Diệu Thủ Đan Tâm

Chương 97



Edit + Beta: Vịt

*** Ôi tôi ở nhà chán quá các cô ơiiii

Dựa theo Trình Dục Minh nói, chờ ở cửa đón máy bay đến khi người đã đi hết cũng không nhìn thấy con trai, vội vàng liên hệ công ty hàng không tìm kiếm, kết quả phát hiện Trình Nghị căn bản không lên máy bay. Số điện thoại của Trình Nghị gọi thế nào cũng không được, Trình Dục Minh liền gọi điện thoại cho Lãnh Tấn, bảo hắn đến sân bay kiểm tra camera, dù thế nào cũng phải tóm thằng nhóc này về.

Đây không phải là lần đầu tiên Trình Nghị chơi trò biến mất, Trình Dục Minh cũng không lo nó xảy ra chuyện. Lần trước hai ba con đã cãi nhau một trận về vấn đề tạm nghỉ học hay không, hắn đoán Trình Nghị không về nhà là giận dỗi với mình.

"Tiểu Nghị tùy hứng như thế, toàn là do anh chiều." Giọng Trình Dục Minh truyền qua hộp âm — Mệt mỏi, lo âu, tức giận. Nhờ vào công nghệ truyền tin hiện đại, cách nửa trái đất, hắn vẫn có thể giám sát realtime tình hình phát triển.

Lãnh Tấn vốn sốt ruột, vừa nghe câu này lại càng tức giận: "Liên quan gì đến anh? Sau khi nó 8 tuổi đã không ở bên cạnh anh nữa rồi!"

"Ba tuổi thấy nhỏ bảy tuổi thấy già, câu này anh đã nghe chưa? Từ bé anh cái gì cũng theo nó, nhiều yêu cầu vô lí cũng đồng ý, nó muốn ngủ ổ chó anh cũng cho nó ngủ! Anh hỏi xung quanh anh xem, có người làm cha nào như anh không?"

"Nó tại sao muốn ngủ ổ chó, còn không phải bởi vì em luôn không về nhà nó không cảm giác an toàn!"

"Em đi chơi hưởng lạc sao? Đó là em làm việc!" Ngữ điệu Trình Dục Minh trở nên càng sắc bén, "Lãnh Tấn! Anh đừng nhân cơ hội mỉa mai em, trong thời gian ở cùng nhau em không có lỗi với anh! Em vì con, vì gia đình bỏ ra bao nhiêu anh căn bảo không biết được! Anh không có tư cách chỉ trích em một câu!"

Lãnh Tấn giễu cợt: "Vâng, em vĩ đại, em vô tư, nhưng khi em mang Tiểu Nghị đi, đã suy nghĩ đến tâm trạng của anh chưa!?"

"Nó là con của em và Triệu Nghị! Không phải công cụ để anh bù đắp áy náy! Làm thế nào tốt nhất cho nó do em quyết định, anh không có tư cách quơ tay múa chân!"

"Anh nuôi nó 8 năm! Chẳng lẽ không có tư cách yêu nó!? Em tìm người nước ngoài làm ba kế của nó chính là tốt nhất cho nó? Chính là yêu nó!? Trình Dục Minh, nói cho cùng em căn bản chỉ yêu bản thân em!"

Bên trong xe trong nháy mắt an tĩnh lại, tín hiệu điện tử truyền đến chỉ có tiếng hít thở. Sau im lặng kéo dài, trong hộp âm truyền ra một tiếng thở dài: "Lãnh Tấn, anh là tên khốn......"

"Anh biết."

"Sau khi xác nhận tung tích Tiểu Nghị, nhanh gọi lại cho em."

"Được."

Điện thoại bị cúp.

Lãnh Tấn nắm chặt vô lăng, vòng vèo trên đường cao tốc sân bay như con thoi. Tình cảm chính là hao mòn trong những lần cãi vã như vậy: Chỉ trích nhau, vạch trần vết sẹo của nhau, công kích nơi nội tâm không muốn bị người khác chạm đến của đối phương, tranh luận không ngừng chỉ vì chứng minh mình đúng.

Nhưng như thế cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, ngược lại khiến hai bên đều khó xử.

Camera hiển thị Trình Nghị không cả qua hải quan, sau khi vào lối đi ở lại khoảng 10 phút liền rời đi. Nó gọi một chiếc taxi ở cửa đến, Lãnh Tấn nhớ tên công ty và biển số xe taxi, lập tức liên lạc với đối phương.

Tài xế xe taxi có ấn tượng với Trình Nghị, nói đứa nhỏ này rất vui vẻ, dọc đường tán gẫu với hắn không ngừng. Điểm đến của Trình Nghị là quần kiến trúc nhà ở kiểu khách sạn, nghe tài xế nói, chỗ đó chủ yếu thuê theo ngày, người ngoại quốc vừa đặt chân đến thành phố phần lớn tụ tập ở đó.

Lãnh Tấn chạy tới nhà trọ, hỏi nhân viên quản lý trực ban ở đại sảnh tung tích của Trình Nghị. Nhưng để bảo vệ bí mật của hộ gia đình, đối phương từ chối tiết lộ, bất đắc dĩ Lãnh Tấn đành phải lựa chọn báo cảnh sát. Liên quan đến trẻ vị thành niên, cảnh sát đương nhiên phải xen vào.

Thấy cảnh sát đến, nhân viên quản lý bất đắc dĩ lục hồ sơ hộ gia đình cho Lãnh Tấn kiểm tra. Căn bản đều là tên người nước ngoài, Lãnh Tấn xem lướt nhanh, rốt cuộc tìm được tên tiếng Anh trên hộ chiếu Trình Nghị — Ethan Trình.

Ghi chép hiển thị Trình Nghị ở 1805 toàn B, Lãnh Tấn muốn đích thân lên trước, nhưng cảnh sát lại kiên trì muốn đi cùng hắn, ngay mặt xác nhận là đứa con hắn muốn tìm mới được. Điều này khiến Lãnh Tấn cảm thấy cảm thấy lo lắng. Chủ yếu hắn không xác định mục đích Trình Nghị ở lại là gì, nhỡ làm chuyện gì không tuân thủ quy củ, đó không phải tiễn con vào đồn cảnh sát sao.

Đứng lại trước cửa phòng 1805, Lãnh Tấn vừa định đưa tay gõ cửa lại bị cảnh sát ngăn lại.

"Hãy để tôi xử lí, thưa ông."

Cảnh sát nói, giơ tay lên gõ cửa. Bên trong không đáp lại, thế là cảnh sát đổi thành đập cửa. Rốt cục, cửa phòng bị mở ra, Lãnh Tấn vừa nhìn, không phải Trình Nghị, mà là thanh niên cao xấp xỉ Hà Vũ Bạch, đeo kính gọng đen.

Áo sơ mi caro quần jean, trang phục lập trình viên tiêu chuẩn.

"Chào cậu, chúng tôi từ đồn công an." Cảnh sát nghiêng đầu nhìn vào bên trong, "Xin hỏi Trình Nghị ở đây?"

Người trẻ tuổi gật gật đầu, hỏi ngược lại: "Mọi người tìm cậu ấy có việc?"

"Tôi là cha nó!" Lãnh Tấn đẩy cửa ra, "Trình Nghị!"

Trình Nghị đeo tai nghe nghe nhạc rock gõ máy tính, căn bản không nghe thấy tiếng la của Lãnh Tấn. Đến khi bị Lãnh Tấn kéo tai nghe xuống, nó phản ứng lại, đứng bật dậy.

"Cha......" Trình Nghị nhìn Lãnh Tấn, lại nhìn cảnh sát đứng ở cửa, nuốt nước miếng khan. Nó biết Lãnh Tấn sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến cửa, nhưng không nghĩ lại sớm như vậy.

Lãnh Tấn đè ép cơn nóng giận, không nói một lời nhìn chằm chằm con trai.

Cảnh sát thẩm tra đối chiếu hình Lãnh Tấn cung cấp, xác nhận là Trình Nghị, hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"

"Viết code." Trình Nghị trở tay chỉ chỉ màn hình máy tính, "Cái này không phạm pháp chứ?"

"Ừ, nhưng cậu nên thông báo với cha hành tung của mình, sau này đừng làm như vậy nữa." Cảnh sát lại nhìn người trẻ tuổi mở cửa, "Tiên sinh, xin lấy thẻ căn cước của ngài ra."

Người trẻ tuổi lắc lắc đầu với cảnh sát: "Tôi ra ngoài chỉ mang theo điện thoại."

"Số căn cước." Cảnh sát cầm lấy điện thoại, mở hệ thống kiểm tra.

Người trẻ tuổi báo một dãy số. Cảnh sát gõ trên điện thoại, xác nhận không có tiền án cũng không phải người đang trốn truy nã, xoay người lấy đơn biên nhân cảnh sát để Lãnh Tấn ký.

Chờ cảnh sát đi, Lãnh Tấn đập mạnh vào cửa phòng, ôm cánh tay đứng trong phòng khách, ánh mắt lướt qua lướt lại.

Trình Nghị nhìn người bên cạnh, ngập ngừng mở miệng: "Cha, con —"

"Gọi điện thoại cho ba con trước!" Lãnh Tấn ném di động cho con trai, trầm mặt nhìn người lạ kia, "Tôi tên là Lãnh Tấn, là người giám hộ của Trình Nghị. Xin hỏi, cậu xưng hô thế nào?"

"Cha, đây là sếp con, chủ tịch Khoa học Kỹ thuật Hãn Hải, Hoàng Phủ Hãn Hải." Trình Nghị cũng không vội gọi lại điện thoại cho Trình Dục Minh — Dù sao cũng bị mắng một trận.

"Cha không hỏi con! Mau gọi điện thoại cho ba con! Ông ấy sốt ruột lắm rồi!" Lãnh Tấn gào lên.

Vẻ mặt Trình Nghị căng lại, cầm lấy điện thoại xoay người vào phòng ngủ. Lãnh Tấn chậm rãi thở, hỏi Hoàng Phủ Hãn Hải: "Cậu có biết, Trình Nghị mới mười bảy tuổi?"

Hoàng Phủ Hãn Hải gật đầu, nói giống như xác nhận: "Sinh nhật của Trình Nghị là 22 tháng 12, đang học đại học Hoàng gia Westminster; mười hai tuổi bắt đầu học tập lập trình, mười lăm tuổi tham dự top 50 Facebook Hacker Cup, mười sáu tuổi tham gia Imagine Cup giành giải nhì khu vực Luân Đôn; ngôi sao bóng đá cậu ấy thích nhất là Zidane, thích ăn nhất là cơm thịt bò kiểu Nhật, ban nhạc thích nhất là Linkin Park, màu thích nhất là xám xanh, động vật thích nhất là cá heo...... Ngài Lãnh, tôi biết rất nhiều về Trình Nghị, nhưng không bao gồm hành trình của cậu ấy không được người giám hộ đồng ý."

"......"

Lãnh Tấn hơi nheo mắt. Từ hiểu rõ của hắn với Trình Nghị, biết rõ chủ ý của đứa bé kia bao nhiêu, nghĩ đến chuyện lần này không trách sếp người ta được. Nhưng cho dù không phải Hoàng Phủ Hãn Hải yêu cầu Trình Nghị ở lại, nhưng nguyên nhân, hắn phải nói rõ ràng.

"Ngài Hoàng Phủ, Trình Nghị còn nhỏ, không định tính, tôi không cho rằng với tuổi tác và kinh nghiệm của nó, có thể gánh vác được 'dự án' cậu bố trí."

Ánh mắt Hoàng Phủ Hãn Hải hơi mông lung, hắn liếc nhìn phòng ngủ, suy nghĩ một lát nói: "Ngài Lãnh, tôi không sắp xếp cho Trình Nghị bất kỳ dự án nào, nhưng chúng tôi đúng là cùng khai thác một phần mềm máy tính, tìm kiếm cha mẹ ruột cho những đứa trẻ bị vứt bỏ. Đó là dự án công ích, do Khoa học Kỹ thuật Hãn Hải đầu tư ủng hộ toàn bộ. Ngài Lãnh, Trình Nghị đang làm việc tốt, tôi hi vọng ngài đừng vì vậy mà trách cậu ấy. Đương nhiên, vấn đề quyền uy và phục tùng giữa hai cha con, người ngoài như tôi không tiện xen vào."

Nói xong, hắn khẽ gật đầu, nghiêng người đi lách qua Lãnh Tấn đi ra cửa. Trình Nghị đang ở trong phòng ngủ bị Trình Dục Minh mắng to đầu, thấy Hoàng Phủ Hãn Hải muốn đi, ném điện thoại xuống đuổi theo.

"Sắp phải thử nghiệm rồi, anh đi đâu?" Trình Nghị túm chặt cánh tay Hoàng Phủ Hãn Hải.

"Về công ty." Hoàng Phủ Hãn Hải dùng sức định tránh khỏi tay, nhưng không giãy khỏi Trình Nghị lực cánh tay mạnh mẽ, bèn hơi cau mày, "Buông tay, Trình Nghị."

Trình Nghị quật cường nói: "Không buông! Hai bọn mình không làm chuyện xấu, sao phải trốn?"

Hoàng Phủ Hãn Hải lướt qua vai Trình Nghị nhìn Lãnh Tấn, vẻ mặt hơi khó xử: "Trình Nghị, nghe lời cha cậu, về đi...... Lập trình có thể khai thác từ từ, dù cậu bao giờ quay lại, Hãn Hải đều có vị trí của cậu."

Trình Nghị không cam lòng buông tay xuống, hạ giọng hỏi: "Anh đã nói, ở cùng tôi rất vui, đây là nói dối?"

Vẻ mặt Hoàng Phủ Hãn Hải căng lại, hơi dời ánh mắt nhìn nhau với Trình Nghị: "Tôi là nói, khi làm việc cùng cậu rất vui."

"Cho nên là tôi đơn phương tình nguyện?" Trình Nghị ghé sát Hoàng Phủ Hãn Hải, ép người đến góc tương sau đó giơ tay chống vách tơng, "Tôi hỏi lại lần nữa, Hoàng Phủ Hãn Hải, anh nghĩ kĩ rồi trả lời tôi — Anh rốt cuộc có thích tôi không?"

Hít sâu một hơi, Hoàng Phủ Hãn Hải giơ tay chặn lại lồng ngực giữa thiếu niên và người trưởng thành, cự tuyệt rõ ràng: "Cha cậu vẫn ở đây, Trình Nghị, đừng để tôi khó xử."

Hốc mắt Trình Nghị bỗng đỏ bừng, nghiến chặt răng nặn ra âm thanh: "Đây là đáp án của anh?"

Khó khăn gật đầu, Hoàng Phủ Hãn Hải dùng sức đẩy Trình Nghị ra, xoay người ra khỏi phòng. Trình Nghị thấy thế muốn đuổi theo, lại bị Lãnh Tấn gọi lại sau lưng: "Được rồi Tiểu Nghị, người ta đã từ chối con, dây dưa cũng không có ý nghĩa."

Trình Nghị quay đầu lại, đầy mặt oán giận gào với Lãnh Tấn: "Tại cha hết! Bây giờ con thất tình rồi!"

"......"

Lãnh Tấn tức đến muốn đánh nó — Thằng oắt con hay lắm, người ta không thích làm người yêu con, liên quan quái gì đến cha?!

Tức giận đầy mình với con trai, Lãnh Tấn lại bị Trình Dục Minh ra một đống chỉ thị trong điện thoại: Hắn mua lại vé máy bay cho Lãnh Tấn, sáng hôm sau, yêu cầu Lãnh Tấn ở nhà trông con, đến khi tiễn vào tận lối kiểm an ở cảng quốc tế. Đưa vào vẫn chưa được đi, phải nhìn ở ngoài đường đi, thấy máy bay cất cánh mới thôi.

Đầu Lãnh Tấn sắp nổ, thần kinh căng thẳng mấy ngày đứt phựt, quát đầu bên kia điện thoại: "Nó muốn ở lại, ngủ ở sân bay 1 đêm cũng được, anh trông được sao?! Bệnh viện còn một đống việc, anh trông nó, không cần đi làm à!? Nếu em không yên tâm, không bằng tự đi đón nó!"

Trình Dục Minh không cam lòng yếu thế, mở miệng chính là khí thế lúc vỗ bàn tranh giành tài nguyên với CEO công ty: "Nghiêm túc? Vừa nãy còn thề thốt trong điện thoại anh yêu Tiểu Nghị, giờ bảo anh rút ra chút thời gian thực hiện nghĩa vụ làm cha, anh lại nhiều lí do vậy? Không phải Hà Vũ Bạch vừa giải phẫu xong anh vội về chăm sóc cậu ấy sao, quả nhiên có con đẻ, con riêng phải ra rìa!"

"Mang Tiểu Nghị rời khỏi anh cũng là em! Giờ yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ làm cha cũng là em! Trình Dục Minh! Em có nói lí không đấy!?" Lãnh Tấn tức xông lên đầu, hận không thể đập điện thoại.

"Được rồi đừng cãi nhau nữa!" Tiếng Trình Nghị truyền đến từ phòng khách: "Con đi! Không đi mẹ nó con là con rùa khốn khiếp!"

Lãnh Tấn đi ra khỏi phòng ngủ, đưa điện thoại tới trước mặt Trình Nghị: "Tự nói với ba con!"

Trình Nghị đẩy điện thoại ra, đeo tai nghe làm ổ trên sofa, dùng nhạc rock đinh tai nhức óc để ngăn cản tiếng hai ông bố. Từ nhỏ đến lớn nó không biết ngừng nghe Lãnh Tấn và Trình Dục Minh cãi nhau bao nhiêu lần, ban đầu nó luôn đổ lỗi lên đầu mình, cảm thấy là hành động của mình khiến hai bố bởi vì quan niệm giáo dục bất đồng nổi tranh chấp. Giờ nó lớn rồi, rốt cuộc hiểu không phải vì nó, mà hai người đều không muốn chấp nhận lý lẽ của đối phương.

Cuối cùng, vẫn là giá trị quan khác biệt.

"Tiểu Nghị nói nó nhất định sẽ đi." Lãnh Tấn nói lại quyết định của con trai với Trình Dục Minh.

Nhận được kết quả mình muốn, Trình Dục Minh thu lại khí thế hùng hổ dọa người, giọng điệu ôn hòa: "Biết rồi, anh về bệnh viện chăm Hà Vũ Bạch đi, bảo Tiểu Nghị ngày mai tự gọi xe đến sân bay là được."

"Anh đưa nó."

Lãnh Tấn cúp điện thoại, kéo ghế qua ngồi đối diện Trình Nghị, giơ tay lên ra hiệu nó lấy tai nghe xuống. Trình Nghị lấy tai nghe xuống đeo lên cổ, ánh mắt vụt sáng.

Lãnh Tấn giơ tay lên, vỗ mạnh lên vai con trai: "Chuyện tình cảm đấy, chưa chắc đều có thể theo ý con, lưỡng tình tương duyệt không dễ dàng như vậy. Cha con đây sống 40 năm mới gặp được người đó, con mới 17, khỏi sốt ruột."

"Đến cuối năm là 18 rồi." Trình Nghị lầm bầm.

"Đúng, khi đó con không phải trẻ con nữa mà là người đàn ông." Lãnh Tấn lắc lắc đầu, "Không còn ai có nghĩa vụ với con nữa, đồng dạng, con phải biết gánh vác trách nhiệm. Tiểu Nghị, cha không biết Hoàng Phủ Hãn Hải, cho nên sẽ không đánh giá cậu ta gì cả. Nhưng cha đồng ý sự lựa chọn của cậu ấy, bởi vì bây giờ con không có năng lực duy trì mối quan hệ ổn định. Nếu thật lòng thích cậu ấy, con thay vì ở đây giận dỗi, không bằng làm vài việc có tác dụng để chứng minh bản thân, để cậu ấy nhìn con bằng con mắt khác."

Trình Nghị hơi híp mắt lại: "Cha, con không muốn người li dị đi làm cố vấn tình cảm cho con."

"Oắt con, nếu con là con ruột cha, cha chắc chắn đánh con." Lãnh Tấn tức cười, vỗ mặt Trình Nghị, "Mau lên, thu dọn đồ đạc đến bệnh viện với cha, sáng mai cha đưa con đến sân bay."

Trình Nghị quay mặt đi: "Không đi, con đã nói nhất định sẽ đi, cha không cần trông con."

"Ai có thời gian trông con? Cha lười ngày mai lái xe chạy về bên này, bệnh viện cách sân bay gần." "Vậy cha đợi một lát, con phải upload chương trình thử nghiệm."

Trình Nghị nói, đứng dậy dời đến bên mắt tính, vặn cổ bắt đầu làm việc. Nó đồng ý đề nghị của cha, làm vài việc có tác dụng, dù sao, Hoàng Phủ Hãn Hải là kiểu người không có chút hứng thú với cái đầu không có sức sáng tạo.

Thấy con trai lại tỉnh táo lại, Lãnh Tấn thở phào nhẹ nhõm, nhìn thời gian, đứng dậy đi vào phòng ngủ, gọi điện thoại cho cha vợ hỏi thăm tình hình Hà Vũ Bạch.

"Tất cả đều bình thường, Tiểu Bạch ngủ rồi, tối con không cần đến đâu, xử lý việc của mình xong trước đã."

Không đợi Lãnh Tấn nói thêm 1 chữ, Trịnh Chí Khanh đã cúp máy. Lãnh Tấn cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại, hơi nhíu mày.

Là ảo giác của hắn sao? Nghe giọng điệu cha vợ, hình như không vui lắm.

Hà Vũ Bạch sau khi mổ tình hình ổn định, cũng thông khí, chỉ là tạm thời không thể ăn cái gì, phải truyền dinh dưỡng ngoài đường tiêu hóa. Lãnh Tấn đích thân tính toán phối dịch dinh dưỡng, theo đề nghị của Hà Quyền thêm vào nguyên tố vi lượng cần có trong thời gian mang thai.

Biết được Trình Nghị đã tới Luân Đôn, hắn hoàn toàn thả lỏng. Cúp điện thoại của Trình Dục Minh, hắn đang định về phòng bệnh chăm Hà Vũ Bạch, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa kính mờ phòng làm việc.

"Vào đi." Lãnh Tấn đứng lên — Nếu là người nhà tốt nhất đi ra ngoài nói, ở trong phòng làm việc đóng cửa lại, không biết phải nghe đối phương cằn nhằn bao lâu.

Trịnh Chí Khanh đẩy cửa đi vào, thấy Lãnh Tấn đứng, nhìn ghế của hắn: "Ngồi xuống nói."

Lãnh Tấn ngoan ngoãn ngồi xuống. Cha vợ dạy dỗ, trên mông lại không dám mọc đinh.

Trịnh Chí Khanh ngồi xuống sofa, lưng ưỡn thẳng, mắt sáng như đuốc: "Việc của Trình Nghị, xử lý xong rồi?"

"Vâng, đến Luân Đôn rồi."

Trịnh Chí Khanh gật đầu, suy nghĩ một lát, lại nói: "Trình Nghị là đứa trẻ ngoan, cha cũng rất thích nó, sau này có cơ hội có thể dẫn nó đến nhà chơi nhiều hơn. Nhưng mà Lãnh Tấn, con phải rõ ràng, Tiểu Bạch, và con của các con, mới là trọng điểm lúc này của con."

"Vâng, con hiểu."

"À, còn nữa, chồng cũ của con, Trình Dục Minh, các con bây giờ còn liên lạc nhiều không?"

"Ít liên lạc, trừ khi có chuyện liên quan tới Tiểu Nghị."

"Ừ, đã li hôn rồi, nên cắt thì cắt, đừng để Tiểu Bạch lo lắng thay con."

"...... Vâng."

Ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng Lãnh Tấn gõ trống — Xem ra, chủ tịch Trịnh lo mình không toàn tâm toàn ý với Tiểu Bạch đây mà.