Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc

Chương 17: LÊ QUANG HUY (Tiếp theo)



Nhìn John ăn ngon lành món sữa chua nếp cẩm, Phương Nhi hít 1 hơi thật dài để lấy thêm dũng khí. Cô cần nói với anh chuyện giữa mình và Huy, tất nhiên John cũng từng biết sơ qua rồi.

Mặc dù giờ đây giữa cô và anh ta chẳng có gì nhưng sắp tới sẽ phải làm việc chung lỡ đâu lại gặp tình huống gây hiểu lầm thì sao.

- John, Lê Quang Huy, cái tay kiến trúc sư ấy là bạn trai cũ của em! - Cô nói mà nghe giọng mình run run.

Đang hăng hái xúc sữa chua, anh dừng tay ngẩng lên nhìn cô, hỏi lại:

- Anh biết, thì sao?

- Không, chả sao hết, em chỉ nói vậy thôi.

Phương Nhi thở phào nhẹ nhõm, quay người bước lên tầng. May quá, John không hề phản ứng gay gắt như cô lo lắng. Cô không biết đằng sau lưng anh đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ, trán nhăn tít.

Gọi điện cho Phương Nhi Huy bảo đã vẽ thêm được mấy bản thiết kế về khu sinh hoạt chung, khẳng định với cô rằng nó nhất định sẽ là điểm nhấn cực kì ấn tượng và đề nghị cô tới lấy. Khi cô còn ngần ngừ thì Huy nói nếu không cứ để anh ta đưa đến tận nhà cũng được.

Cô đang sống ở nhà John, để anh ta mang tới đây có mà chết cô à. Tuy không lí giải được vì sao nhưng cô luôn có cảm giác Huy muốn phá mối quan hệ giữa cô và John. Giờ thì cũng giống Thanh Tú, Quang Huy y như 1 con ruồi bay vo ve vòng trong vòng ngoài gây bực bội.

Tốt nhất là phải né tai ương, cô chịu bao nhiêu xui xẻo bấy lâu quá đủ rồi. Nghĩ vậy, Phương Nhi miễn cưỡng thay đồ để tới nhà Huy.

Anh ta là mối tình đơn phương tuyệt vọng của cô. Tình yêu thời đi học nó trong veo không vụ lợi, không có những toan tính như lúc người ta đã trưởng thành.



Tình yêu để dẫn tới hôn nhân có rất nhiều khía cạnh trần trụi phải cân nhắc: tình trạng học vấn, tài chính, gia đình 2 bên rồi tính cách có hợp nhau không, có tính xấu gì không chịu nổi không. Còn tình yêu học trò ngay cả những khiếm khuyết to đùng đều được bỏ qua, mọi khác biệt đều bị đạp bỏ, yêu là yêu thôi.

Giờ đã trưởng thành rồi, quay đầu nhìn lại đôi lúc cô vẫn tự hỏi sao lúc ấy mình cứ đắm đuối lao đầu theo Huy như thế, có cả ngàn dấu hiệu cho thấy rõ ràng anh ta không có tình cảm với cô hoặc có cũng chỉ là những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ phẳng lặng. Như 1 kẻ vừa điếc vừa mù cô bỏ qua tất.

Mẹ Huy mất sớm vì bệnh tim, bố anh ta có người phụ nữ khác chuẩn bị kết hôn thì Huy quyết liệt phản đối. Trẻ con nhiều khi ích kỉ thế đấy, bố anh ta ở vậy đã mấy năm rồi ông cũng phải có quyền được hạnh phúc chứ. Hiếu thì ngược lại ủng hộ nhiệt tình. Do đó bố con Huy nảy sinh mâu thuẫn.

2 anh em Huy Hiếu đi chung 1 xe máy. Đến năm cuối cấp của Hiếu Huy nhường xe cho em trai nên toàn là anh ta đèo Phương Nhi đi học bằng xe của cô. Có lẽ vì thế 2 người cũng gần gũi nhau hơn.

À để làm cho rõ, Huy học kiến trúc là khoa Kiến trúc Đại học Xây dựng, không phải Đại học Kiến trúc còn cô học Kinh tế quốc dân nên Huy với cô mới đèo nhau đi học. Chứ không mọi người lại bảo bốc phét chả biết cách, 2 trường có gần nhau quái đâu mà cùng nhau đi học được.

Thời gian ở bên cạnh Huy Phương Nhi được đối xử khá ân cần. Cả 2 đều đối đầu với bố mình do đó lại càng thêm gắn bó. Cho tới 1 ngày thật đột ngột anh ta quay ngoắt bỏ cô.

Vừa đi trên đường vừa nhớ lại chuyện xưa Phương Nhi thấy bực bội vô cùng. Tại sao ngày ấy cô lại ngốc nghếch đến vậy chứ, chắc sau lưng Phương Nhi Huy đã cười cô thối mũi.

Mở rộng cánh cửa Huy bảo cô:

- Vào đi, ngại gì! Em cứ làm như lần đầu tiên bước vào nhà anh ấy!

Đúng, ngày trước Phương Nhi thường xuyên ở bên nhà Huy, lúc mệt quá còn ngủ tít trên giường của anh ta. Bố Huy không nhỏ nhen, hẹp hòi như bố cô, tuy 2 nhà có xích mích ông vẫn luôn đối xử rất tốt với cô.

Huy nghiện thuốc lá, ngày hút hết 1 bao. Trong nhà anh ta mùi thuốc lá ám vào mọi thứ phảng phất khắp nơi. Cô đã từng cho rằng dáng vẻ anh ta ngồi trầm ngâm bên cửa sổ, điếu thuốc hút dở hờ hững kẹp giữa 2 ngón tay là hình ảnh nên thơ nhất trên đời. Thật là xuẩn ngốc làm sao. Giờ ngửi mùi thuốc lá là cô nhớ ngay tới câu in trên bao thuốc: Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.

Huy sống 1 mình trong căn hộ cao cấp của 1 khu chung cư. Nhà anh ta là nguyên cả 1 tầng rộng thênh thang. Đồ đạc trong nhà được bài trí theo phong cách tối giản với 2 gam màu chủ đạo trắng và xám, nhìn lịch sự, sang trọng nhưng lạnh lẽo.



Chỉ dãy ghế cao cao kê dọc cái bàn cũng cao cao như trong các quầy rượu, Huy bảo:

- Ngồi đi!

Phương Nhi ngồi dáng ngồi quen thuộc, chân co lên, gần giống như ngồi chồm hỗm, 2 cẳng chân thả thõng giữa khoảng không, đầu gối ép vào bên dưới bàn.

Huy chợt nhớ đến những ngày 2 người còn ở bên nhau. Phương Nhi gần như chẳng thay đổi gì, cứ như thời gian bỏ qua cô, cứ như cô vẫn còn là cô sinh viên 20 tuổi. Phương Nhi đeo 1 chiếc lắc ở cổ chân trái, nhìn những trái tim bằng vàng khắc chìm chữ J trên đấy không khó để đoán ra chủ nhân của nó là ai.

Lần này khi nhận thiết kế công trình, Huy hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ gặp lại Phương Nhi. Hình ảnh cô đã nhạt nhòa lắm rồi, anh ta đã rất lâu không nhớ tới. Vậy mà giờ đây, tất cả kí ức lại ùa về. Biết cô đã có bạn trai, đột nhiên Huy lại muốn tán tỉnh cô mặc dù mình thật sự mong đợi gì anh ta cũng không rõ.

Có lẽ tính cách của Huy là thế, như trước kia theo đuổi Phương Nhi chẳng qua là để chọc giận bố cô, chẳng qua là Huy muốn làm ông ta tức chết. Giờ cũng vậy, Huy muốn thấy ai đó phải tức chết. Ai nhỉ, anh ta cũng không rõ.

Đặt bản vẽ lên bàn trải rộng ra, Huy bắt đầu giảng giải cho Phương Nhi. Tay trái anh ta cố ý chạm vào lưng cô để thu hút sự chú ý của Phương Nhi vào đấy, tay phải đưa xuống dưới mau lẹ mở khóa cái lắc chân. Quá dễ, giờ trò vui chính thức bắt đầu. Cuộc đời mà, cứ để bình lặng quá thì thật nhàm.

John đi lại lồng lộn trong nhà lòng như lửa đốt. Cô bảo đến nhà Quang Huy lấy thêm bản vẽ thiết kế. Sao cần cô đi chứ, chẳng phải gã ấy có nghĩa vụ phải mang nó tới trường à. Mà lấy có mấy tờ giấy vẽ vớ vẽ vẩn cũng cần đi lâu thế sao.

Bạn gái của John có quá nhiều bạn trai cũ và dù có bị đá bị đối xử phũ phàng cô cũng không ghét họ, Phương Nhi chẳng có khả năng ghét bất cứ ai. Vậy nên anh có thấp thỏm lo âu cũng là điều dễ hiểu.

Đào hoa như John cũng không bì lại với cô. Cái gã kiến trúc sư này Phương Nhi thích từ xưa, cưa cẩm mãi không đổ, tưởng đổ mà thực ra giả vờ đổ để lợi dụng.

Con cá hụt là con cá to, có khi nào sau cả chục năm xa cách, tình cảm đã ngủ quên trong cô được đánh thức và thế là Phương Nhi bỏ anh chạy theo tên kiến trúc sư đáng ghét kia không. John biết tính cô mà, chúa hay xao động. Thật là bất an quá mức.