"Em thấy là giãn phế quản, tốt nhấn lại làm CT xác nhận."
Hà Vũ Bạch xem qua phim X-quang cắm trên hộp đèn, quay đầu thông báo chẩn đoán bệnh ôm cánh tay rũ mắt nhìn Lãnh Tấn trên sàn nhà. Lãnh Tấn lúc này mới có dũng khí nhìn về phía phim X-quang, quả thực giống như lời Vũ Bạch, không phải ung thư.
Nhưng cái này cũng không thể khiến hắn thả lỏng hoàn toàn. Giãn phế quản khó có thể chữa khỏi, phần lớn sẽ sau khi khởi phát cấp tính chuyển thành mãn tính. Phát triển tiếp, lúc xơ hóa mô phổi mao mạch máu bị tổn hại nghiêm trọng, có thể dẫn đến tăng huyết áp động mạch phổi, gây ra bệnh tâm phế mãn tính.
Suy nghĩ giây lát, Lãnh Tấn nói: "Trước tiên tiêm axit tranexamic cầm máu, chờ có kết quả nuôi cấy vi khuẩn hẵng quyết định dùng chất kháng sinh gì."
"Kiểm tra bốn hạng mục miễn dịch đi, nếu thấp, còn phải thêm gamma globulin." Hà Vũ Bạch nhắc nhở anh.
Vừa nãy lúc Lãnh Tấn đưa Mạc Nhất Phàm đến điều trị khẩn cấp mặt trắng bệch, Hà Vũ Bạch thật sự chưa từng thấy dáng vẻ đánh mất người tâm phúc như thế của đối phương. Nhưng vừa nghe là thổ huyết, cậu ngược lại có thể hiểu được Lãnh Tấn. Không dễ gì có người thân, nhưng lại có thể phải đối mặt giằng co với tử thần, trong lòng ai cũng không chịu được.
"Được." Lãnh Tấn chậm rãi thở ra, "Rút máu xong anh dẫn ông ấy đi làm thủ tục nhập viện."
Giao cho y tá đi rút máu cho Mạc Nhất Phàm trong phòng quan sát khẩn cấp, Hà Vũ Bạch nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đừng gấp, vẫn giai đoạn đầu, thuốc có thể khống chế được."
"Ài, ông ấy thổ huyết hơn nửa năm rồi, bản thân cũng cho là ung thư phổi, nếu không phải anh kiên quyết kéo ông ấy đi, ông ấy ngay cả khám cũng không muốn khám." Trong phòng còn có đồng nghiệp khác ở đây, da mặt Lãnh Tấn dày hơn nữa cũng không tiện trắng trợn kéo Hà Vũ Bạch vào trong ngực, mặc dù hắn rất cần nhiệt độ của đối phương.
Hà Vũ Bạch bất đắc dĩ lắc đầu: "Có người như vậy, giấu bệnh sợ thầy, chỉ cần không chính tai nghe chẩn đoán bệnh của bác sĩ, vẫn có thể trốn tránh thực tế tự mình an ủi nói không sao."
"Phải, anh vừa nãy cũng nói ông ấy đến." Lãnh Tấn gật đầu, "Em làm đi, anh đi làm thủ tục nằm viện cho ông ấy."
Hà Vũ Bạch vội nói trước khi Lãnh Tấn rời đi: "Em quản lý giường đi, giường 20 trống."
"Để ở giường 3, anh quản lý."
Lãnh Tấn quay đầu lại, bỗng nhiên chú ý tới mặt Hà Vũ Bạch hơi đỏ, lúc nãy chỉ lo lắng chuyện Mạc Nhất Phàm không để ý đến. Hắn lùi lại hai bước giơ tay lên dán vào bên gáy đối phương, cảm giác hơi nóng, bèn cau mày yêu cầu: "Hình như hơi sốt, đo nhiệt độ thân thể đi."
"37 độ 3, em vừa đo, không sao đâu, chính là mấy hôm nay mệt mỏi." Hà Vũ Bạch nói, trở tay ấn lên eo.
Nhớ tới màn đòi hỏi vô độ tối qua, Lãnh Tấn lúng túng ho một tiếng, nói: "Em về nhà nghỉ ngơi đi, dù sao anh cũng về rồi, ca đêm anh trực."
"Em đợi lát nữa, anh trước tiên làm xong thủ tục nên làm cho ba anh đi."
"Ừm, khó chịu thì đến phòng anh ngủ một lát." Lãnh Tấn lấy cái chìa khóa phòng làm việc ra giao cho cậu.
Nhận lấy chìa khóa, Hà Vũ Bạch gật gật đầu: "Biết rồi, anh đi với chú Mạc đi, em cũng phải về phòng khám, lúc nãy lên đã xếp hơn 20 số."
"Tự chú ý nhiều hơn."
Cùng đi ra cửa đến hành lang, Lãnh Tấn vẫn nhân lúc xung quanh không có người hôn trộm Hà Vũ Bạch.
(Đứa nào re-up là chó)
Nghe xong lời của con trai, Mạc Nhất Phàm đầu tiên vẫn không quá tin, nói với Lãnh Tấn: "Không sao đâu, A Tấn, không cần giấu ba, bị bệnh gì cứ nói."
Lãnh Tấn đoán ông cũng không xem hiểu phim X-quang, liền đưa báo cáo của phòng X-quang cho ông. Bên trên viết rất rõ "Nghi ngờ giãn phế quản", cái này không làm giả được. Mạc Nhất Phàm đeo kính xem cẩn thận nhiều lần, cuối cùng thở phào.
"Cái này...... nghiêm trọng không?" Ông hỏi.
"Khống chế tốt, sống mấy chục năm không thành vấn đề. Phải chú ý giữ ấm đừng để bị cảm, nếu nhiễm khá phiền phức, xơ phổi nghiêm trọng cần phải giải phẫu." Lãnh Tấn kéo ghế qua ngồi vào bên giường, do dự cầm lấy bàn tay không đâm kim của Mạc Nhất Phàm, "Ông ở Thụy Điển...... có người thân không?"
Trước đó, hắn vẫn không hỏi Mạc Nhất Phàm một câu tình hình cuộc sống bây giờ.
"Chồng ba đã mất...... ừm...... Con có hai em trai......" Mạc Nhất Phàm rũ mắt xuống, dường như kể với Lãnh Tấn cuộc sống gia đình của mình khiến ông cảm thấy hết sức xấu hổ, "Đứa lớn ở Pháp làm việc, đứa bé vẫn đang học đại học."
Lãnh Tấn không khỏi cảm thấy hơi chua xót. Mấy năm nay mỗi lần nghỉ Tết hắn đều sẽ ở lại trực ban, bởi vì không có người thân, không có chỗ để đi. Nếu không Tết âm lịch năm ngoái Trình Nghị cũng sẽ không lặng lẽ mua vé muốn về với hắn, đứa bé đó lo cha cô đơn một mình.
"A Tấn, xin lỗi." Mạc Nhất Phàm cầm chặt tay con trai, "Ba không có trách nhiệm một ngày nào với con, bây giờ lại muốn con chăm sóc cha...... thật sự...... xấu hổ......"
Lãnh Tấn nghiêng đầu trừng vách tường hơi lạnh, giấu nước mắt trong hốc mắt, nói khẽ: "Hey, làm bác sĩ chính là có ích, không cần xin phép trông giường."
"Vậy cũng vất vả, nhìn quầng thâm mắt con này......" Mạc Nhất Phàm thở dài, rút tay ra đỡ lấy mặt con trai, tỉ mỉ vuốt phẳng cạnh dưới hốc mắt đối phương.
Cảm nhận được quan tâm đến từ bề trên, nước mắt Lãnh Tấn không nhịn nổi nữa, sau khi mẹ nuôi qua đời hắn không lĩnh hội được mùi vị được người khác thương yêu nữa. Hắn đè chặt tay Mạc Nhất Phàm, khom người vùi mặt vào trong lòng bàn tay đối phương.
Ở trước mặt cha mẹ, con cái mãi mãi là con cái.
Khám xong 5 bệnh nhân, Hà Vũ Bạch hơi không chịu được nữa, tạm dừng khám chẩn bưng chén lên đến phòng giải khát lấy nước. Sốt nhẹ vẫn ổn, chỉ là dạ dày càng ngày càng không thoải mái, có lẽ vừa ăn cơm xong không bao lâu đã đi theo xe cấp cứu đến khám bệnh tại nhà, xóc nảy lại còn ồn ào.
Nhắc tới xe cấp cứu thật sự không phải xóc bình thường, Hà Vũ Bạch trước kia chưa từng đi theo xe, lúc này coi như trải nghiệm. Tài xế một đường lái điên cuồng đến bạo lực, lúc chuyển làn tận dụng chân ga chân phanh luân chuyển không kẽ hở, suýt nữa xóc cơm tối của cậu ra ngoài.
Bây giờ cậu đã biết tại sao ngồi xe cậu lái, có người xuống xe là ói.
Vừa uống hớp nước, cậu đã nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình, vội để cốc xuống đi ra ngoài. Là người bệnh xe cứu thương đưa đến, bởi vì cảm sốt đến phòng khám bệnh nhỏ truyền nước, đang truyền người bỗng hôn mê, vội gọi xe cứu thương lái đến bệnh viện lớn.
Người nhà đi theo xe là một cô gái trẻ tuổi, cũng không biết là sợ hay xóc nảy, sắc mặt trắng bệch.
"Tiền sử bệnh?" Hà Vũ Bạch vừa hỏi xong chợt thấy buồn nôn, nhanh chóng nghiêng đầu che miệng ho khan một tiếng.
"Anh ấy mới 24, bình thường rất khỏe mạnh!" Cô gái lo lắng túm lấy ống tay áo blouse của Hà Vũ Bạch, "Bác sĩ, bác sĩ anh mau cứu anh ấy!"
"Đừng vội." Trong dạ dày đau âm ỉ, nhưng vẫn chưa đến mức không thể nhẫn nhịn. Hà Vũ Bạch lau đi nước mắt khóe mắt bởi vì buồn nôn tràn ra, hắng giọng hỏi bác sĩ đi theo xe: "Bây giờ tình huống gì?"
"Nhiệt độ 40, nhịp tim 137, huyết áp 12490."
"Bác sĩ Hà!"
Y tá ở bên cạnh gọi một tiếng, đưa máy đo đường huyết kiểu cầm tay đến trước mặt Hà Vũ Bạch — Trên màn hình hiển thị không phải trị số mà là "Hi', cái này nói rõ đường máu cao đến mức máy không đo được.
Hà Vũ Bạch lập tức yêu cầu: "Làm phân tích khí máu cho bệnh nhân, đặt ống thông tiểu xét nghiệm nước tiểu, khẩn cấp."
Phân tích khí máu hiển thị đường máu cao gần 60, gấp 10 lần giá trị tiêu chuẩn, bệnh tiểu đường không sai. Chờ kết quả kiểm tra nước tiểu ra, Hà Vũ Bạch nhìn ketone ba dấu cộng — nói rõ mất nước nghiêm trọng — lập tức chẩn đoán là ketoacidosis tiểu đường. Người bệnh mới 24 tuổi, vô cùng có khả năng là bệnh tiểu đường type I, chức năng tuyến tuỵ chướng ngại bẩm sinh. Kéo dài đến tuổi này mới bộc phát, cảm mạo dẫn đến nhiễm là nhân tố gây ra, cũng không loại bỏ ăn uống khoảng thời gian gần đây.
"Thêm lượng truyền dịch, truyền dịch tĩnh mạch 20 đơn vị insulin, duy trì tiêm tĩnh mạch insulin cấp thuốc." Dặn dò xong, Hà Vũ Bạch lại hỏi cô gái đi theo xe: "Cậu ấy bình thường ăn những gì?"
"Thì...... thì......" Cô gái nôn nóng đến mức lắp ba lắp bắp, "Anh ấy gần đây...... bận hạng mục lên kế hoạch dự án...... Không ăn cơm được............ phải dựa vào uống Nutri Express......"
Khá lắm, đây không phải ngâm mình trong nước đường sao!
Hà Vũ Bạch cảm giác dạ dày mình càng đau.
(Đứa nào re-up là chó)
Trông coi đến khi Mạc Nhất Phàm nằm ngủ, Lãnh Tấn thay quần áo chạy đến điều trị khẩn cấp nhận ca. Đến nơi vừa nhìn, không thấy Hà Vũ Bạch, hỏi thăm bác sĩ trực ban khu 3, đối phương nói với hắn Hà Vũ Bạch khó chịu, chia số khám cho những người khác về khu bệnh nghỉ ngơi.
Trong lòng Lãnh Tấn níu lại, xoay mặt lại chạy về khu bệnh. Nhưng trên sofa phòng nghỉ và phòng làm việc lại không có bóng dáng Hà Vũ Bạch, vội vàng gọi điện. Điện thoại kêu đến cúp cũng không ai nhận, Lãnh Tấn đành phải lại đến khu hộ sĩ nghe ngóng có ai nhìn thấy Hà Vũ Bạch không.
Tiểu Viên nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Bác sĩ Hà vừa nãy hình như đến phòng vệ sinh, vọt vào —"
Cô còn chưa nói hết, đã không thấy Lãnh Tấn đâu nữa.
Vào phòng vệ sinh, Lãnh Tấn không nhìn thấy người, nhưng nghe thấy trong phòng vách truyền đến tiếng nôn. Hắn đưa tay đẩy cửa, phát hiện khóa bên trong, bèn gõ cửa gọi: "Tiểu Bạch? Em vẫn ổn chứ?"
Hà Vũ Bạch không đáp lại, nhưng rất nhanh truyền đến tiếng xả nước. Khóa cửa mở ra, Hà Vũ Bạch mang theo hốc mắt đỏ bừng từ bên trong nhìn ra, nhìn Lãnh Tấn sau đó lần mò đến bồn rửa tay rửa mặt xúc miệng.
"Khó chịu dhỗ nào?" Lãnh Tấn đưa tay thử đo nhiệt độ cổ cậu, cũng không nóng lắm.
"Đau dạ dày." Lấy khăn tay ra lau mặt, Hà Vũ Bạch giương mắt nhìn về phía gương. Trong mắt tràn đầy tia máu bởi vì áp lực nôn rải ra, vừa nãy nếu không phải chạy nhanh, cậu đã ói trên hành lang.
Đứng sau lưng Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn dùng thân thể của mình chống sau lưng đối phương, sau đó đưa tay giữ bụng cậu ghì nhẹ: "Đau chỗ nào?"
"Đừng ồn ào......" Hà Vũ Bạch đẩy nhẹ hắn một cái, cau mày tựa vào ngực hắn, "Gần đây nhiều việc quá, em có lẽ quá căng thẳng."
"Ngày mai làm nội soi dạ dày xem sao đi, đừng để bị loét." Lãnh Tấn nửa kéo nửa ôm người ra khỏi phòng vệ sinh, để ở đây không an ủi được.
Vào phòng nằm lên sofa, Hà Vũ Bạch giơ tay đặt trên trán, cau mày nói: "Không cần đâu, em trước đó đã làm một lần, không phát hiện vấn đề, em cảm thấy lúc nãy ở trên xe cứu thương xóc nảy, xuống xe lại chạy gấp."
"Có lẽ co thắt dạ dày."
Lãnh Tấn nói, quỳ bên sofa bắt mạch bụng trên mềm mại. Lần đầu tiên không mang theo bất kỳ ý tứ tình sắc nào tiếp xúc thân thể Hà Vũ Bạch, hắn cảm giác mình chuyển hoán giữa hai nhân vật bạn trai và bác sĩ coi như thuận lợi.
Hà Vũ Bạch thở dài: "Ài, cũng có thể lo lắng thay Diễn Vũ, cậu ấy đêm nào cũng mơ ác mộng làm ầm ĩ, em bị cậu ấy đánh thức nhiều lần, lần nào dạ dày cũng đau một lúc."
"Anh đàng hoàng mấy ngày." Lãnh Tấn bày ra vẻ mặt "Anh sai rồi", "Xin lỗi, chỉ để ý bản thân, bỏ qua gánh nặng cơ thể em."
Mở mắt ra, Hà Vũ Bạch nhìn gò má Lãnh Tấn, đầu tai khẽ đỏ lên. Mệt thì mệt, nhưng làm chuyện đó với người yêu, ai sẽ không thích?
"Thật ra...... vẫn ổn......" Cậu giơ tay giữ vai Lãnh Tấn, "Nhưng cũng không cần thiết...... lần nào cũng làm đến cuối cùng......"
"Huh?" Lãnh Tấn nghiêng đầu nhìn cậu.
Nỗi xấu hổ hơi lớn của Hà Vũ Bạch không cách nào giúp cậu nói ra lời kiểu "Em có thể dùng miệng giúp anh như anh giúp em", đành phải nghiêng mặt không nhìn Lãnh Tấn. Lãnh Tấn cũng không truy hỏi, tiếp tục bắt mạch bụng cậu.
"Đau!"
Lúc bị ấn đến bụng dưới Hà Vũ Bạch đột nhiên quát to một tiếng, dọa Lãnh Tấn ra mồ hôi lạnh đầy người.