Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 63





Edit + Beta: Vịt

Về đến nhà, Lãnh Tấn vội vàng đun nước nóng xua lạnh cho Hà Vũ Bạch. Hắn bưng sữa tươi vừa đun nóng vào phòng ngủ, nhìn thấy Hà Vũ Bạch đang quỳ gối trên sàn nhà thu dọn tủ và ngăn kéo lúc cảnh sát lấy bằng chứng lục lộn xộn. Lúc đó cảnh sát hẳn là đang tìm dụng cụ hít thuốc phiện, Lãnh Tấn có lẽ hơi hiểu rõ.

Đôi khi điều trị khẩn cấp sẽ nhận chữa người hít thuốc phiện không chịu kiểm tra nước tiểu đồn công an đưa tới, hắn trực đêm từng gặp. Đám người đó đều là tên lõi đời, đi tiểu có thể nín mười mấy hai mươi tiếng, đành phải đưa đến bệnh viện đặt ống thông tiểu.

Hắn thật sự không nghĩ đến, mình có một ngày cũng sẽ "vẽ dấu bằng" với mấy tên đó.

Ngồi xổm xuống, Lãnh Tấn ôm Hà Vũ Bạch vào trong ngực. Cảm giác thân thể đối phương vẫn khẽ phát run, không khỏi hết sức đau lòng: "Trước tiên uống cốc sữa tươi nóng, lát anh thu dọn."

Hà Vũ Bạch nhận lấy sữa tươi thổi thổi, khí nóng xông đến hốc mắt cậu khẽ đỏ lên. Trong nháy mắt bị cảnh sát ngầm đè lên mặt đất, cậu không sợ hãi, nhưng tình huống tôn nghiêm bị coi thường thế này khiến cậu cảm thấy bầu trời nứt ra một kẽ hở, khắp người đều bị tia tử ngoại phóng xạ không chút lưu tình.

"Em không sao." Cậu an ủi ngược lại Lãnh Tấn, "Chỉ là ban đầu không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có hơi lo lắng."

Lãnh Tấn xiết chặt cánh tay: "Để em chịu tủi thân rồi......"

Túm chặt lấy áo ở ngực Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch cắn môi nói: "Em không nghi ngờ anh, một giây cũng không có."

"Anh biết......" Cúi đầu hôn tóc đen xoăn xoăn, Lãnh Tấn bưng mặt cậu, tự trách cau mày, "Đều tại anh, tính nóng, đắc tội tiểu nhân."

"Anh sợ bọn họ?"

"Không, anh chỉ không nghĩ đến sẽ làm tổn thương tới em."

Hà Vũ Bạch lắc lắc đầu: "Anh không làm sai, loại giấy chứng nhận như vậy tuyệt đối không thể khai cho bọn họ, sẽ phá hỏng danh dự của Tổng hợp Đại Chính."

Lãnh Tấn thoải mái cười cười: "Đứng dậy đi, đi tắm nước nóng, anh giờ nấu cơm cho em, phô mai hấp tôm hắc hổ."

"Để em ôm anh trước......"

Đặt cốc lên sàn nhà, Hà Vũ Bạch dùng hai tay ôm chặt lấy lưng Lãnh Tấn. Cậu căn bản không lo cho mình, đám người kia nhằm về phía Lãnh Tấn, cậu chỉ lo đối phương có thể chịu tổn thương thêm hay không.

Trước tiên chờ xem kết quả điều tra của cảnh sát, cậu nghĩ.

(Đứa nào re-up là chó)

Sáng sớm Quý Hiền Lễ đã đến khu bệnh tìm Lãnh Tấn, truyền lại tin tức bên Vệ Đồng cho hắn.

Cảnh sát hành động nhanh chóng, dựa vào giám sát và manh mối mật thám cung cấp, không đến mấy tiếng đã truy bắt quy án bán hàng online, nhân viên chuyển phát nhanh giả giao hàng. Thẩm vấn đột ngột trong đêm, nhưng thẩm vấn cả đêm cũng không rửa sạch cho Lãnh Tấn.

Toàn là trao đổi trên mạng, cũng không thể chứng minh mua hàng là Lãnh Tấn, cũng không thể chứng minh mua hàng không phải hắn. Vệ Đồng vẫn đang phối hợp với bộ phận kỹ thuật cục thành phố truy xét "Lãnh Tấn" mua hàng rốt cuộc đến từ đâu, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, nếu cố ý vu oan hãm hại, địa chỉ IP này 8-90% là ở nước ngoài.

Tin tức tốt là, đại đội phòng chống ma túy dựa vào đó phá án được một nhóm buôn lậu thuốc phiện trên mạng quy mô nhỏ. Thế là Vệ Đồng quy Lãnh Tấn là mật thám, xóa đi ghi chép bị cho là đối tượng giám sát trọng điểm của hắn trong hệ thống, coi như rửa sạch nỗi oan cho hắn.

Nhưng lần tẩy này không rõ ràng, trong lòng Lãnh Tấn vẫn bực bội. Thật ra hắn cũng không phải vì mình, mà là Hà Vũ Bạch. Lạnh cóng kèm theo hoảng sợ, Hà Vũ Bạch sốt cao, trên người nóng dọa người, khiến trong đêm đưa vào điều trị khẩn cấp truyền nước, trước khi hắn về khu bệnh thì hạ sốt.

Cầm danh thiếp của Uông Học Cổ, Lãnh Tấn cau chặt mày. Khẩu khí này khó có thể nuốt trôi, nhưng đối phương ở trong tối, mà làm việc không có chút điểm dừng, hắn nếu tùy tiện đi tìm đối phương tính sổ, chuyện này e là không có ngày kết thúc.

Hắn ném danh thiếp vào sọt giấy vụn, đứng dậy đi tới trước tủ hồ sơ tìm giấy chứng nhận tử vong còn trống, điền thông tin người chết và nguyên nhân thật sự của cái chết.

— Ông nội chờ mày đến, cháu trai!

Hắn ký mạnh tên mình lên trên.

Quả nhiên, Uông Học Cổ buổi chiều lại đến một chuyến, thấy Lãnh Tấn yên ổn ngồi trong phòng làm việc, khuôn mặt béo ị bỗng đen lên. Đến lúc cầm được giấy chứng nhận tử vong Lãnh Tấn khai, khóe miệng gã ta càng co rút rõ ràng.

Lãnh Tấn không cả thèm đứng dậy, cũng không nhìn gã ta, mắt nhìn chăm chú vào máy tính: "Quản lý Uông, giấy chứng nhận ngài cất kỹ đi, nếu để mất, khai lại rất phiền phức."

Uông Học Cổ thở mạnh, xoay mặt muốn rời đi.

"Chờ chút đã." Lãnh Tấn rốt cuộc đứng lên, đi tới bên cạnh gã giơ tay đè cửa phòng làm việc, hạ thấp giọng nói: "Quản lý Uông, Lãnh Tấn tôi không có bản lĩnh lớn gì cả, chỉ biết đứng bàn mổ, quan hệ xã hội cũng không rộng như ngài, nhưng mà —"

Hắn lấy trong túi áo blouse ra con dao phẫu thuật, rút bao lưỡi dao ra, "pa" khều bay một cúc áo căng chặt ở cổ đối phương, sau đó câu khóe miệng: "Khiến một người nhồi máu cơ tim đột ngột như thế nào vẫn biết một chút, hơn nữa đảm bảo không thấy vết thương ngoài."

Uông Học Cổ rũ mắt nhìn dao giải phẫu, khinh thường cười nói: "Giết người thì phải đền mạng, chủ nhiệm Lãnh."

"Ô, tôi tưởng ngài không biết cái này chứ." Lãnh Tấn tỏ vẻ kinh ngạc.

Hắn lật dao giải phẫu như xoay bút ở đầu ngón tay, lưỡi dao sắc bén nhìn qua tùy thời có thể vạch ra một đường trên làn da bị mỡ kéo căng của Uông Học Cổ. Dao phẫu thuật sáng lập lòe tung bay dưới cổ, ép ra một lớp mồ hôi mỏng sáng loáng trên trán.

Uông Học Cổ nghiến răng nghiến lợi: "Cậu tưởng, dựa vào một tên thư sinh như cậu, có tư cách uy hiếp tôi?"

Lãnh Tấn gật gật đầu, vẻ mặt ôn hoà nói: "Tôi bắt đầu từ năm hai đại học, mỗi nghỉ hè đều đến phòng làm việc pháp y thực tập, lại làm ở ngoại khoa hơn 10 năm, có lẽ một tên thư sinh như tôi, e là thi thể từng gặp còn nhiều hơn ngài."

Uông Học Cổ lùi về sau nửa bước kéo giãn khoảng cách hai người, căm hận lườm Lãnh Tấn, kéo cửa phòng làm việc ra một cái khe chen ra ngoài. Lúc hắn đi tới cửa chính khu làm việc, dao giải phẫu "keng" một tiếng băm trên khung cửa bên cạnh, dọa gã lập tức rụt vai lại.

"Ngài đi thong thả."

Âm thanh Lãnh Tấn chậm rãi từ sau lưng truyền đến.

Lúc Hà Vũ Bạch đi ra thang máy suýt nữa bị tên béo va quay lại, cậu quay đầu nhìn, thấy đối phương không có ý nói xin lỗi, hơi cau mày. Hạ sốt rồi, cậu không nằm ở điều trị khẩn cấp được, nghĩ đến khu bệnh còn một đống việc, bất chấp ngăn cản của đồng nghiệp rút ống truyền dịch đi lên làm việc.

Buổi trưa nghe lúc Lãnh Tấn đưa cơm nhắc đến kết quả điều tra của Vệ Đồng, cậu biết người yêu kiêu ngạo nhất định nuốt không trôi khẩu khí này, không khỏi hơi lo lắng cho đối phương.

Lãnh Tấn nhổ con dao từ trên khung cửa sổ xuống, vừa thấy Hà Vũ Bạch xuất hiện ở trên hành lang, vội vàng nghênh đón: "Không nằm yên ở điều trị khẩn cấp, quay về làm gì?"

Hà Vũ Bạch mắt thấy hắn đút con dao vào trong túi, lại liên tưởng đến tên béo trang phục chủ thầu lúc nãy vẻ mặt tức giận, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Chuyện đã giải quyết, đừng tìm phiền phức cho mình."

Lãnh Tấn cười khẽ: "Loại người đó chính là bắt nạt kẻ yếu, em thật sự liều mạng với hắn, hắn căn bản không chơi nổi. Đừng lo, anh sẽ không chủ động đi tìm tên tra."

Hà Vũ Bạch dẩu miệng: "Trước khi liều mạng với người ta, nghĩ đến em trước."

"Nhất định, nếu không chú Mục bẻ gãy anh."

Lãnh Tấn đỡ cánh tay cậu, mang người về phòng làm việc. Ngồi xuống sofa, Hà Vũ Bạch nhận lấy cốc nước nóng Lãnh Tấn đưa tới uống nước. An Hưng gõ cửa đi vào tìm Lãnh Tấn, nói phòng khám gọi hắn qua hội chẩn. Trước khi rời đi, Lãnh Tấn dặn dò Hà Vũ Bạch ở trong phòng hắn nghỉ ngơi, không được chạy lung tung.

Đặt cốc xuống, Hà Vũ Bạch xoa chỗ đâm kim trên mu bàn tay, không có mục đích nhìn phòng làm việc của Lãnh Tấn. Đột nhiên cậu nhìn thấy tấm danh thiếp ném trong sọt rác, khó giải thích được nổi lên lòng hiếu kì. Đi tới khom lưng nhặt danh thiếp lên, cậu sau khi nhìn thấy tên công ty trên danh thiếp khẽ cau mày.

Xây dựng Ngọc Cường, đây không phải......

Cậu lấy điện thoại ra gọi: "Alo, Diễn Vũ?"

"Ha, cậu còn nhớ đến tớ à, chỉ lo yêu đương chứ nhỉ?" Âu Dương Diễn Vũ rõ ràng bất mãn. Mấy hôm nay không thấy Hà Vũ Bạch đến thăm mình — Đừng nói thăm, điện thoại cũng không có một cú, quả thực là làm tổn thương trái tim y.

"Lỗi của tớ, xin lỗi nhé, chủ nhiệm Lãnh xin nghỉ một tuần, việc trong khu bệnh quá nhiều." Hà Vũ Bạch an ủi y.

"Ừa, tha thứ cho cậu, vậy tối nay cậu đến không?"

"Tối nay không được, chỗ tớ còn rất nhiều việc......" Hà Vũ Bạch mím môi, "Diễn Vũ, tớ hỏi cậu, Xây dựng Ngọc Cường, có phải công ty nhà Đổng Hợp Thắng không?"

"Ừ...... hình như là vậy, sao cậu đột nhiên nhớ tới cậu ta?"

"Ừm...... xảy ra chút chuyện......"

Hà Vũ Bạch kể lại sự việc với Âu Dương Diễn Vũ một lần, cuối cùng dặn dò: "Tớ không phải muốn cậu đi tìm bọn họ đòi lý lẽ, chỉ là đánh tiếng với Hợp Thắng, để hắn nói với người của công ty đừng tìm chủ nhiệm Lãnh gây phiền phức nữa, giấy chứng nhận đó, thật sự không khai được."

"Chờ chút, cậu đến nhà Lãnh Tấn làm gì?" Trọng điểm của Âu Dương Diễn Vũ ở lúc cậu nói mình bị bắt ở nhà Lãnh Tấn, hoàn toàn chạy lệch.

Trên mặt Hà Vũ Bạch nóng lên, lắp ba lắp bắp nói: "Tớ...... tớ đi giúp anh ấy...... quét dọn nhà......"

"Quét dọn một ngày một đêm à?" Âu Dương Diễn Vũ lấy điện thoại ra quát to một tiếng "Tức chết tớ", lại xoay mặt la với điện thoại: "Tiểu Bạch sao cậu có thể đối xử với tớ như vậy? Tớ đồng ý cậu ngủ với ông chú dâm dê đó sao!"

Hà Vũ Bạch càng tủi thân: "Cậu ngủ với em trai tớ, cũng không nói cho tớ biết mà......"

"......"

Trong ống nghe im lặng một lúc lâu. Trên thực tế Âu Dương Diễn Vũ đang ở trạng thái phát điên — Hay cho Lãnh Tấn anh, làm hư Tiểu Bạch của tôi, cậu ấy học được tranh cãi rồi!

"Diễn Vũ?" Hồi lâu không nghe thấy tiếng đối phương, Hà Vũ Bạch thử thăm dò gọi.

"Đợi một lát! Tớ đang tức đó!" Âu Dương Diễn Vũ hầm hừ nằm lên sofa, lườm trần nhà một lát, "Được, vụ đó cậu không cần quan tâm, tớ đi tìm Đổng Hợp Thắng, bắt nạt Tiểu Bạch của tớ, cái đó — cái đó — quản lý gì kia thật không biết mình cmn mọc mấy cái đầu!"

"Uông Học Cổ." Hà Vũ Bạch nhắc nhở y.

"Tớ giết chết gã!"

Âu Dương Diễn Vũ cúp điện thoại, vận hơi hồi lâu, mở danh bạ ra tìm số của Đổng Hợp Thắng gọi đi.

Bên kia nhận nhận điện hỏi: "Ai thế?"

"Tớ!" Cơn tức của Âu Dương Diễn Vũ chưa thuận.

"Diễn Vũ? Xấu hổ quá, tớ không có số điện thoại này." Đổng Hợp Thắng cười nói, "Cậu về rồi?"

"Không có thời gian chém gió với cậu, có việc tìm cậu, chuyện lớn, cậu ở trong thành phố chứ."

"Ở."

"Vậy cậu đến nhà tớ, nhà cha tớ ở ngoại thành."

"Tớ lát nữa còn có cuộc họp, khoảng 2 tiếng nữa đến."

"Nhanh lên!"

Đến lúc điện thoại cúp, Đổng Hợp Thắng nhìn điện thoại, khóe miệng cậu ý cười — Âu Dương Diễn Vũ sẽ chủ động gọi điện thoại cho mình thật là chuyện kỳ lạ, chẳng lẽ chia tay với thằng ngốc Trịnh Vũ Hoàng rồi?

(Đứa nào re-up là chó)

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Trịnh Vũ Hoàng đang chống đẩy bò dậy đi mở cửa. Nhìn thấy Đổng Hợp Thắng đứng ở cửa, mặt lập tức còn kéo dài hơn cả chiều cao.

Nhớ ngày đó Đổng Hợp Thắng bị cha hắn đưa đến Mỹ học, cùng trường với Âu Dương Diễn Vũ. Không thấy hắn học hành, ngược lại rảnh rỗi là lái xe đua Spyker chờ đón Âu Dương Diễn Vũ tan học ở bên ngoài nhà dạy học. Nghĩ đến giao tình của Đổng gia và Lạc gia rất dày, Trịnh Vũ Hoàng cũng không ra tay với hắn, nhưng lại phiền hắn dính lấy Âu Dương Diễn Vũ. Bèn hẹn đối phương đến sân bóng rổ, đánh trận 3V3, dùng bóng rổ hung hăng "dạy dỗ" Thái tử gia này một trận.

**** Một trong những dòng xe của Spyker:



Ngược lại có hiệu quả, sau trận đó Trịnh Vũ Hoàng không gặp nữa.

Đổng Hợp Thắng quấn lấy Âu Dương Diễn Vũ. Vừa nãy nghe Âu Dương Diễn Vũ nói có khách sắp đến, buổi tối phải đặt thêm cơm của một người, nó còn tưởng là ai. Kết quả nhìn thấy Đổng Hợp Thắng, nó thật sự muốn đổ toàn bộ cơm đặt thêm cho đối phương vào bồn cầu.

Đổng Hợp Thắng nhìn thấy Trịnh Vũ Hoàng, lặng yên nhét bao cao su trong túi quần xuống. Được, hai người không chia tay, còn tưởng Âu Dương Diễn Vũ gọi hắn đến cầu ôm cầu an ủi chứ.

"Vũ Hoàng, đi mua ít nho về, anh muốn ăn."

Trịnh Vũ Hoàng vừa hạ mông liền nghe Âu Dương Diễn Vũ sai mình ra ngoài. Nó trợn mắt, nói thầm ý gì đây? Hai người muốn ở cùng nhau?

Đổng Hợp Thắng nghiêng đầu làm bộ nhìn trang trí.

"Đi đi." Âu Dương Diễn Vũ cũng lườm lại Trịnh Vũ Hoàng. Y không phải muốn ở cùng Đổng Hợp Thắng, mà liên quan đến chuyện Hà Vũ Bạch bị liên lụy, y sợ Trịnh Vũ Hoàng sau khi nghe thấy chạy đi tháo rời thằng quản lý ngu kia.

Người khác y không biết, nhưng Trịnh Vũ Hoàng, ôi, giết gà không có gan, giết người không chắc. Hơn nữa chuyện này còn có liên quan tới Lãnh Tấn, nói không chừng Trịnh Vũ Hoàng ngay cả Lãnh Tấn cũng tháo cùng.

Trịnh Vũ Hoàng kéo theo cái bóng oán khí ngút trời ra ngoài, lúc đóng cửa đặc biệt dùng sức, ném ra tiếng "đoàng" mạnh mẽ. Đổng Hợp Thắng bị rung đến bĩu môi, bất đắc dĩ cười cười với Âu Dương Diễn Vũ: "Đã lâu không gặp, tính Vũ Hoàng vẫn nóng vậy."

"Khỏi để ý nó, nhỏ mọn."

Âu Dương Diễn Vũ liếc cửa một cái, sau đó nắm chấc thời gian thuật lại chuyện Lãnh Tấn Hà Vũ Bạch cho Đổng Hợp Thắng. Cuối cùng lấy sổ chi phiếu ra đặt lên bàn trà, nói: "Tổn thất đình công tính vào của tớ, giấy chứng nhận đừng tìm Lãnh Tấn khai nữa, còn có thằng quản lý ngu kia nữa, phải để nó quỳ xuống đất dập đầu kính trà xin lỗi Tiểu Bạch!"

Đổng Hợp Thắng nhìn cuốn chi phiếu, cười lắc lắc đầu: "Diễn Vũ, cậu nhắc đến tiền với tớ, có phải xem thường tớ không."

Âu Dương Diễn Vũ giơ tay lên: "Không có ý đó, công việc là công việc, tớ tìm cậu làm việc không phải vì để cậu bồi thường tiền kiếm lấy gào thét. Tiểu Bạch là bạn tốt nhất của tớ, cậu ấy chịu oan ức, tớ phải đòi công bằng cho cậu ấy."

"Đầu tiên, chuyện này tớ thật sự không biết; tiếp theo, công ty Xây dựng Ngọc Cường đã bán, vẫn chưa làm xong thủ tục thay đổi, trên danh nghĩa chủ tịch vẫn là cha tớ." Đổng Hợp Thắng đẩy lại cuốn chi phiếu về phía Âu Dương Diễn Vũ, "Uông Học Cổ tớ biết, khá thông minh, trong đám người cấp dưới của cha tớ coi như là một tên đầu óc khá linh hoạt. Nhưng kể từ sau khi lên làm Tổng giám đốc tham ô không ít tiền, cha tớ nghĩ đến hắn đã theo mình nhiều năm như vậy, mở một mắt nhắm một mắt. Lúc này xảy ra sự cố an toàn cũng nhất định là hắn tự làm tự chịu, hắn tìm thương nhân nhận thầu không nhìn tố chất, ai nhét tiền cho hắn nhiều thì hắn nhận thầu cho người đó."

"Cho nên, tổn thất không cần nhà cậu gánh chịu?" Âu Dương Diễn Vũ khiêu mi.

"Không cần, tớ thấy Uông Học Cổ là sợ điều tra, bị phát hiện tiền hoa hồng hắn nhận từ thương nhân nhận thầu không dễ báo cáo với sếp mới, mới ép Lãnh Tấn làm giấy chứng nhận." Đổng Hợp Thắng chống cằm nghĩ, "Vậy đi, Diễn Vũ, hai bọn mình từ nhỏ đã quen biết, giao tình gia đình vẫn còn đó, chuyện của cậu chính là chuyện của tớ, cho tớ 2 ngày, tớ sẽ bàn giao lại với cậu."

"Đừng làm ra mạng người nhé." Âu Dương Diễn Vũ nhỏ giọng nói thầm một câu.

"Sẽ không, tớ biết nặng nhẹ."

Vừa nói, Đổng Hợp Thắng đứng lên. Thấy hắn muốn đi, Âu Dương Diễn Vũ nói: "Ở lại ăn tối đi, bữa ăn đã đặt sẽ đến ngay."

Đổng Hợp Thắng cười cười: "Thôi đi, bị Trịnh Vũ Hoàng ở bên cạnh lườm, tớ phải nuốt cơm theo sống lưng mất."

"Cậu sợ nó à?" Âu Dương Diễn Vũ cũng câu khóe miệng.

"Không phải sợ nó, là sợ cậu khó xử." Nhìn dung mạo tinh xảo kia, Đổng Hợp Thắng hiếm thấy đứng đắn một lát, "Diễn Vũ, tớ là người không định tính, không cho cậu một nơi an toàn được. Trịnh Vũ Hoàng mặc dù ngốc ngốc, nhưng tâm ý đối với cậu, tớ thật sự không sánh bằng. Cho nên tớ cũng không tranh giành với nó...... Nhưng mà nếu ngày nào đó cậu thật sự quyết định đá nó, nhất định nhớ nói cho tớ biết."

Âu Dương Diễn Vũ cắn môi, duỗi chân đạp Đổng Hợp Thắng một cái: "Cậu mau cút đi."

Đổng Hợp Thắng cười ra ngoài, đến dưới tầng gặp phải Trịnh Vũ Hoàng vừa mua nho xong quay về, lên tiếng chào hỏi liền chui vào chiếc Lamborghini của mình gào rú chạy đi. Thấy người đã đi, tâm trạng Trịnh Vũ Hoàng coi như vui vẻ chút.

Rửa xong nho cho Âu Dương Diễn Vũ, Trịnh Vũ Hoàng ngồi vào trên sofa đơn bên cạnh xem điện thoại. Ngồi một lát nó cảm thấy dưới mông hình như cấn cái gì, duỗi tay sờ, thái dương căng gân xanh.

"Vừa nãy Đổng Hợp Thắng ngồi chỗ này?" Nó hỏi Âu Dương Diễn Vũ.

Âu Dương Diễn Vũ nhìn chăm chú màn hình máy tính xem dự án mở rộng sản phẩm mới, nghe thấy câu hỏi "Ừ" một tiếng, cũng không dời ánh mắt. Y duỗi tay qua bên cạnh, Trịnh Vũ Hoàng lập tức cầm một chùm nho đưa cho y. Nhét thứ vừa móc được dưới mông ra vào túi quần, Trịnh Vũ Hoàng đứng lên đi ra ngoài cửa.

Âu Dương Diễn Vũ: "Em đi đâu?"

Trịnh Vũ Hoàng đáp: "Chạy buổi tối."

"Giờ mới 6h."

"Chạy xa chút."

Âu Dương Diễn Vũ khơi mày — Chạy xa chút? Muốn chạy marathon ven thành phố à?

(Đứa nào re-up là chó)

Hôm sau, Đổng Hợp Thắng xuống tầng, mở cửa gara, khiếp sợ nhìn thấy Lamborghini mới mua bị đập không còn một mảnh thủy tinh. Hắn đang muốn nổi cáu, kết quả lại nhìn thấy trên mui xe bày 3 cái bao cao su chưa mở, chính là nhãn hiệu hắn hôm qua đút trong túi quần. Tối qua lúc móc túi quần không thấy, hắn còn tưởng rơi trong xe.

Cầm lấy bao cao su, hắn lật ra nhìn, phía sau dùng bút dầu viết ngay ngắn "Diễn Vũ là người của tôi".

Đổng Hợp Thắng tức đến nổi khùng, ném bao cao su xuống nhấc chân đạp mạnh lốp xe.

— Trịnh Vũ Hoàng, mả cha mày!

Trịnh Chí Kiệt đang uống trà buổi sáng đột nhiên hắt hơi.

(Câu chửi "Mả cha mày" (你大爷) là tui dịch cho gần nghĩa tiếng Việt thôi, "大爷" còn có nghĩa là "bác", mà bác của Vũ Hoàng là ai thì mọi người biết rồi đấy =))))))