Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 20



Cách khám gấp còn hơn 10m, Hà Vũ Bạch đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết. Cậu chạy nhanh mấy bước vọt vào đại sảnh, nhưng lại bị vết máu lan trên đất cản ở ngoài cửa phòng cấp cứu khám gấp.

Cậu hiện tại biết vì sao Lãnh Tấn không để cậu theo tới, cục diện này, không cần cậu.

Đau đớn khiến tôn nghiêm người ta mất hết — may mà là tráng hán xăm hình trên cánh tay trái có cá phải có mèo, trên lưng còn có hai con tôm chơi bắn bóng, lúc này cũng không chịu nổi đau đớn do xương gãy đâm ra ngoài da mang đến.

Bốn người khám gấp lên đè hắn, nếu không căn bản không cắm ống tĩnh mạch được. Lãnh Tấn chỉ nhìn con ngươi mất tiêu cự kia, đã phán được người này vây trong tác dụng của thuốc gây ảo giác. Lúc này không thể tùy tiện dùng thuốc giảm đau, nếu không tác dụng chung với loại thuốc không biết trong người, rất dễ dẫn đến suy tim.

Theo xe cứu thương đến là quản đốc night club, nghe hắn nói ông bạn này có lẽ uống high quá, giẫm hụt lăn từ trên cầu thang xuống, ngã gãy chân. Ngoại trừ vết thương ngoài dễ thấy, ông anh này còn bị xuất huyết trong ổ bụng và tổn thương sọ não. Nhưng trạng thái hiện tại của hắn, đừng nói nhét vào máy CT, để hắn an tĩnh mấy giây cũng khó.

“Gọi khoa gây mê xuống!”

Đè chân bị thương của người bệnh, Lãnh Tấn hô to với hộ sĩ. Tình hình trước mắt, chỉ có thể dùng kiểu hít vào gây mê.

Các nhân viên y tế gần như không áp chế nổi người bị thương giãy mạnh, bác sĩ đè cánh tay phải người bị thương hơi xả hơi liền bị hắn giãy thoát. Dưới điều khiển của đau đớn và ảo giác, người bị thương đột nhiên thẳng người dậy, không nói câu nào giơ tay chào hỏi trên mặt Lãnh Tấn.

Một đấm này đến đột ngột, bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh trúng huyệt thái dương, Lãnh Tấn nhất thời trước mắt túa sao Kim, tai trái ong ong không ngừng. Hắn che má trái thụt lùi 2 bước, không cẩn thận kéo đổ xe dụng cụ bên cạnh. Biến cố trong chớp mắt khiến người khác cũng ngây ra, nháo nhào buông tay xem tình hình Lãnh Tấn.

“Chủ nhiệm Lãnh!”

“Không sao chứ?”

“Đừng đứng nữa mau ngồi xuống!”

“Mặc kệ tôi!” Lãnh Tấn dùng sức đè mặt nghiêng đau giật, trở tay chống lung tung bên người, nhắm chặt hai mắt nén nhịn chóng mặt, “Quan tâm người bị thương trước!”

Người của khoa gây mê đúng lúc đi vào, vừa nhìn thế trận này vội vàng cắm máy móc.

Nghe nói Lãnh Tấn bị người bệnh đánh, ngực Hà Vũ Bạch sít chặt từng cơn. Vết máu nhỏ xuống trong phòng cấp cứu khám gấp vẫn chưa được quét sạch, cậu đành phải ép mình không nhìn mấy vết bẩn đỏ thẫm kia, mò tới bên cạnh Lãnh Tấn xem xét vết thương của hắn.

Đấm này thực sự không nhẹ, kết mạc mắt trái Lãnh Tấn sung huyết, chỉ nhìn từ bên ngoài má trái đã sưng tấy. Nhận lấy túi chườm đá hộ sĩ đưa đến xoa lên mặt giúp Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch khuyên hắn đi chụp X-quang xác nhận không bị tổn thương sọ não.

“Không sao đâu, là tôi khinh thường.” Nửa bên mặt Lãnh Tấn tê dại, nói chuyện luôn cảm thấy không mở miệng được, “Mẹ sư, mặt bị thương sao đến sân bay đón con tôi?”

Trong 48 tiếng máu bầm sẽ từ từ lan ra, đến lúc đó Lãnh Tấn không chỉ sẽ có quầng thâm mắt, hơn nửa mặt đều tím, ra ngoài chỉ dọa người.

Hà Vũ Bạch đương nhiên biết, trong khoảng thời gian tiếp theo đối phương vây trong trạng thái hủy dung tính chất giai đoạn, bèn mím môi nói: “Nếu không...... tôi đi đón giúp anh nhé, có ảnh của nó không.”

“Cũng được.” Lãnh Tấn cũng không khách khí, rút tay mò ví tiền, một tay vung ra bày cho Hà Vũ Bạch tấm ảnh trong ngăn trong suốt.

Nhận lấy ví tiền, Hà Vũ Bạch rút ảnh ra, nghiêm túc ghi nhớ dáng vẻ Trình Nghị vào trong đầu — Thiếu niên 13-14 tuổi có mái tóc ngắn gọn gàng, mặt mày thanh tú, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.

“Đây là nó chụp năm ngoài, năm nay vẫn chưa đưa tôi.” Nhìn ảnh con trai, Lãnh Tấn cảm thấy mặt hình như không đau lắm nữa, “Trẻ con, mỗi năm một thay đổi, nếu không lát nữa cho tôi một tấm hình của cậu, tôi gửi qua cho nó.”

Hà Vũ Bạch ngẩn người, một lát sau khó xử nói: “Tôi...... trong điện thoại lưu ảnh của mình.”

Lãnh Tấn lấy điện thoại ra, đối diện mặt Hà Vũ Bạch “Tách” một tiếng. Hà Vũ Bạch kinh sợ, phản ứng mấy giây, chặn lại cướp điện thoại trong tay Lãnh Tấn.

“Anh sao lại vậy, chưa được cho phép đã chụp ảnh!?”

Hà Vũ Bạch muốn xóa tấm ảnh không biết đã chụp mình thành bộ dạng quỷ gì, nhưng điện thoại phải nhập mật khẩu, cậu không mở được.

“Xóa mau!” Hà Vũ Bạch lại nhét điện thoại về tay Lãnh Tấn.

Lãnh Tấn câu khóe miệng, ấn trên màn hình mấy cái, lấy ảnh mình vừa chụp ra, xoay điện thoại bày ra cho đối phương.

“Nè, rất đẹp, xóa đi rất đáng tiếc.”

Nhìn thấy ảnh, chân mày Hà Vũ Bạch cau lại dần thả ra. Hồi bé nhìn thấy nhiều ảnh thời kỳ phôi thai Trịnh Chí Khanh chụp cho cậu, đến mức để lại bóng ma tâm lý không thích chụp ảnh. Từ khi cần ảnh chứng nhận, nếu không cậu tuyệt đối sẽ không để mình lên hình.

Mà tấm ảnh chụp nhanh này của Lãnh Tấn, quả thật khiến cậu nhìn thấy mình khác với trên ảnh giấy chứng nhận. Ánh sáng đan xen, khiến đường viền của cậu lộ vẻ rất lập thể, nhìn cũng cũng thành thục hơn.

Xóa đi quả thực rất đáng tiếc.

“Gửi cả cho tôi một tấm.”

Cậu không cam tâm lắm nói.

Ban ngày Quý Hiền Lễ đến khu bệnh kiểm tra tình hình của anh zai ship đồ ăn bị đánh hỏng tim kia, nhìn thấy mặt Lãnh Tấn, vẻ mặt rõ ràng rắc rối phức tạp phút chốc.

“Ai đánh?” Hắn hỏi.

“Bệnh nhân, còn có thể là ai?” Lãnh Tấn vừa nói chuyện liền kéo theo chỗ bị đánh đau, đành phải nhỏ giọng lầm bầm, “Lão Quý, cháu đây coi như là tai nạn lao động đi, tiền thì thôi, cho cháu nghỉ thêm là được.”

Quý Hiền Lễ cười haha nói: “Bị thương nhẹ không rời khỏi hỏa tuyến, chủ nhiệm Lãnh, rách chút da, đừng yếu ớt như vậy.”

“Chú gọi đây là rách chút da?”

Lãnh Tấn híp lại đôi mắt đỏ như thỏ. Sáng dậy rửa mặt cạo râu, vừa nhìn gương hắn cũng tự giật mình. Non nửa mặt xanh tím, mắt trái đỏ ngầu, diễn phim cương thi không cần hóa trang.

Hôm qua Hà Vũ Bạch đã kiểm tra giúp hắn, may mà màng nhĩ không thủng.

“Ừm, ra tay hơi nặng.” Quý Hiền Lễ cẩn thận đánh giá hắn — Chậc, nhìn cũng đau, “Ai làm?”

“Cháu nhìn như là dân giang hồ.”

Giống như Lãnh Tấn đoán, cái người đánh hắn xét nghiệm chất kích thích không qua cửa. Khám gấp báo lại tình huống cho cảnh sát, người anh em kia sau khi giải phẫu uong liền bị còng trên giường bệnh.

“Mặc kệ là dân giang hồ nào, công đạo nên đòi lại, ta sẽ đòi thay cháu.” Quý Hiền Lễ nói.

Lãnh Tấn dửng dưng khoát tay, nói: “Một vụ kiện đến 2 năm, hành hạ qua lại, đến cuối cùng có thể đền được bao nhiêu? Cháu lại không dựa vào đụng đồ sứ để ăn cơm.”

(Ý câu cuối là không đi ăn vạ người khác để kiếm tiền)

“Cứ vậy là xong?”

“Vâng.”

“Khỏi lo chọc phiền phức cho bệnh viện.” Quý Hiền Lễ vỗ vỗ vai hấn, “Lãnh Tấn, thói xấu thích chịu thiệt của cháu phải sửa. Này, cháu cứ suy nghĩ vì người khác, ai có thể suy nghĩ thay cháu hả?”

Lãnh Tấn cười khẽ: “Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, chịu thiệt chút không sao. Lại nói, không phải còn có đồng chí lão Quý chú tặng ấm áp tặng quan tâm cho cháu sao.”

Quý Hiền Lễ thu lại nụ cười: “Sang năm chú về hưu rồi, đến lúc đó đổi người làm viện trưởng, dựa theo tính chó của cháu, chịu không ít thiệt thòi.”

“Chọn được người kế nhiệm rồi?” Lãnh Tấn hạ giọng.

“Bên ban giám đốc khá vừa ý chủ nhiệm Từ, tháng sau công bố tin tức tức nó vinh dự trở thành Phó viện trưởng.”

“Lão Từ làm viện trưởng? Vậy còn không bằng —”

Lãnh Tấn đột nhiên ý thức được, trong khái niệm của hắn, ngoài Quý Hiền Lễ, ai làm viện trưởng cũng không phục.

“Chủ nhiệm Từ có điểm mạnh của nó, cách đối nhân xử thế, quản lý hành chính, nó đều quả thực rất được. Khu 2 mặc dù không nhận nhiều bệnh nhân nặng như khu 1, nhưng tỷ lệ lưu chuyển giường cao, cấp trên là nhìn vào số liệu nói chuyện.” Quý Hiền Lễ khuyên nhủ, “Lãnh Tấn, cháu phải thêm một vài thứ vào trong lòng, có nhớ thương biết ấm lạnh, con người ta cũng phong phú hơn. Như bây giờ, một mình làm việc sống liều mạng, cấp dưới cũng kêu khổ theo.”

Lãnh Tấn chỉ có thể câu khóe miệng bên phải: “Lão Quý, hồi đó chú tuyển cháu vào cũng biết cháu thế nào, nhiều năm như vậy, chú giờ bảo cháu đổi phong thủy?”

“Hồi đó trước khi cháu chưa ly hôn với Trình Dục Minh, cũng không như vậy.” Quý Hiền Lễ không quá đồng ý lắc lắc đầu, “Được rồi, không đâm vào phế quản của cháu nữa, chú đi xem bệnh nhân...... buổi trưa cùng chú đến chỗ Sát Mục ăn cơm, em ấy nhắc đến cháu mãi.”

Lãnh Tấn chỉ vào mặt mình, hỏi: “Đức hạnh này, chú bảo cháu đi gặp chú Mục?”

“Ài, để em ấy muối cho cháu 2 cái móng heo bồi bổ, cảm nhận ấm áp của gia đình.”

“Miệng cũng không há ra được, gặm móng heo kiểu gì?”

Quý Hiền Lễ cười haha một tiếng.

“Cháu nhìn chú gặm cho đã ghiền thôi.”

Chuyến bay Trình Nghị đi 7h40 sáng đã đến, để tiện cho Hà Vũ Bạch đón người, Lãnh Tấn tối hôm trước bảo cậu lái xe mình đi. Từ nhà đến sân bay khoảng nửa tiếng, Hà Vũ Bạch 6 rưỡi ra cửa, thật không nghĩ đến chuyến bay đến sớm. Lúc cậu đến sảnh chờ máy bay là 7h10 phút, nhưng Trình Nghị đã đợi gần nửa tiếng.

(Ủa hình như chỗ này tác giả nhầm thời gian nè, chắc là Trình Nghị đến lúc 6h40)

Hà Vũ Bạch liếc cái nhận ra đứa bé kia liền, đi nhanh lên trước mấy bước nghênh đón.

Trình Nghị mặc áo khoác màu xanh quân đội, mũ lưỡi trai đội ngược, đeo một cái túi thể thao còn đẩy vali màu bạc cỡ bự. Thấy Hà Vũ Bạch trẻ tuổi, trong tiềm thức nó coi đối phương trở thành thực tập sinh dưới quyền cha mình.

“Anh cầm giúp em nhé.” Hà Vũ Bạch đưa tay muốn kéo hành lý giúp Trình Nghị.

“Cám ơn, em tự làm.” Trình Nghị giơ tay lên, đánh giá Hà Vũ Bạch trên dưới, “Anh xem ra còn nhỏ hơn trong ảnh.”

Hà Vũ Bạch cười cười nói: “Em thoạt nhìn trưởng thành hơn trong ảnh.”

Trẻ con ở tuổi Trình Nghị, vui nhất là được coi như người trưởng thành mà đối đãi. Hà Vũ Bạch rất hiểu điểm này. Vóc người Trình Nghị đã cao xấp xỉ Hà Vũ Bạch, lúc hai người nói chuyện đều nhìn thẳng đối phương.

Trình Nghị khơi mày — Ừm, thực tập sinh này còn rất biết ăn nói.

Lên xe, Trình Nghị không chịu thắt đai an toàn, nói ghét siết ngực. Trên cao tốc sân bay lưu lượng xe rất lớn, Hà Vũ Bạch thấy Trình Nghị vẫn cúi đầu hí hoáy điện thoại, lo phanh xe quá nhiều dẫn đến đối phương say xe, bèn lái không nhanh không chậm. Tốc độ 50km/h, xe phía sau bị ép tốc độ, nháo nhào xi nhan vượt qua.

“Nè, anh có phải mới lấy bằng lái không thế?” Trình Nghị dời ánh mắt từ trên màn hình điện thoại, giọng điệu đầy khinh thường, “Đã có không dưới 10 chiếc xe vượt lên trước rồi.”

À, hóa ra không phải nhóc con tính cách khiến người ta thích.

Xác nhận phán đoán của mình, Hà Vũ Bạch nhếch môi, nói: “Ngồi cho vững.”

“Huh? ** mé —”

Cảm giác lưng bị đẩy mạnh do đột nhiên tăng tốc dẫn đến, khiến Trình Nghị cảm giác mình giống như bị đè trên ghế, tiếp đó nó lại bị quán tính sinh ra lúc chuyển làn tốc độ cao quăng đến cửa xe. Mắt thấy Hà Vũ Bạch dùng tốc độ gần 120 xuyên qua dòng xe, Trình Nghị hoàn hồn vội vàng thò tay thắt đai an toàn.

“Sẽ xảy ra tai nạn đó!” Nó la to.

“Sẽ không, anh từng được huấn luyện đua xe chuyên nghiệp.”

Dư quang liếc thấy Trình Nghị rốt cục chịu kéo đai an toàn thắt vào, Hà Vũ Bạch nhẹ nhàng câu khóe miệng — Từ bé đã lớn lên trong đống người tinh, thủ đoạn cậu đối phó với trẻ con có thể viết sách giáo khoa.