Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc

Chương 28: Cuộc đời thật lắm bất ngờ



Cô có thai! Kì đèn đỏ đến muộn 1 tuần Phương Nhi đã có chút nghi ngờ rồi, kinh nguyệt của cô đều như hẹn giờ báo thức làm gì có chệch có lệch. Cầm que thử thai trên tay bước ra khỏi buồng tắm người lâng lâng như đang đi trên mây, Phương Linh muốn hét lên điên dại. Vui đến vỡ tim mất thôi.

Cô sẽ báo cho John, có lẽ sẽ tìm 1 chiếc hộp đẹp đẹp bỏ thứ này vào rồi tặng anh. Ngồi tưởng tượng ra bao nhiêu khả năng John sẽ thể hiện cảm xúc khi biết mình được làm bố mà lòng Phương Nhi hoan hỉ vô cùng.

Để cho chắc ăn cô ra hiệu thuốc mua thêm cả chục que thử thai đủ các nhãn hiệu khác nhau. Chị dược sỹ quen biết Phương Nhi đã lâu tủm tỉm cười bảo cô:

- Thứ này chính xác lắm em, mua 1 cái thôi là đủ, cần gì phải mua nhiều thế cho tốn tiền. Vậy là có thật rồi à?

- Vâng ạ.

- Chúc mừng em nhé!

Đáng lẽ phải nói cảm ơn nhưng Phương Nhi đang cười không khép miệng nổi nên chỉ có thể gật đầu.

Tuy vẽ ra rất nhiều kế hoạch tiết lộ bí mật với John nhưng rút cuộc cô chẳng đủ kiên nhẫn để làm. Tối đến, tắm xong ngay cái khi nhìn thấy anh trong phòng ngủ đang ngồi xem tin tức trên máy tính bảng Phương Nhi chạy ào tới chìa que thử thai ra trước mặt John.

Cô nghĩ anh cũng sẽ vui sướng điên cuồng như cô rồi với tính cách trẻ con của mình anh sẽ vừa hét vừa chạy nhảy khắp nhà. Nhưng không, ngẩn người ra nhìn que thử hiện rõ 2 vạch, thêm quả tim đỏ chói đính kèm, John ngồi chết lặng không nói không rằng dễ đến cả nửa thế kỉ.

Rồi tránh ánh mắt của Phương Nhi anh hỏi cô bằng 1 giọng trầm khàn cô chưa từng nghe qua:

- Em có thai?



- Vâng! - Phương Nhi trả lời đầy nôn nóng.

John đưa tay vuốt mặt. Lại im lặng. Cuối cùng, John nói những điều cô không bao giờ nghĩ là anh sẽ nói:

- Anh không sẵn sàng để làm bố!

John triệt để tránh mặt Phương Nhi, ra ngoài ngủ đã 1 tuần rồi kể từ hôm ấy, gọi điện nhắn tin thế nào cũng không trả lời. Sao vậy nhỉ, cô còn chưa thoát nổi trạng thái bàng hoàng lúc đó, chẳng lí giải nổi điều gì đang diễn ra.

John muốn kết hôn với Phương Nhi, anh từng nói với mẹ cô như thế, cũng lặp lại điều đấy nhiều lần, nhưng lại không sẵn sàng làm bố của con cô. Tính logic ở đâu nhỉ. Hay anh nghi ngờ thời gian Phương Nhi chăm sóc Huy cô đã có gì đó với anh ta?

Xếp nốt mấy món đồ vào vali, Phương Nhi lặng lẽ đứng nhìn căn nhà lần cuối rồi khép cửa lại. Thông điệp John đưa ra đã quá rõ ràng, cô chẳng níu kéo làm gì, Phương Nhi cũng có lòng tự trọng của mình. Thật ra cô sợ nhất là bị sỉ nhục, sợ nghe những lời tàn nhẫn rằng anh không cần cô nữa, anh chán rồi, chẳng qua đây là cái cớ để John rời bỏ cô thôi.

Phương Nhi lại quay về khu trọ quen thuộc. Chẵc từ nay đây sẽ trở thành ngôi nhà của mẹ con cô. Kế hoạch mua chung cư cao cấp có lẽ phải đình lại thôi, tiền dành cho bé con cần thiết hơn nhiều.

Nhanh chóng ổn định chỗ ở rồi Phương Nhi nhắn tin cho John: “Anh về đi, đừng ở vạ vật nữa. Em đã chuyển ra khỏi nhà rồi, sẽ không bao giờ làm phiền anh đâu, yên tâm!”

Nằm ngó trân trân lên trần nhà, cô cố nhớ lại mọi chuyện và gắng xoay sở tìm lời giải thích thỏa đáng. John đã nói: “ANH KHÔNG SẴN SÀNG ĐỂ LÀM BỐ.” Không chứ không phải chưa. Không tức là không bao giờ còn chưa tức là bây giờ không về sau thì có. Không có nghĩa là Phương Nhi chẳng còn hi vọng gì hết.

Thế là cô bị lừa 1 cú lừa thế kỉ à? John biết Phương Nhi thích trẻ con, luôn háo hức để được làm mẹ. Còn anh, có vẻ như ngay từ đầu đã chẳng muốn con cái gì cả, vậy cớ sao lại đến với cô?



Hay nếu ngay khi mới quen John đã nói rõ ràng không có ý định làm bố thì biết chắc Phương Nhi chẳng đời nào chịu làm bạn gái của anh nên anh giấu? Với John cô chẳng qua chỉ là con điếm trên giường cũng không xứng nhận hạt giống của anh?

Giờ Phương Nhi phải lựa chọn sao, bỏ bé con trong bụng hay bỏ John? Cô 31 tuổi rồi liệu phá thai sau này có còn cơ hội khác nữa không? Mà nếu gắn bó với John e rằng Phương Nhi sẽ phải sống 1 cuộc đời không con không cái. Có vô sinh đâu mà lại đi lựa chọn 1 cuộc hôn nhân không con cái chứ. Thật đúng như mẹ cô vẫn bảo người nước ngoài suy nghĩ rất bất thường.

Đứng trên cầu vượt Phương Nhi nhìn xuống bên dưới. Đã quá giờ tan tầm rồi mà xe cộ vẫn đông nườm nượp. Đường Thái Hà mà lại, lúc nào cũng trong tình trạng muốn tắc đường. Nếu ngay lúc này cô nhảy xuống chắc phải cả chục cái xe cán qua. Vậy là xong, giải thoát, chẳng cần nghĩ ngợi gì thêm nữa. Có nên làm thế hay khônh nhỉ, ra đi có mẹ có con chắc sẽ bớt cô đơn quạnh quẽ.

Phương Nhi vẫn hi vọng John sẽ đổi ý, ngày nào cũng ngóng ra cửa nhưng chẳng có động tĩnh gì. Cô cực ghét tiếng chuông điện thoại nên cả tin nhắn và cuộc gọi phần lớn thời gian được để ở chế độ rung. Giờ Phương Nhi để mức âm lượng to hết cỡ, chốc chốc lại kiểm tra xem có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào từ John không. Bặt vô âm tín.

Cuối cùng cô ôm khư khư điện thoại bên người, đi đâu cũng cầm theo. Chờ đợi có lẽ là khoảng thời gian kinh khủng nhất, chờ đợi mỏi mòn và biết khả năng cao chẳng có liên lạc còn kinh khủng hơn gấp bội.

Đến 1 ngày, không chịu đựng được thêm, vứt hết cả liêm sỉ Phương Nhi gọi điện cho John. Tới lần thứ 20 vẫn không liên lạc được cô mới hiểu ra anh chặn số cô rồi. Buông mình xuống sàn, cơ thể tưởng như chẳng còn chút sức lực nào nữa, Phương Nhi bật khóc. Tuyệt vọng, cô chỉ ước sao mình ngủ 1 giấc thật sâu rồi không bao giờ thức dậy nữa.

Đáng lẽ ra phải căm hận John, oán ghét anh đến cùng cực nhưng sao cô không làm nổi. Cứ nghĩ về anh là nghĩ đến những giây phút ngọt ngào bên nhau, cả những lúc đau khổ nhất có John bên cạnh an ủi động viên, vực cô dậy tiếp thêm sức mạnh. Nhưng rồi thì sao đây, chính anh lại là người mang tới cho Phương Nhi nỗi đau lớn nhất.

Vậy phải căm thù đến tận xương tủy chứ, cớ sao lại vẫn yêu anh thế này. Hay như John đã từng nói, yêu nhiều quá rồi, không có chỗ cho cảm xúc khác chen vào.

Sao lại nỡ đối xử với cô như vậy. Phương Nhi đang ở trong hố sâu của sự tuyệt vọng gắng gượng ngoi lên, chính anh đã chìa tay ra giúp cô. Nhưng kéo Phương Nhi đến lưng chừng, John thả tay cho cô rơi xuống. Thế vẫn chưa đủ, anh còn xả nước cho đầy miệng hố. Cô không biết bơi, cô ngộp thở, chết đuối.

Phương Nhi thức giấc giữa đêm sau 1 giấc ngủ chập chờn, lòng tự hỏi vừa rồi mình đã ngủ hay chưa. Không gian yên tĩnh thật khác lạ. Bình thường vẫn luôn có tiếng ồn đâu đó, không phải tiếng chó sủa thì cũng là tiếng xe máy hoặc tiếng ầm ì của các loại xe cộ đằng xa nữa vọng lại, ở Hà Nội chẳng khi nào dứt tiếng ồn. Hôm nay khác hẳn.

Trong cái không gian tịch mịch đến rợn người ấy nỗi đau từ từ dâng lên. Ngồi dậy, cô bò xuống giường, chui vào 1 góc nhà, thổn thức khóc: “Mẹ ơi, con cần có mẹ, mẹ ơi!”