sợ.Mồ hôi tiếp tục vã ra.Nó ko biết nói gì cả:
-Cái…cái này….
-Giả thích đi.Nó là gì?-Hắn gắt lên.Tất cả là vì quan tâm nó.Nó biết rất rõ.
-Thuốc…thuốc của em.
-Em có biết nó là thuốc j ko mà uống hả?
-Em…em biết.
Hắn tức giận.Hắn thả hộp thuốc xuống sàn và đặt hai tay lên vai nó lắc mạnh:
-Em biết tại sao còn uống hả?Em muốn chết rồi sao?
-Em…em xin lỗi.Đó là thuốc giảm đau của em.

-Thuốc giảm đau?!!!Nó chỉ là thuốc làm cho em chết dần chết mòn mà thôi.Em nghĩ gì mà lại uống thuốc đấy vậy hả?Nó sẽ làm cho em dần trở nên mê muội em có biết ko?Nó là Toxic Chemicals đó.(Mình nói bậy nha các bạn .đừng ném đá mình đó)
-Em…em…
Nó ko biết nói j hơn.Hắn dịu dàng ôm nó vào lòng.Người nó vẫn còn đag run sợ.Hắn vỗ vai nó ns:
-Từ mai ko đc nghĩ lung tung nghe chưa.
Nó gật đầu:
-Xin lỗi vì làm anh lo lắng.
-Từ mai mà vậy là anh sẽ phạt nặng đấy.
-Phạt????
Nó ngạc nhiên.-Phạt thế nào?
-Để anh nghĩ xem.-Hắn một tay xoa cằm sau đó nở nụ cười ma mị.-Thế này chẳng hạn.
Hắn cúi xuống và kiss lên môi nó.Nhưng hắn ko dành tangwjcho nó một nụ hôn sâu mà chỉ là một nụ hôn giống như thoáng qua vậy.Hắn muốn chính nó sẽ tự nguyện hôn hắn chứ không phải để hắn ép buộc.
Nó bất ngờ trước cái hôn như gió của hắn.Đầu tiên là đơ vài giây.Sau đó thì mỉm cười nói:
-Anh…..