Bữa tối là sandwich, ở giữa kẹp trứng gà phô mai và rau xà lách, Trình Nghị cảm giác bất mãn sâu sắc. Không dễ gì về nước một chuyến, nó tưởng rốt cuộc có thể ăn món nấu, kết quả vẫn là bánh mì nướng kẹp trứng gà! Cơ mà cạnh bánh mì nướng được cắt đi, cái này rất tri kỉ. Nó cảm thấy nếu mình bây giờ chỉ 4 tuổi, có lẽ sẽ ăn rất vui vẻ.
Hà Vũ Bạch suy nghĩ một chút, đứng dậy đến tủ quầy lấp hộp cá ngừ ra bỏ vào trên quầy bar, sau đó dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Trình Nghị.
Sao? Muốn để em khen anh? Trình Nghị co rút khóe miệng, hỏi: “Anh không biết nấu cơm?”
“Anh biết nấu mì pasta.” Hà Vũ Bạch suy nghĩ một chút, “Cơ mà bây giờ trong nhà không có mì ý.”
Trình Nghị đè phẳng nếp nhăn ở ấn đường, giống y như lúc Lãnh Tấn khó khăn: “Có thể ra ngoài ăn không? Em mời anh, ba em cho em tiền cơm.”
“Sandwich không ăn được sao?” Vẻ mặt Hà Vũ Bạch hơi có vẻ tổn thương. Cậu hồi ở Mỹ dùng sandwich và mì Ý đút cho vận động viên Trịnh Vũ Hoàng rất nhiều năm, cũng không thấy đối phương thiếu mất 1-2 cơ bắp.
“Em muốn ăn cơm nấu.” Trình Nghị đứng dậy lách qua Hà Vũ Bạch, kéo cửa tủ lạnh ra — Cái tên này, thật sạch sẽ.
“Có gạo không?” Nó hỏi.
Hà Vũ Bạch lắc lắc đầu.
“Cho nên em cũng không thể hi vọng xa vời ở trong một cái góc tủ nào đó có chiếc nồi cơm điện chưa mở seal.”
Hà Vũ Bạch gật gật đầu.
Trình Nghị triệt để từ bỏ, cầu người không bằng cầu mình. Nó từ trên móc treo ở cửa lấy áo khoác xuống, lại cầm chìa khóa trên tủ giày, xoay mặt dặn dò Hà Vũ Bạch: “Chờ nhé, đừng ăn no, em vừa thấy dưới tầng có một siêu thị, lát để anh nếm thử tài nấu nướng của em.”
Cúi đầu nhìn sandwich trong đĩa, Hà Vũ Bạch có loại cảm giác mình bị ghét bỏ.
Trứng xào cà chua, nấm xào thịt, canh dưa chuột trứng muối, cộng thêm hai hộp cơm Trình Nghị ở quán ăn nhỏ dưới tầng bán manh xin được. Hà Vũ Bạch ăn một bữa cơm tối nóng hổi.
“Anh không ăn thịt à.” Thấy cậu chỉ nhặt nấm ăn, Trình Nghị cau mày, “Thảo nào gầy vậy.”
“Tỷ lệ cơ thể anh 12%, rất bình thường.” Hà Vũ Bạch cũng không cảm giác hình thể mình có vấn đề gì.
“Ngon không?” Trình Nghị hỏi, hiện tại đến lượt nó mong đợi khen ngợi của Hà Vũ Bạch.
Thành thật mà nói, tay nghề của Trình Nghị thật sự không tốt lắm, canh và món ăn làm đều không có vị gì. Nhưng Hà Vũ Bạch cảm thấy, đối với một đứa trẻ 14 tuổi mà nói đã rất tốt.
Cậu không nghĩ đồ gia vị trong phòng bếp chỉ có muối và hạt tiêu đen.
“Rất ngon, ngon hơn anh nấu.”
“Hí hí, đây là cha em dạy em, ổng nấu cơm ngon cực luôn.” Trình Nghị bới vài miếng cơm, hỏi: “Lông Chim Nhỏ, anh ở một mình?”
“Ừ.”
“Có đang qua lại với ai không?”
Hà Vũ Bạch dừng đũa, giương mắt: “Không, anh vừa về không lâu, trước đây vẫn luôn ở Mỹ.”
“À......” Trình Nghị nghiêng đầu nhìn cậu, “Cha em độc thân lâu rồi, anh có muốn suy nghĩ đến ổng không?”
Hà Vũ Bạch cười sặc ra tiếng, trước giờ đều là trưởng bối bận tâm chung thân đại sự thay vãn bối, đến nhà chủ nhiệm Lãnh sao lại trái ngược?
“Anh đừng cười, em nghiêm túc đó.” Trình Nghị cố gắng để ngữ khí mình nghe khiến người ta tin phục, “Em hôm qua về nhà với ổng, trời đất, trong phòng đơn điệu đến đáng sợ. Anh từng ở quick hotel chưa? Kiểu kiểu vậy, không có cảm giác nhà chút nào hết.”
(quick hotel: mô hình khách sạn này khá phổ biến bên Mỹ, phục vụ những khách hàng với mục đích là ở và bữa sáng)
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trình Nghị, Hà Vũ Bạch hiểu, đây là tính cách trưởng thành sớm mà gia đình đơn thân bồi dưỡng thành. Mong chờ đối với nhà, cảm thụ của đứa bé này sâu sắc hơn cậu.
“Chủ nhiệm Lãnh là người tốt.” Cậu nói, “Nhưng tính cách anh ấy không quá thích hợp sống chung.”
Trình Nghị lập tức phủ nhận, “Không không không, cha em ở nhà khác hẳn với ở ngoài. Ổng có một mặt ôn nhu, cũng rất quan tâm. Em cảm thấy Trình Dục Minh chính là đại ngốc, bỏ người tốt như cha em, lại tìm người có thể làm ông nội em đến làm cha kế em.”
“Tình cảm là chuyện giữa hai người, giày có hợp hay không, chỉ có chân mới biết.” Hà Vũ Bạch mím môi, “Nhưng mà anh không có tư cách đánh giá song thân em...... Trình Nghị, em rất yêu cha em, cái này rất tri kỷ...... không phải vội, anh tin chủ nhiệm Lãnh nhất định sẽ tìm được người thích hợp với mình.”
“Ài, cha em thật sự là một người khiến người khác bận tâm.”
Ngữ khí Trình Nghị rất giống ông già 70 tuổi.
Đến nơi, Lãnh Tấn sau khi xuống xe lấy khẩu trang kính râm xuống. Phó viện trưởng Trương đón hắn vẻ mặt rõ ràng ngẩn ra. Nửa mặt Lãnh Tấn xanh tím, mắt đỏ như sắp nhỏ máu, sớm biết đối phương bị thương thành như vậy hắn sẽ không gọi điện thoại.
“Chủ nhiệm Lãnh, đây là làm sao vậy?” Phó viện trưởng Trương hỏi.
“Đừng nhắc đến nữa, chuyện ở phòng cấp cứu.” Lãnh Tấn khoát khoát tay, bước nhanh vào tòa nhà, “Người bệnh trước mắt là tình huống gì?”
“Hội chứng Budd-Chiari (*), nửa năm trước lúc chẩn đoán đã làm trị liệu can thiệp một lần, giờ lại tái phát, tĩnh mạch gan tắc hoàn toàn, liên luỵ đến tĩnh mạch chủ trên, phần lớn lồng ngực tích dịch, chức năng đông máu cũng có vấn đề.”
((*) Hội chứng Budd-Chiari, còn gọi là tắc tĩnh mạch gan (HVT), xuất hiện khi có cục máu đông làm tắc nghẽn các tĩnh mạch của gan)
“Đông máu có vấn đề? Suy gan cấp tính giai đoạn đầu.” Lãnh Tấn thở dài một hơi, “Phải giải phẫu nhanh, nếu không chỉ có thể làm nuôi cấy gan.”
Phó viện trưởng Trương cười khổ: “Đúng vậy, đây vừa là tắc động mạch vừa là chức năng đông máu không đủ, chủ nhiệm Lãnh, trông chờ vào cậu.”
“Chuyện vui anh chưa từng tìm tôi.” Lãnh Tấn trêu chọc nói, “Phẫu thuật gan nhân tạo sau đó tĩnh mạch chủ trên đến tuần hoàn tâm nhĩ phải, giải phẫu cấp độ 3, lão Trương, anh chuẩn bị team nào phối hợp với tôi?”
(Thề chỗ thứ tự phẫu thuật này khó hiểu vch mà tra baidu với gg mãi không ra nên tui dịch bừa ý)
“Chủ nhiệm Hầu, tôi, còn có lão Phó của khoa gây mê.”
“9h bắt đầu, trước để phòng giải phẫu làm chuẩn bị trước phẫu thuật.”
“Sáng mai?”
“Tối nay?”
“Gấp vậy?”
“Về sớm chút, bên Đại Chính còn một ca lớn đấy.”
“Được, tôi trước tìm người nhà trao đổi trước phẫu thuật, cậu lấy hơi đã, à, vẫn chưa ăn cơm nhỉ?” Phó viện trưởng Trương quay đầu phân phó cấp dưới, “Đi, mua phần cơm cho chủ nhiệm Lãnh.”
“Không cần, trên đường ở trạm nghỉ đường cao tốc đã ăn thức ăn nhanh.” Lãnh Tấn cản lại bác sĩ trẻ kia, “À, đúng rồi, làm phiền cung cấp thiết bị, ghi lại quá trình phẫu thuật.”
Bác sĩ trẻ ngẩn người, xoay mặt nhìn về phía Phó viện trưởng Trương. Phó viện trưởng Trương cũng rất lúng túng, hỏi: “Chủ nhiệm Lãnh, sao lại muốn quay quá trình giải phẫu?”
“Lấy về cho thực tập sinh xem, miễn cho bọn họ suốt ngày đến phòng giải phẫu làm phiền tôi.”
“Được, không thành vấn đề. Tiểu Triệu, đi, nhanh báo cho phòng giải phẫu.”
“Cám ơn.”
Lãnh Tấn cười híp mắt nói. Thật ra căn bản không phải cho thực tập sinh xem, mà là quay cho Hà Vũ Bạch. Hắn nghĩ người ta đã trông con giúp, mình dù sao cũng phải bày tỏ. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ video giải phẫu có thể dỗ nhóc con sợ máu kia vui vẻ.
Mặc dù giải phẫu này coi như thường gặp, nhưng kết hợp tình huống bệnh nhân, rất có thể xuất hiện các tình huống đặc biệt trong lúc phẫu thuật — nếu không Phó viện trưởng Trương cũng sẽ không để chủ nhiệm khoa ngoại nhà mình cố ý gọi hắn đến — đáng giữ lại làm án lệ.
Chủ nhiệm Lãnh độc gia chuyên cung. Ừm, Lãnh Tấn nghĩ, nghe rất thích thú.
Trình Nghị ăn cơm xong xung phong đi rửa bát đĩa, rửa xong lại sửa chữa đường ống nước bị rò giúp cậu, khiến Hà Vũ Bạch rất xấu hổ, khiến cậu giống như thuê lao động trẻ em vậy.
Thấy Trình Nghị tìm cờ lê đi sửa ghế ngồi ăn cơm, Hà Vũ Bạch vội vàng đi lên cản: “Em không cần làm đâu, cái này tự anh cũng làm được.”
“Không sao đâu, đồ linh tinh trong nhà hỏng đều là em sửa, học từ cha em.” Trình Nghị lắc cái ghế cao kia, kêu cọt kẹt. Lúc nãy nó ngồi bên trên ăn cơm cứ lo sẽ bị cân nặng của mình đè sập.
Căn phòng này trước khi Hà Vũ Bạch về nước vẫn là trạng thái cho thuê, sau khi khách trọ nghỉ thuê Hà Quyền không có thời gian tu sửa, chỉ tìm quản lý gia đình đến quét dọn một lần. Gia cụ các thứ cũng không đổi lại, đều là đồ cũ. Thật ra trước đó rất lâu Trịnh Chí Khanh đã khuyên cậu bán nhà cũ đi đổi lại cái mới, nhưng Hà Quyền nói con trai chính là sản xuất ra ở đây, có ý nghĩa kỷ niệm, không được đổi.
Hà Quyền làm khoa sản đã lâu nói chuyện gì cũng không keo kiệt, nhưng Hà Vũ Bạch thật lòng không muốn nghe về lịch sử ra đời của mình. Cùng với bởi vì đại não trổ mã vượt mức quy định, cậu 6 tuổi đã bị Hà Quyền tiến hành giáo dục thời kỳ dậy thì, giảng giải văn hay ảnh đẹp hồi cậu còn nhỏ đã để lại bóng ma khó có thể phai nhạt trong lòng.
Phụ huynh sáng suốt quá đối với con cái mà nói chưa chắc đã không phải tai họa.
“Lông Chim Nhỏ, anh ở Mỹ cũng là ở một mình?” Trình Nghị vừa sửa ghế ngồi ăn vừa hỏi cậu.
“Trước đây ở nhờ nhà bạn của cha, sau đó em trai anh cũng sang bên đó, thì ở với em trai anh.” Hà Vũ Bạch ngâm cho nó cốc ngũ vị tán đặt vào quầy bar.
“Nhà anh có mấy anh chị em?”
“Ba, em trai em gái là sinh đôi.”
“Tốt quá.” Ngữ khí Trình Nghị hơi lộ vẻ cô đơn, “Em là con một, siêu hâm mộ người có anh chị em.”
Nhớ tới chuyện Quý Hiền Lễ từng nhắc đến Trình Dục Minh vì bảo vệ tính mạng mà lấy tử cung, Hà Vũ Bạch yên lặng thở dài. Từ bé lớn lên trong bệnh viện sản Đại Chính, cậu từng gặp rất nhiều chuyện tương tự. Những thở dài bất đắc dĩ và nước mắt tuyệt vọng kia, đều khắc sâu trong ký ức cậu.
Sửa xong ghế ăn cơm, Trình Nghị đứng dậy hít hít cái cốc kia: “Đây là cái gì?”
“Ngũ vị tán, từ hoa trong tuyết, tang bạch bì, giảo cổ lam, lúa mạch rang, hoàng kì và cẩu kỷ điều chế thành. Lưu thông khí huyết giảm chất đường, dùng sau bữa ăn tốt nhất.”
Từ sau khi Hoa Y Đường chuyển giao đưa ra thị trường, chế rất nhiều đơn thuốc căn bản thành thuốc pha nước uống. Thuốc uống liền tiện lợi như pha cà phê hòa tan, đã hạ thấp cánh cửa thuốc Đông y đi về phía thế giới.
Xòe ngón tay đếm, Trình Nghị khơi lông mày: “6 vị thuốc, sao gọi là ngũ vị tán?”
“Cẩu kỷ là vị thêm vào, sau này mới thêm, trong phương thuốc cũ không có.” Hà Vũ Bạch giải thích.
“Oaa, anh còn am hiểu Trung y.”
“Em gái anh học Trung y.”
“Em gái anh có phải còn đẹp hơn anh không?”
Hà Vũ Bạch theo bản năng sờ mặt mình, nói: “Phải, con bé rất đẹp, vóc người cũng cao.”
“Cao bao nhiêu?”
“1m79.” Thật ra cậu cảm thấy Tề Vũ Huy đã hơn 1m8 rồi, chỉ là con bé sống chết không chịu thừa nhận.
“Vậy không phải cao hơn anh?” Trình Nghị há hốc mồm, “Em không thể nào tưởng tượng, có em gái cao hơn mình là cảm giác gì?”
Cảm giác của Hà Vũ Bạch là, nếu Tề Vũ Huy đi giày cao gót, cậu không quá muốn đứng song song với đối phương. Với cả, Trình Nghị thật sự là cục cưng nhiều câu hỏi, từ lúc ăn cơm xong cứ hỏi luôn mồm.
Bọc gối mới cho Trình Nghị đặt trên sofa, Hà Vũ Bạch chuẩn bị ổ ngủ buổi tối của nhóc con kia xong, sau đó đi tắm.
“Ê, Lông Chim Nhỏ, điện thoại của anh, một người tên là Âu Dương Diễn Vũ gọi đến.” Trình Nghị gõ gõ cửa phòng tắm.
Tiếng Hà Vũ Bạch truyền ra từ tiếng nước chảy ào ào: “Nhận giúp anh, nói với cậu ấy anh đang tắm, bảo cậu ấy 15 phút nữa lại gọi.”
“À.” Trình Nghị nhận điện, “Alo? Hà Vũ Bạch đang tắm, anh 15 phút nữa gọi lại.”
Bé trai đã qua thời kỳ vỡ giọng, giọng na ná người trưởng thành, khiến Âu Dương Diễn Vũ đầu bên kia không biết gì về tình hình thực tế hoảng sợ, lời cũng ngang ngược —