Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 110: Trịnh Vũ Hoàng & Âu Dương Diễn Vũ



Edit + Beta: Vịt

(Trung)

Trong cục cảnh sát ban đêm, tiếng người huyên náo, ồn ào như sở thú trước giờ cơm. Tiếng gào thét chửi rủa xen lẫn các mùi kì cục, tất cả các hướng tấn công vào bộ não vốn nên nghỉ ngơi.

Hà Vũ Bạch nghiêng người liếc một tên vô gia cư bị cảnh sát áp giải, lúc quay đầu về phía mình, để lộ vẻ mặt đê tiện cuống quít dời ánh mắt. Không nghĩ xoay mặt đụng phải bộ ngực đầy đặn, Hà Vũ Bạch chân tay luống cuống lùi lại, liên tục xin lỗi người phụ nữ trang điểm đậm mặc sexy.

Điều hòa bật vừa phải, nhưng từ cửa đến quầy hướng dẫn chỉ mấy bước, vẫn khiến Hà Vũ Bạch mồ hôi đầy đầu. Cậu đứng bên cạnh quầy hướng dẫn, nuốt nước bọt, sau khi cố gắng bình phục nhịp tim dữ dội nói với cảnh sát có vòng eo còn cao hơn chiều cao của cậu: "Ngài cảnh sát, tôi đến nộp tiền bảo lãnh cho em trai tôi......"

"Họ tên?" Cảnh sát mập lạnh lùng liếc cậu.

Thái độ khinh bỉ và coi thường khiến mặt Hà Vũ Bạch nóng lên. Đây không phải lần đầu tiên tới đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho em trai, nhưng cậu mãi mãi không quen được thái độ khinh bỉ của nhân viên chấp pháp với người nhà của người vi phạm pháp luật.

"Michael Zheng."

Cảnh sát mập ghi chép xoàn xoạt, sau đó gọi một cảnh sát người da đen dẫn Hà Vũ Bạch đi làm thủ tục. Tổng thời gian đợi hơn 1 tiếng, Hà Vũ Bạch rốt cuộc nhìn thấy em trai. Trịnh Vũ Hoàng nhìn bề ngoài không có vết thương gì, nhưng người bị nó đánh vẫn đang trong phòng cấp cứu, trước mắt nhận được thông tin đối phương chưa từ bỏ ý định khiếu cáo Trịnh Vũ Hoàng.

Trên đường đưa Trịnh Vũ Hoàng về trường, Hà Vũ Bạch không nói một lời. Với hiểu biết của cậu về em trai, tin chắc đối phương tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ ra tay đánh người. Nhưng trong hoàn cảnh pháp lí lớn hơn tình lí, dù là làm việc nghĩa hay là bản thân bị xâm hại phản kích lại, cũng có thể bởi vì sai lầm rất nhỏ dẫn đến tai họa tù tội.

Có lần trước đó, Trịnh Vũ Hoàng bị kiện, cố ý làm người khác bị thương, tội danh cấp độ B. Một khi thành lập tội danh, đừng nói đội bóng trường và visa du học, ít nhất phải ở trong nhà giam bang 18 tháng. Hà Vũ Bạch không dám nói với gia đình, đành phải gọi điện thoại cho Diễn Vũ, nhờ y hỗ trợ tìm luật sư giỏi.

Đôi khi ranh giới giữa người bị hại và người hại cực kỳ mong manh, trên tòa án hoàn toàn dựa vào luật sư mở miệng đổi trắng thay đen. Nếu không phải thời gian không cho phép, Hà Vũ Bạch muốn mình đích thân thi tư cách luật sư để biện hộ cho em trai.

Đến lúc lên tòa, luật sư tên Matthew biện hộ cho Trịnh Vũ Hoàng. Matthew ăn nói hơn người, phân tích hình hình hiện trường tinh tế, hợp tình hợp lý, nói đến mức công tố viên á khẩu, khiến thẩm phán hủy bỏ án kiện. Hà Vũ Bạch nghe Diễn Vũ nói, Matthew là cố vấn pháp luật ngự dụng của Lạc thị, vì chuyện của Trịnh Vũ Hoàng cố ý chạy đến từ Newyork. Đây cũng là nể mặt Diễn Vũ, nếu không mời Matthew ra tòa một lần ít nhất phải 200 nghìn đô.

Qua lần này, Hà Vũ Bạch tưởng em trai được dạy dỗ, ai biết chưa được mấy tháng, lại đánh người vào cấp cứu.

Đỗ xe ven đường đối diện cổng trường, Hà Vũ Bạch nắm vô lăng, nặng nề thở ra hơi thở đầy sầu lo: "Vũ Hoàng, chuyện lần này anh sẽ xử lý, em về chăm chỉ học hành huấn luyện, đừng nghĩ nhiều."

Trịnh Vũ Hoàng ngang ngược quay mặt đi, nhìn ngoài cửa sổ. Cha yêu cầu nó tự lập, học phí có học bổng chi trả thì không cần lo, nhưng sinh hoạt phí phải tự mình kiếm. Thế nên ngoài đi học luyện tập còn phải đi làm, chỉ là visa du học bị luật pháp hạn chế, không thể đi quá nhiều nơi. Nó làm nhân viên phục vụ ở một khách sạn cách trường không xa, nửa đêm trên lầu gọi phục vụ phòng khách, nó đẩy toa ăn vào phát hiện một cô gái co người bên quầy bar khóc, hỏi ra nói là bị xâm hại tình dục.

Nó đi tìm quản lý trực ca, nói rõ tình huống. Kết quả quản lý không những không báo cảnh sát, ngược lại kêu nó đừng quan tâm chuyện của khách. Còn nói rõ với nó, luật pháp nơi này quy định, trừ khi là trẻ vị thành niên bị xâm hại tình dục, nếu không bọn họ không có nghĩa vụ quan tâm mấy chuyện kiểu "Hắn nói hắn có lý, cô ta nói cô ta có lý", đôi bên đều cho rằng mình đúng ngay cả bồi thẩm đoàn cũng không tiện ra phán quyết.

Đối mặt với con gái khóc, Trịnh Vũ Hoàng không đành lòng, vẫn chọn báo cảnh sát. Kết quả sau khi cảnh sát tới cô gái kia lại sửa lại lời khai, nói mình uống nhiều quá nói chuyện không rõ ràng, là phục vụ viên người châu Á nghe nhầm ý cô nàng, khiến Trịnh Vũ Hoàng mất mặt.

Thế là Trịnh Vũ Hoàng chẳng những mất việc, còn bị khách phòng kia nhạo báng. Hắn nói mình là một nhà làm phim có thâm niên, dám đắc tội với hắn, trừ khi tương lai không muốn lăn lộn trong giới showbiz nữa. Trịnh Vũ Hoàng nhìn cô gái đầy áy náy, vẻ mặt sợ hãi kia, vừa giận vừa không cam lòng, rốt cuộc trong tiếng cười càn rỡ của tên căn bã, chào một nắm đấm tới.

Tóm tắt đơn giản tiền căn hậu quả với anh cả, Trịnh Vũ Hoàng hỏi: "Tiểu Bạch, nếu là anh, anh xử lý thế nào? Cảnh sát cũng không quan tâm."

Hà Vũ Bạch mím môi. Dù có lỗi với lương tâm, quan tâm lại khiến mình gặp rắc rối, đôi khi chuyện thế nào rất khó nói rõ phải xử lí thế nào mới là sự lựa chọn chính xác nhất.

Cậu đành thở dài nói: "Cảnh sát dựa vào chứng cứ để phá án, nếu người bị hại không đứng ra tranh thủ cho bản thân, người ngoài thực sự không thể làm gì nhiều. Nếu anh gặp phải chuyện thế này, anh sẽ nói chuyện với cô gái kia trước, tranh thủ đả thông cô ấy...... Vũ Hoàng, đổi lại với tính khí của em, nếu không thể lập tức nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất, không bằng động khẩu nhiều hơn, mà không phải ra tay liền."

Trịnh Vũ Hoàng gật gật đầu, nhìn bộ dạng đa phần cũng chỉ là ứng phó. Là người nuôi em trai từ nhỏ đến lớn, tính cố chấp của nó Hà Vũ Bạch hiểu hơn bất cứ ai. Thậm chí hai cha của bọn họ, khả năng cũng không quá hiểu tại sao con út sẽ có tính cách như vậy.

Là con út trong nhà, Trịnh Vũ Hoàng lại không được nuông chiều lớn lên. Ngược lại bởi vì bên trên có anh chị thông minh, đến thời học sinh dùng thành tích để cân nhắc tất cả thành bại, áp lực nó chịu phải gần như khó có thể tưởng tượng. Lâu ngày tạo thành trạng thái nhạy cảm đối với mặt trái, ý thức tự bảo vệ lãnh địa cực kỳ mạnh.

Điểm này ngược lại rất giống Hà Quyền, nhưng Hà Quyền không có kích động ra tay. Mà miệng Trịnh Vũ Hoàng không lợi hại như ba nó, nhưng lại có sức mạnh ra tay, thế là quen dùng nắm đấm nói chuyện theo bản năng.

Nhận được thông báo ra tòa của pháp viện, Hà Vũ Bạch suy đi tính lại, vẫn gọi điện thoại cho Diễn Vũ. Lần trước biết là Diễn Vũ ra mặt giải quyết kiện tụng giúp mình, lòng tự ái của Trịnh Vũ Hoàng bị đả kích, yêu cầu Hà Vũ Bạch dù thế nào cũng đừng vì chuyện của nó mà đi làm phiền Diễn Vũ nữa.

Hà Vũ Bạch ngược lại có thể hiểu được, không muốn mất mặt trước crush của mình, nhân chi thường tình. Nhưng vấn đề là, mặc dù chỉ là chuyện mời luật sư là có thể giải quyết, nhưng nhỡ mời gà mờ tới, Trịnh Vũ Hoàng nói không chừng sẽ bị phán có tội. Cho dù Trịnh Vũ Hoàng cần tiếp nhận giáo huấn, Hà Vũ Bạch cũng tuyệt đối không để em trai ngồi tù vì tội đánh kẻ hiếp dâm.

Diễn Vũ nghe cậu nói xong, đầu bên kia điện thoại "Ừ" một lúc lâu, sau đó nói: "Ok, tớ biết rồi, Tiểu Bạch, vứt lệnh gọi đi."

"Hả?" Hà Vũ Bạch ngây người.

"Chỉ cần em cậu nói đều là thật, giao cho Matthew, vụ này chắc chắn sẽ không mở phiên tòa."

"Tớ tin từng chữ Vũ Hoàng nói."

"Ừ, tớ cũng tin nó."

"Diễn Vũ, cám ơn cậu đã tin tưởng nó."

"Tiểu Bạch, mặc dù em cậu nóng tính, nhưng nó là người tốt, tớ không phủ nhận." Trong ống nghe truyền đến tiếng thở dài, "Nhưng bao giờ thì nó có thể hiểu, khi người tốt muốn trừng trị kẻ xấu, thì còn phải hư hơn kẻ xấu, cho dù nó đã trưởng thành."

Hà Vũ Bạch cười cười: "Nói vậy, tớ thà nó đừng lớn lên."

Diễn Vũ khẽ hừ: "Rồi rồi, cũng không phải con cậu, đừng bận tâm nữa. Này, tuần sau cậu rảnh không, Đổng Hợp Thắng sắp sinh nhật, bảo tớ tìm người nhiều vui vẻ, gọi cả Vũ Hoàng đến."

"Tớ thì được, nhưng Vũ Hoàng phải tập, tớ phải hỏi thời gian của nó."

"Được, chờ tin tức của cậu."

"Ok, bye."

Cúp điện thoại, Hà Vũ Bạch cầm lệnh gọi đặt trên bàn, cau mày suy nghĩ một chút, vo viên ném vào sọt giấy vụn.

Cậu thật lòng hi vọng Trịnh Vũ Hoàng lần này có thể được dạy dỗ.

Cách nửa tháng, Trịnh Vũ Hoàng lại vào đồn cảnh sát một lần nữa. Không riêng Trịnh Vũ Hoàng, phần lớn mọi người trong bữa tiệc sinh nhật bị dẫn lên đồn cảnh sát, ngay cả Hà Vũ Bạch cũng ở trong đó. Mặc dù cậu căn bản không ra tay, nhưng lúc cảnh sát đến nhà trong tay cậu đang cầm chai bia, thế là dẫn cậu đi cùng.

Nhưng lần này không trách Trịnh Vũ Hoàng, là Đổng Hợp Thắng gây phiền phức. Hơn nửa đêm, nhạc nhẽo trong sân ầm ĩ rung trời, kết quả hàng xóm không chịu được, đến nhà yêu cầu bọn họ tắt nhạc. Đổng Hợp Thắng uống hơi nhiều, tiếng Anh lại không tốt dẫn đến không nói rõ ràng được, còn đối phương là thằng oắt trẻ tuổi khí thịnh, không nói một lời xông lên đánh nhau.

Trịnh Vũ Hoàng vốn ở bên bảo vệ Hà Vũ Bạch, không muốn xen vào. Nhưng Diễn Vũ nhìn thấy tiến lên khuyên can bị người bên kia đẩy một cái, lập tức đứt căng dây thần kinh. Nhét chai bia vào tay anh cả để tự bảo vệ bản thân, Trịnh Vũ Hoàng xông tới đá thằng cha đang đẩy Diễn Vũ từ đầu này bể bơi đến đầu bên kia.

Là hàng xóm đối diện báo cảnh sát. Cảnh sát đến hiện trường vừa nhìn, ôi chao, kéo bè kéo lũ đánh nhau, về hết đồn cảnh sát để tan adrenaline. Đến đồn cảnh sát mặc kệ bọn họ thế nào, đuổi một đám người vào một phòng — Đánh nhau tiếp đi, ở đây rất nhiều người xem.

Đổng Hợp Thắng say rượu, cho dù được Hà Vũ Bạch ôm ngồi trên ghế inox cũng trượt chân xuống. Trịnh Vũ Hoàng nhìn bộ dạng kia, xách người lên đặt xuống góc tường, vỗ tay ngồi trở lại bên cạnh Diễn Vũ.

Mấy thằng oắt đánh nhau với bọn họ cũng không phải thứ tốt đẹp gì, lúc bọn chúng vừa tìm tới cửa, Hà Vũ Bạch đã ngửi thấy mùi ** nồng nặc. Mặc dù bây giờ ** đã được hợp pháp hóa ở rất nhiều bang, nhưng cái đó dùng để làm thuốc, cậu tin đám người này hút nhất định là loại không phải bán ở hiệu thuốc.

Thấy có người lặng lẽ nhào tới Đổng Hợp Thắng đã say thành bãi bùn, Hà Vũ Bạch vội vàng túm ống tay áo Trịnh Vũ Hoàng. Trịnh Vũ Hoàng nghiêng đầu nhìn, sau đó đứng dậy đi tới, túm lấy cổ áo người định nhét ** vào túi quần Đổng Hợp Thắng, xách người từ trên mặt đất dậy.

Nó hùng hổ: "Muốn hại bạn tao?"

Đối phương nuốt khan nước miếng, không dám lên tiếng, người bên cạnh cũng không dám ra tay. Bọn chúng lúc nãy đã lĩnh giáo sức mạnh của Trịnh Vũ Hoàng, có thể một đạp đá người ta xa vài mét.

Diễn Vũ cũng đi tới, giơ cằm với người bị Trịnh Vũ Hoàng xách lên: "Giữ hàng cấm, đủ cho chúng mày ngồi tù 3 tháng...... Biết lát nữa nói với cảnh sát thế nào chưa?"

Đối phương gật đầu lia lịa — Cứ nói nguyên nhân đánh nhau là do bọn chúng chứ sao.

Đi ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã sáng. Diễn Vũ và Hà Vũ Bạch đi trước gọi xe, Trịnh Vũ Hoàng cõng Đổng Hợp Thắng đi theo phía sau của bọn họ. Phải nói Đổng Hợp Thắng nhìn không béo, nhưng cực kỳ nặng, hơn nữa người say rượu không có sức lực đè trên lưng nặng trình trịch, Trịnh Vũ Hoàng thật sự muốn ném nó vào bụi cây.

Diễn Vũ quay đầu lại nhìn Trịnh Vũ Hoàng bực mình, đột nhiên cười cười với nó. Cảm giác được coi trọng, được bảo vệ quả thực rất tốt, y phải thừa nhận. Trước đó nhìn Trịnh Vũ Hoàng đá bay thằng cha ra tay với mình, y thậm chí có suy nghĩ thưởng cho đối phương một nụ hôn.

Trịnh Vũ Hoàng bị nụ cười kia đâm trúng tiêm, trên tay thả lỏng, người sau lưng ngã rầm xuống đất.