Dim Light

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tuần trước khi năm mới tới, triển lãm nghệ thuật do bạn học của Tạ Minh Lãng hợp tác tổ chức khai mạc. Bọn họ thuê một phòng triển lãm lớn tại Trung tâm văn hóa cộng đồng. Trong phòng triển lãm rộng rãi rất sáng sủa và ấm áp, phảng phất chút mùi vôi mới trát nhàn nhạt nhưng không gay mũi. Sau khi bước vào sẽ thấy các loại tác phẩm triển lãm đủ màu sắc treo trên vách tường thủy tinh ngăn cách được dựng lên tạm thời, giống như bước vào một mê cung sắc màu vậy.

Vì lý do công việc, Tạ Minh Lãng chỉ có qua đấy mấy lần vào thời gian đầu làm các công tác chuẩn bị, cũng là để chụp ảnh, sau sẽ lấy đó làm nền tảng cho việc thiết kế. Hôm khai mạc, Tạ Mình Lãng không tới được hiện trường, kéo mãi tới một ngày Tết dương mới tới được. Giây phút cậu bước vào phòng triển lãm, không khỏi kinh ngạc trước những điều trước mắt mình: Nhớ lại khung cảnh đơn điệu lần đầu tiên nhìn thấy mấy tháng trước, cậu thật không dám tin thiết kế của cậu vậy mà có thể được người khác biến thành sự thật trong thời gian ngắn như vậy.

“Thế nào, bọn tôi không làm bẽ mặt thiết kế của ông chứ hả?”

Nghe thấy tiếng, Tạ Minh Lãng liền quay lại, có một nhóm người đang cười thật tươi với cậu. Đây là những người bạn quen từ lúc mới bước chân vào Đại học, có vài người trong đó còn học chung với cậu lúc cậu là nghiên cứu sinh, tình cảm tất nhiên không phải bình thường. Cậu bắt tay thật chặt với mỗi người bọn họ, cười cười nói nói để đám bạn cũ dẫn cậu đi dạo một vòng trước khi chính thức mở cửa phòng triển lãm.

Chủ đề của buổi triển lãm phần lớn là tranh vẽ và ảnh chụp. Trong nhóm bạn học tham gia triển lãm lần này có người cũng có chút tiếng tăm, tranh bán rất đắt hàng, còn có vài nhà sưu tầm đặc biệt từ thành phố khác qua đây. Qua nửa ngày, dường như chỉ có Tạ Minh Lãng là rảnh rỗi, cậu cũng vui vẻ với tình trạng ấy, ngồi một bên uống trà xem tập tranh giới thiệu có liên quan, nếu không thì kéo bạn học bình luận về tranh vẽ.

Cứ gặp bạn bè cũ là chuyện nói mãi không hết, rất nhanh đã tới trưa. Dù sao cùng là ngày cuối cùng của một năm, người tới vào buổi chiều ít hơn so với mấy hôm trước cũng như buổi sáng, nhưng chẳng ai để ý, dứt khoát tụ tập lại một góc pha cà phê với trà uống. Hơi ấm vấn vít quanh họ, trong lúc nói cười mặt ai nấy cũng ửng hồng.

Tạ Minh Lãng từ cuộc nói chuyện lần này biết được thông tin của vài người bạn lâu ngày không liên hệ, mà cũng ngoài dự liệu: Đa số đều đi theo con đường tốt nghiệp – đi làm – kết hôn – sinh con. Chỉ có một vài người tiếp tục bước những bước lớn về phía ánh mặt trời phía trước, mà một vài người khác đã tạm thời bị bỏ lại rất xa.

Bọn họ nhắc lại những chuyện thú vị ngày xưa, đều bò lăn ra cười. Tiếng cười rộn rã làm mấy vị khách tới xem triển lãm nhìn qua nhưng chẳng ai quan tâm.

Khách tới ngày một ít, ban tổ chức càng ngày càng cười đùa không kiêng nể gì, giống như muốn nhân bầu không khí này để nhớ lại hết những chuyện vui vẻ trước đó. Lúc này có một người bước vào cửa, trên cổ áo khoác còn dính bông tuyết. Hóa ra trời đổ tuyết rồi.

Gã đem gửi áo khoác, còn chưa thấy tác phẩm nào thì đã nghe thấy tiếng cười nói phát ra từ nơi sâu nhất trong phòng triển lãm. Lúc gã mới bước vào sắc mặt có hơi u ám, nhưng khi nghe thấy tiếng cười kia, khóe môi cũng cong lên, đồng thời bước nhanh chân tới nơi bắt nguồn của sự rộn rã.

Mọi người đang nói chuyện rôm rả, trong chốc lát không để ý người tới. Gã cũng chẳng ngại làm ảnh hưởng bầu không khí, đi thẳng tới, cả đoạn đường đều mỉm cười: “Tiếng mấy người to quá đấy. Thật sự đang tổ chức triển lãm bán tranh ảnh à? Tôi còn tưởng đang mở tiệc trà chứ.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía gã, giây tiếp theo liền nở nụ cười lớn nhỏ khác nhau. Người đứng gần đó nhất nhào qua, nắm lấy tay gã: “Ông đúng là quý nhân bận rộn, Quý Triển Danh. Bọn tôi gửi thiệp từ sớm, hôm nay cuối cùng cũng được thấy mặt rồi!”

Quý Triển Danh cũng siết chặt tay đáp lại, rồi bắt tay hết một lượt, cuối cùng nhìn thấy Tạ Minh Lãng. Tạ Minh Lãng đã sững người tại chỗ, tay Quý Triển Danh dừng ở giữa không trung hồi lâu thì cậu mới bắt lấy, mỉm cười: “Không ngờ sẽ gặp anh.”

Chuyện này với Quý Triển Danh nhẽ nào không bất ngờ, nhưng gã đã qua lại với đủ loại người, bản lĩnh giao thiệp sớm được tôi luyện thành thạo. Gã cũng mỉm cười: “Tôi cũng không ngờ, trên thiệp mời không thấy tên cậu.”

“Tôi tới làm chân chạy việc, đương nhiên không có tên tôi rồi.”

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi của bọn họ vì người khác chen vào mà chấm dứt. Mọi người có hứng, dứt khoát đóng cửa sớm buổi triển lãm ngày hôm nay, hẹn nhau đi uống rượu, chúc mừng việc gặp lại nhau sau khi tốt nghiệp.

Ý kiến đưa ra đều được nhất trí tán thành, trừ Tạ Minh Lãng. Cậu khó xử: “Tôi có hẹn với người khác rồi.”

Lập tức có người không tha: “Không phải bạn gái đấy chứ? Bỏ đi, bạn học cũ mấy năm mới gặp mà ông lại dám có hẹn với người khác à?”

Cảm giác thấy có ánh mắt thi thoảng lại nhìn qua đây, nhưng Tạ Minh Lãng không nhìn lại, cười xin lỗi: “Thật sự có hẹn trước rồi, huống chi cũng không phải vắng mình tôi.”

Mọi người không chịu để Tạ Minh Lãng đi, Tạ Minh Lãng cũng không chịu ở lại. Cứ giằng co như vậy hồi lâu, mãi tới khi Quý Triển Danh vốn im lặng đứng một bên lên tiếng: “Mọi người đừng làm khó cậu ấy nữa. Đã nói tới nước này mà cậu ấy vẫn còn muốn đi thì nhất định là có chuyện quan trọng. Sang hôm khác uống cùng như nhau thôi. Chúng ta đi uống của chúng ta.”

“Quý Triển Danh ông chuyên nói giúp Minh Lãng, nể mặt ông hôm nay tha cho cậu ấy. Này, Minh Lãng, hôm nay bọn tôi tha cho ông, lần sau không được chuồn đâu đấy. Bạn gái đương nhiên quan trọng nhưng chúng ta có bốn năm ngủ chung đó.”

Người nói lời này là bạn chung phòng thời đại học của cậu. Tạ Minh Lãng nghe vậy liền cười: “Người ngủ với ông bốn năm một đống ra vậy, ông lại chỉ nhớ nhung mỗi tôi?”

“Người khác đều ngoan ngoãn không ý kiến, mình ông đòi chuồn. Tôi không nhớ ông thì nhớ ai?”

Mọi người trong tiếng cười hỉ hả đi lấy áo khoác mình rồi lần lượt ra ngoài. Bảy tám người nhưng có ba bốn chiếc xe, đều bảo muốn tiễn Tạ Minh Lãng một đoạn nhưng Tạ Minh Lãng không cho, tự vẫy taxi.

Trước khi lên xe Quý Triển Danh có chặn cậu lại, âm thầm đưa cho một chiếc ô. Tuyết thực ra đã ngừng nhưng trời vẫn nguyên màu tro bụi, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ tuyết tiếp. Tạ Mình Lãng tay không động đậy, vẫn cười: “Cảm ơn. Tôi xuống xe là tới rồi, không cần đi bộ. Ô này mọi người vẫn cứ giữa lại đi, nhớ đâu có ai say rượu ngã xuống tuyết còn dùng làm gậy chống.”

Nghe tới đây Quý Triển Danh ngước mắt lên nhìn cậu. Tạ Minh Lãng thì đã vẫy tay chào mấy người bạn vẫn chưa từ bỏ ý định giữ cậu lại, cũng không nhìn thêm về phía Quý Triển Danh dù chỉ một cái, rời đi.

Lúc gần tới nơi trời thực sự lại đổ tuyết. Tạ Minh Lãng trước một bước kêu tài xế dứng lại ở siêu thị gần đó, mua đồ ăn với quà vặt, đi bộ nốt quãng đường còn lại.

Tuyết rơi vừa dày vừa mạnh, chẳng bao lâu đã tích một tầng mỏng, trắng xám trên nền đất. Trên đường chẳng mấy bóng người, thi thoáng có một hai người lướt qua Tạ Minh Lãng nhưng cũng đều bước như bay vội vã rời đi. Tuy tuyết cứ quật vào mắt với cổ nhưng Tạ Minh Lãng lại không thấy quá lạnh, vừa đi vừa nghĩ xem còn nên mua thêm gì nữa, bất giác đã tới phía dưới căn hộ của Ngôn Thải.

Hai người xác nhận quan hệ chưa đầy hai tháng nhưng gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, cũng không có ở chung. Cách thức qua lại hoàn toàn không giống một cặp tình nhân đang yêu đương nồng nhiệt trong định nghĩa. Một mặt đúng là vì suy nghĩ tới thân phận người của công chúng của Ngôn Thải, Tạ Minh Lãng sau mấy lần cải trang như gián điệp đi tới căn hộ của Ngôn Thải, cảm thấy thật sự giày vò quá mức, bản thân ít nhiều cũng có phần không kiên nhẫn nổi. Mặt khác liên quan đến tính cách của hai người, dường như đều không quá năng động, cho dù ở bên nhau thì cũng có thể không nói gì để một ngày trôi qua.

Qua những chi tiết từ từ xuất hiện, Tạ Minh Lãng cảm thấy mình như nhận biết Ngôn Thải lại từ đầu. Những chi tiết ấy nhác qua có vẻ nhỏ nhặt không liên quan, ví dụ như việc anh hút thuốc lá hiệu gì, thú vui tiêu khiển lúc rảnh rỗi là gì, mỗi tuần tới phòng tập mấy ngày, tuyến đường anh chạy thế dục buổi sáng mỗi cuối tuần và rất nhiều điều nữa. Song cũng chính những thứ này lại khiến cậu thấy yên lòng lạ. Đương nhiên có những điểm cũng không phải hoàn toàn tốt đẹp. Cậu để ý thấy Ngôn Thải trước giờ đều không ăn cơm một mình. Lại nhớ lại chuyện lúc đầu anh khăng khăng mời mình đi ăn, không khỏi nghĩ quá lên nhưng không cách nào hỏi thành lời rằng, liệu có phải anh trước giờ cũng chưa từng qua đêm một mình. Những suy nghĩ ấy tuy chỉ thi thoảng mới xuất hiện, cũng nhanh chóng bị đè xuống, nhưng một khi nghĩ tới lại như nỗi ám ảnh. Tạ Minh Lãng cũng không phải chưa từng suy nghĩ về tình trạng hiện tại giữa hai người, nhưng nghĩ trái nghĩ phải thì vẫn chẳng có cách nào. Dẫu sao trước giờ cậu cũng chưa từng qua lại với dạng người như Ngôn Thải, bất luận là nên thích ứng với cách thức hiện nay hay xây dựng một cách thức qua lại mới thì đều cần thời gian dài, hoặc là, một sự tin tưởng kiên định hơn.

Tuyết rơi ngày một lớn, đưa mắt nhìn ra, bốn phía đều không có người. Tạ Minh Lãng không khỏi nghĩ thầm, trong thời tiết ác liệt như hôm nay, phóng viên giải trí có yêu nghề tới mức nào chắc cũng biết khó mà lui.

Ngôn Thải nhìn Tạ Minh Lãng cả người phủ đẩy tuyết thì ngẩn ra: “Em đi bao lâu vậy? Tuyết cũng sắp đóng băng rồi.”

“Em thấy trời đổ tuyết, không muốn lại phải ra ngoài nữa nên tạt qua siêu thị mua ít đồ.”

Ngôn Thải nghiêng người để Tạ Minh Lãng vào nhà, thuận tay đón lấy túi đồ cậu đưa qua: “Hôm nay lạnh như này còn làm khổ em phải ra ngoài. Có muốn đi tắm trước không.”

“Trong nhà ấm lắm, em ngồi lúc là được.” Tạ Minh Lãng cởi áo khoác ngoài. Tuyết trên đầu tan ra, lúc cậu lắc đầu làm nước bắn lên mặt Ngôn Thải. Anh nhăn mặt nói: “Em như này là tự làm mình ốm đấy.”

Tạ Minh Lãng cười cười, quay đầu thấy bộ xếp hình trên nền nhà, hỏi: “Hình xếp mới à?”

“Bộ này gồm ba nghìn mảnh, ăn cơm xong rồi cùng nhau xếp.”

Xếp hình là đam mê rất lớn của Ngôn Thải mà bạn bè lẫn fan phim của anh đều biết. Tạ Minh Lãng lúc trước nghe nói bình thường khi Ngôn Thải không có hoạt động tuyên truyền hay tiệc xã giao thì thích nhất ở nhà xếp hình còn chẳng tin. Mãi tới lúc hai người bên nhau rồi mới biết hóa ra độ cuồng xếp hình của Ngôn Thải còn hơn trong lời đồn. Cũng may bản thân Tạ Minh Lãng cũng thích, thường hay chơi cùng anh, hoặc hai người sẽ lấy hai bộ giống hệt nhau thi xem ai hoàn thành xong trước. Người thắng thường là Ngôn Thải.

Nghe tới đây Tạ Minh Lãng cũng bật cười, gật đầu: “Được. Nếu như chúng ta ăn cơm xong không làm gì khác thì hoàn toàn có thể vừa xếp hình vừa đón năm mới.”

“Ý kiến hay.” Ngôn Thải bình tĩnh nhất trí.

Tạ Minh Lãng đã ấm hơn rồi, nghe câu này thì lườm anh một cái, đứng dậy khỏi sofa: “Em đi làm cơm.”

Đây thật ra là lần đầu cậu dùng tới nhà bếp của Ngôn Thải, bên trong vẫn sạch bong không chút bụi như cũ. Trong tủ lạnh cũng vẫn như thường lệ chỉ có mấy loại hoa quả với thức uống mà Ngôn Thải thích. Lại nhìn cách bài trí cùng độ mới cũ của đống dụng cụ nhà bếp, lướt qua là biết căn phòng bếp này rất ít khi được sử dụng.

Ngôn Thải đứng ở cửa phòng bếp nhìn thao tác của Tạ Minh Lãng một lúc rồi bật cười vui vẻ: “Còn biết nấu ăn cơ đấy.”

Tạ Minh Lãng có chút ngượng ngừng khựng lại một chút, kiên quyết lắc đầu: “Trời đổ tuyết lớn vậy, em không muốn ra ngoài. Chỉ là kỹ thuật cắt thái của em hơi kém một chút.”

Ngôn Thải có chút nghĩ suy nhìn thời tiết ngoài khung cửa sổ, thật sự là rất tệ. Anh hôm nay vui vẻ bèn bảo: “Em muốn thái gì, để anh thái cho.”

Nói xong không chờ Tạ Minh Lãng đáp đã lấy chiếc dao thái mới cóng từ tay cậu, ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ bắt đầu thái đồ. Tay lên dao xuống, còn rất thuần thục. Thấy thức ăn dưới tay Ngôn Thải dần biến ra hình dáng lý tưởng, Tạ Minh Lãng mắt mũi trợn tròn: “Hóa ra anh cũng biết nấu ăn.”

“Không biết. Năm đó anh có đóng một bộ phim, vì để quay mấy cảnh thái thức ăn trong bếp đã phải luyện tập với một sọt khoai tây hết ba ngày, cuối cùng cũng tạm coi như qua cửa.”

Tạ Minh Lãng vừa đem hình ảnh Ngôn Thải liên hệ với việc thái khoai tây thì lập tức bật cười tới mức phải ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nắc nẻ không dừng nổi. Ngôn Thải một bên thái thức ăn, một bên vẫn có thể quay qua nói chuyện với Tạ Minh Lãng, tay thì không chậm lại một chút nào: “Em đừng có cười. Không nghe chuyện năm đó Hàn Chân giành được giải Ảnh để, một lý do trong đó là vì anh ta có thể trong vài phút cắt ra một cái quần à. Em biết anh ta luyện mất bao lâu không?”

“Bộ phim đó em xem rồi.” Tạ Minh Lãng chen lời, “Lúc đó còn nghĩ có thể diễn tới mức người khác xem cảm thấy đây đúng là một thợ cắt may lành nghề, không biết phải luyện mất bao lâu. Sao, nhẽ nào anh tính bảo anh chỉ thái khoai tây có ba ngày đã tính là ít rồi? Kể em nghe, thái một sọt khoai tây có cảm giác thế nào?”

“Khắc cốt ghi tâm.” Ngôn Thải bị lời này của Tạ Minh Lãng làm nhớ lại chuyện ngày xưa, khẽ mim cười, dừng tay lại, “Thái xong hết rồi đấy, tiếp theo tới lượt em.”

Tạ Minh Lãng tuy khả năng dùng dao có phần khuyết thiếu nhưng đồ ăn nấu ra mùi vị rất ổn. Hai người ăn xong thì tự rót cho mình một ly rượu, thật sự bắt đầu xếp hình. Hai người xếp chung một tấm thì không tránh khỏi có chút tranh chấp. Chút tranh chấp nho nhỏ so với bầu không khí lúc này thì thực chẳng đáng nói. Tạ Minh Lãng tranh được một nửa là lại không kìm được mà bật cười trước, có vậy Ngôn Thải cũng không ngại. Hai người cứ từ từ tiêu tốn thời gian như thế, lại nhàn nhã yên ả hiếm thấy.

Tạ Minh Lãng nhìn về phía lò sưởi âm tường, thuận miệng nỏi: “Cái lò sưởi này có dùng được không? Em vẫn luôn tò mò về mấy thứ đồ cổ này.”

“Trong thành phố cấm lửa thế nên ống khói lò sưởi đã bịt lại rồi. Năm đó anh vừa chuyển tới không biết, còn mua củi đốt…..” Lúc này người không nhịn được bật cười là Ngôn Thải, “Kết quả thế nào nghĩ cái là biết.”

“Cái gì mà nghĩ cái là biết. Anh kể chuyện này chán quá, kể lại đi nào.”

Ngôn Thải ngồi dậy, nhìn lò sưởi nói, “Đương nhiên là khói bụi mịt mù rồi, cũng may không có báo cháy, nhưng hàng xóm có qua phàn nàn. Sau đó thì khói làm cả gian phòng khách đen tới đổi màu, phải trang trí lại một lượt. Không bị truy tố tội phóng hỏa trong kiến trúc cổ đã là may rồi.”

Thái độ vui vẻ quá mức của Tạ Minh Lãng cuối cùng cũng khiến Ngôn Thải bất mãn. Anh áp tới, đè vai Tạ Minh Lãng, chầm chậm hỏi: “Có cần vui sướng khi người khác gặp họa thế không hả?”

“Không.” Tạ Minh Lãng dần dần ngưng cười, “Chỉ là nghe mấy chuyện này mới có thể tưởng tượng ra phần nào bộ dạng lúc trẻ của anh. Em cảm thấy rất vui.”

Nghe thấy câu trả lời này, Ngôn Thải ngẩn ra trong chốc lát, cuối cùng cũng bật cười: “Đúng là thanh niên.”

Tạ Minh Lãng không hiểu, đang tính hỏi là sao thì một nụ hôn ngọt ngào ập tới. Nụ hôn triền miên khiến cậu tạm thời quên đi tất cả mọi câu hỏi. Không biết bao lâu sao, hai người tách ra, mặt Tạ Minh Lãng đã đỏ bừng, mắt sáng long lanh giống như mang theo hơi nước. Ngôn Thải nhìn cậu chằm chằm, bỗng đứng lên hỏi: “Mai em có phải đi đâu không?”

“Mai là năm mới mà, em có thể đi đâu chứ?”

“Vậy được, chúng ta đi.”

Tạ Minh Lãng tò mò hỏi: “Đi đâu thế?”

“Đi tới căn nhà có lò sưởi thật.”

Mãi tới khi xe lái ra khỏi khu vực thành phố, Tạ Minh Lãng mới xác định được điểm đến của chuyến đi lần này. Trời vẫn đổ tuyết, từ sớm đã có công nhân tận tụy với công việc dọn sạch đường xá, nhưng xe đi vẫn không được nhanh. Cũng may vào lúc này không có ai vội vã. Tạ Minh Lãng co mình trên ghế sau, ngẩn ngơ nhìn cảnh tuyết mênh mang.

“Cả tối này em luôn thấp thỏm không yên, nghĩ gì vậy?”

Tạ Minh Lãng tùy tiện đáp: “Không có gì. Em lấy đâu ra thời gian mà thấp thỏm không yên.”

“Thế giờ em đang làm gì vậy? Ngắm tuyết?”

“Lâu lắm rồi mới thấy đổ tuyết lớn như vậy.” Tạ Minh Lãng vẫn chẳng quay đầu lại.

“Triển lãm buổi sáng đẹp chứ?”

“Thực ra là đi gặp ban bè, toàn ngồi nói chuyện không à. Cảm thấy mọi người đều thay đổi theo hướng tốt hơn rồi, hơn nữa còn biết rõ mình muốn gì. So sánh thì chỉ còn mình em là mãi dậm chân tại chỗ.”

Nghôn Thải nói: “Em phiền não vì chuyện này?”

“Đâu có chuyện ấy.”

“Tạ Minh Lãng, mỗi lần em thấp thỏm không yên thì một lời sẽ lặp lại hai lần.” Ngôn Thải cười với cậu, bộ dạng nhìn thấu.

“Hả?” Tạ Minh Lãng nhận ra mình lơ đễnh. Cậu không có phản ứng quá kích động, chỉ nói: “Người xưa đều hay thương xuân tiếc thu, anh không thể để em xúc động ngắm tuyết được một chút à?”

Ngôn Thải không nói gì nữa, để Tạ Minh Lãng tự mình ngẩn người. Những bông tuyết mỗi lúc một to bay đập vào kính chăn gió, rồi lại bị cần gạt mưa không chút thương xót quét sạch.

Lúc bọn họ tới nơi đã gần nửa đêm. Tạ Minh Lãng đang chìm trong giấc ngủ. Thấy cậu ngủ say như vậy, Ngôn Thải mãi tới khi đỗ xe xong mới gọi cậu: “Tới nơi rồi.”

Tạ Minh Lãng mơ mơ màng màng mở mắt ra. Căn nhà trong đêm tuyết như một con thú cuộn mình trong bóng tối, yên ắng tới mức tạo cảm giác bất an. Tạ Minh Lãng không thích suy nghĩ này, lắc lắc đầu, giống như làm vậy có thể khiến ý nghĩ kia rớt ra. Ngôn Thải đã đi trước mở cửa, ánh đèn ở huyền quan sáng lên. Không biết anh ấn vào chỗ nào, cả căn nhà đồng loạt bừng sáng.

Căn nhà quả nhiên rất lớn, phòng khách rộng thênh thang được trang hoàng cầu kỳ. Từ trong ô tô ấm áp đi vào gian phòng lạnh lẽo, Tạ Minh Lãng lập tức tỉnh táo. Cậu mới tới một nơi hoàn toàn xa lạ nên thấy không được tự nhiên, đứng một lúc mới ngồi xuống ghế sofa, coi Ngôn Thải bận rộn một mình.

“Căn nhà này lâu lắm rồi không có ai ở, chẳng có tí hơi người nào.”

“Lần gần nhất tới đây cũng phải hơn hai tháng trước. Anh thích nhà lớn nhưng không thường ở.” Ngôn Thải đi tới trước lò sưởi, bên trong đã đặt sẵn củi. Anh tìm kiếm một lúc rồi châm lửa lên, nhìn ánh lửa trong lò từ từ dâng cao, trước tiên tắt hết đèn đi, rồi vẫy tay với Tạ Minh Lãng, “Em qua đây ngồi đi.”

Tạ Minh Lãng không nhúc nhích, nhướng mày: “Anh không mang em đi thăm quan căn nhà trước à?”

Ngôn Thải cười: “Phim ảnh bây giờ cũng ngại chẳng dùng tới bước móc nối này nữa rồi. Anh vốn tính trước tiên để em ấm lên cởi bớt quần áo, sau đó lừa em uống ly rượu, chờ em ngây ngất rồi mới nhắc tới.”

Tạ Minh Lãng ngồi xuống bên cạnh anh. Lửa đang bốc lên rừng rực, cậu còn ném thêm một khúc củi vào trong lò khiến ngọn lửa thêm cao, đốm lửa bay khắp nơi, mắt thấy bay tới trên người nhưng lại không dự đoán không quá đau.

“Thế này càng giống……” Tạ Minh Lãng vốn tính nói bốn chữ “yêu đương vụng trộm”, lời tới cửa miệng lại thấy không ổn, cười cười nuốt về. Nhưng cũng chẳng ngăn được Ngôn Thải dựa qua, giống như nhìn ra cậu vốn tính nói gì, ánh mắt chợt lóe, ý cười dạt dào: “Giống gì?”

“Yêu đương vụng trộm.” Tạ Minh Lãng nói xong cũng tự thấy buồn cười, có chút lúng túng quay qua chỗ khác.

Đáp án này lại nằm ngoài dự liệu của Ngôn Thải. Anh vốn có ý trêu đùa nhưng nghe xong thì nụ cười tắt ngấm, kéo mặt Tạ Minh Lãng qua, bảo: “Nói vậy, cũng gần nửa tháng không gặp em rồi.”

Tạ Minh Lãng nghĩ thử, thật đúng là vậy. Cậu nhún vai. “Nói đi cũng phải nói lại, so với việc thi thoảng gặp mặt như này, em càng không thể tưởng tượng nổi cảnh ngày nào cũng gặp mặt. Như này tốt lắm, dù sao đôi bên cũng cần thích ứng.”

Nói rồi cậu lại thấy vấn đề nói tới hoàn toàn không phải vậy nhưng lại lười lắm lời. Tạ Minh Lãng dứt khoát khoác cổ Ngôn Thái, thì thầm bên tai anh: “Thăm quan phòng ngủ có thể hoãn lại. Em thì muốn thử thảm ở phòng khách lắm. Anh biết mà, phương pháp kiểu cũ thế này, đến cả phim nóng cũng không áp dụng nữa rồi.”

Ngôn Thải vẫn cười: “Anh biết gì chứ? Hình như người cái gì cũng biết là em mà.”

Khoảng thời gian này hai người đã dần trở nên quen thuộc với cơ thể của nhau, chỉ cần khiêu khích một chút là có hiệu quả, rất nhanh đã tiến vào cảnh đẹp. Ở cạnh bên lò sưởi nên không thấy lạnh, cơ thể còn mau nóng lên hơn lúc bình thường, thật không rõ vì hơi lửa hay là cơ thể có phản ứng quá mức đối với môi trường không quen thuộc. Tạ Minh Lãng mở mắt, thấy nửa người của Ngôn Thải nhuốm màu vàng nhàn nhạt từ ánh lửa, mồ hôi lấm tấm trên thân mơ hồ lóe lên ánh kim. Cậu trong chớp mắt bị mê hoặc, đưa tay chạm lên mặt anh, ai ngờ Ngôn Thải cũng đưa tay chạm lên bờ vai phía gần lò sưởi của cậu. Lúc này mới biết cả hai đều bị ánh sáng quyến rũ. Cậu lại thấy ý cười dần dần biến mất trong mắt Ngôn Thải, ánh lửa chiếu vào đáy mắt anh, một cảm xúc mãnh liệt hơn trào dâng, đôi mày nhăn lại làm Tạ Minh Lãng không nhịn được đưa tay vuốt phẳng chúng.

Giữa lúc động tình, cơ thể nóng lên có thể cảm thấy mồ hôi rơi trên mặt, tập trung nhìn kỹ lại hóa ra là ngón tay của Ngôn Thải. Tạ Minh Lãng há miệng tính cắn ngón tay vẫn chần chừ bên môi cậu thì tay Ngôn Thải đã nhanh hơn, trượt xuống cằm Tạ Minh Lãng trước, nụ hôn cũng theo sau đó. Vành tai chạm tóc mai, tay chân quấn quít, giữa hai người còn nóng bỏng hơn lò sưởi cách đó mấy bước.

Khoảnh khắc đạt tới cao trào, Tạ Minh Lãng cảm thấy thứ khoái cảm khiến cơ thể hít thở không thông lại quay về. Trước mắt cậu tồi sầm lại, trong lúc trời nghiêng đất ngả một cái tên nào đó không thể nhớ được hiện lên trong đầu, tắc nghẹn tới mức cậu muốn ho khan, sau đó người cậu run lẩy bẩy, không thể không tóm chặt người bên cạnh, để cảm giác run rẩy này lắng lại. Tiếng động nghẹn ở sâu trong cổ, cuối cùng chỉ hóa thành tiếng thở dài.

Không biết sau bao lâu mồ hơi ngừng tuôn, Tạ Minh Lãng thấy lành lạnh, bèn dựa sát về phía Ngôn Thải. Tay người đằng sau dừng trên đầu cậu, chầm chậm vuốt ve như thể đang vỗ về thú non. Cậu mở miệng nói, tiếng có chút khàn khàn, khát nước vô cùng: “Chắc đã qua nằm mới rồi nhỉ.”

“Chắc chắn qua rồi.” Ngôn Thải từ tốn trả lời cậu.

“Ừ, chúc mừng năm mới.”

“Cũng chúc em. Ước một điều đi.”

Tạ Minh Lãng mệt mỏi nghĩ một lúc, lẩm bẩm nói: “Tuyết lớn chặn đường, chúng ta không đi đâu hết cả.”

Lời này thì Ngôn Thải lại nghe rõ. Anh nghiêng người, đổi sang một tư thế để cả hai cùng thoải mái, đáp: “Đường không bị chặn cũng có thể không đi đâu hết, ước một điều khác đi.”

Có điều lúc này Tạ Minh Lãng đã quá mệt mỏi mà thiếp đi rồi, không nghe thấy những gì anh nói.

Tạ Minh Lãng tự thấy bản thân may mắn bình thường, mấy điều ước trước nay chưa từng thành sự thật. Ai ngờ đêm trước tùy tiện nói một câu, sau khi trời sáng lại được Ngôn Thải cười khổ thông báo: Điều ước của em thành thực rồi.

Cậu vốn đau đầu, chắc là có hơi bị cảm, nghe thấy Ngôn Thải nói vậy thì không khỏi giật mình, chân trần chạy ra ban công xem thử. Đến cuối tầm mắt đều là một mảnh trắng xóa, tới cả con đường lúc tới đây cũng chẳng thấy đâu.

Sau khi quay lại trong phòng, đầu đau quá mức nên Tạ Minh Lãng tự đưa tay lên sờ trán mình. Còn chưa cảm thấy gì thì đã vừa vặn bị Ngôn Thải nhìn thấy hành động này, tay vừa đưa lên liền lập tức bảo: “Tối qua vẫn ổn mà, sao hôm nay lại sốt rồi.”

Anh vừa gọi điện hỏi chuyện đường xá, vừa đi tìm thuốc cho Tạ Minh Lãng. Tạ Minh Lãng nhớ lại chuyện đêm qua, trong lòng biết quá nửa có liên quan tới chuyện ấy, lập tức cảm thấy mặt nóng ran. Lúc cậu đang nghĩ ngợi linh tinh thì Ngôn Thải đã cầm thuốc tới, cười nói: “Giờ đang là ba ngày nghỉ đón Tết dương, sớm nhất cũng phải ngày mốt mới có người tới dọn tuyết. Mấy hôm nay hai chúng ta nương tựa vào nhau sống ở đây đi.”

Vì sốt nên tay chân Tạ Minh Lãng yếu ớt không có lực, nghe Ngôn Thải cười nói vậy thì cũng đành chịu, nhận lấy thuốc: “Cảm ơn.”

“Đừng khách khí, sớm biết điều ước của em linh nghiệm như vậy, lúc đó thế nào cũng phải đánh thức em kêu em ước một điều khác.”

Tạ Minh Lãng uống xong nước thì thấy thoải mái hơn phần nào, lườm Ngôn Thải một cái rồi đi tắm trước. Thấy bộ dạng cậu lảo đảo như say rượu, Ngôn Thải bèn đỡ cậu: “Em chờ thuốc phát huy tác dụng rồi hẵng bàn. Anh sợ em ngất đi trong nhà tắm ấy.”

Tạ Minh Lãng không chịu, sau khi đi ra quả nhiên mềm nhũn ngã lên giường, oán giận: “Cả người em chỗ nào cũng đau cả, như thể bị vô số con bò tót dẫm lên vậy.”

Nhưng lúc này Ngôn Thải không còn trong phòng ngủ, Tạ Minh Lãng cũng không có sức đi tìm anh, cuộn chăn lại rồi ngủ tiếp.

Lúc cậu tỉnh lại tự thấy đã bớt sốt, rèm cửa không biết được kéo vào từ lúc nào, chỉ để lại một kẽ hở nho nhỏ. Ánh sáng chói mắt qua đó rọi vào trong phòng, giống như một con dao bén nhọn. Cậu biết đây là ánh sáng phản chiếu lại qua nền tuyết, nhìn một lúc là thấy váng đầu, bèn ngồi lên khoác thêm chiếc áo lông rồi đi tìm Ngôn Thải.

Trong căn nhà im ắng tới đáng sợ, thảm lót sàn rất dày, có hiệu quả hút âm cực kỳ tốt. Tạ Minh Lãng trước hết xuống tầng dưới tìm, lò sưởi trong phòng khách vẫn đang cháy nhưng không thấy ai. Cậu hoàn toàn không nhớ nổi tối qua mình đã từ phòng khách về phòng ngủ như thế nào. Cậu đi quanh một vòng, khẽ gọi tên Ngôn Thải mấy lượt nhưng không có ai đáp lại.

Cậu lại đi lên tầng, gõ cừa từng phòng tính từ căn đầu tiên bên trái phòng ngủ. Tiếng gõ cửa trong hành lang trống trải thậm chí còn có âm vọng lại. Tạ Minh Lãng cực kỳ không thích cảm giác này, nhưng để tìm được Ngôn Thải, chỉ đành tiếp tục gõ tiếp.

Gõ tới căn phòng thứ ba hay thứ tư gì đó, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Ngôn Thải: “Vào đi.”

Tạ Minh Lãng đẩy cửa bước vào, nhác mắt nhìn qua mới biết đã vào phòng sách. Chỉ là so với sách thì bộ sưu tập đĩa với băng video[1] phong phú hơn rất nhiều. Ngôn Thải thấy cậu đi qua, bèn đặt sách với rượu trên tay xuống, hỏi: “Em dậy rồi à? Đã bớt sốt được chút nào chưa?”

“Đỡ nhiều rồi. Căn nhà này to quá, tìm anh cũng không dễ.”

Trong phòng rất ấm, Tạ Minh Lãng lại đang sốt nên cảm thấy càng nóng hơn. Ngôn Thải thấy má cậu bớt đỏ thì biết thuốc phát huy tác dụng, cũng bèn tiếp tục trêu chọc: “Đừng lo, đây là nhà mới, không có oan hồn nào vất vưởng đâu.”

“Thời tiết này thích hợp nhất để giết người giấu xác, một chút dấu vết cũng chẳng còn.”

Ngôn Thải đi tới bên cạnh cậu, nói: “Em nói giấu ở đâu đây, hửm?”

Tiếng hít thở của anh gần sát bên tai, hơi thở khiêu khích như có như không làm tim Tạ Minh Lãng đập rộn. Tự mắng mình thật không có sức kháng cự trước sự quyến rũ, rồi ngay giây sau lại thoải mái đổ lỗi cho việc yếu ớt sau khi ốm dậy. Tạ Minh Lãng hắng giọng, nói: “Em tỉnh rồi, cũng ổn hơn nhiều rồi. Chúng ta làm gì đó đi, cũng không thể cứ ở không ở đây.”

Ánh mắt mang ý cười của Ngôn Thải lướt qua: “Em còn có thể làm gì, hay là, làm ở đâu?”

Nghe lời anh nói càng lúc càng kỳ cục, Tạ Minh Lãng tức giận bảo: “Giúp anh chuyển thi thể rửa hung khí, cái gì cũng được hết.”

Ngôn Thải bật cười, choàng tay qua vai cậu nói: “Đừng giận. Chúng ta xuống tầng, chơi cờ đánh bài xếp hình, đều nghe theo em.”

“Thật sự không có lựa chọn thứ tư sao? Mấy cái này đều là sở thích của ông già năm mươi, sáu mươi tuổi.”

Ngôn Thải hỏi ngược lại cậu: “Vậy em muốn làm gì?”

“Giết người phóng hỏa…”

Lời còn chưa dứt đã bị Ngôn Thải gõ đầu: “Em xem nhiều phim kinh dị quá rồi đấy, chỗ này của anh không tiếp trò đó.”

Sau khi xuống tầng thì trước tiên Ngôn Thải kiếm chút gì đó cho Tạ Minh Lãng ăn. Anh không thường ở đây, thức ăn tươi thì không có nhưng đồ hộp và rượu được chuẩn bị không ít. Tạ Minh Lãng nhìn đủ loại đồ hộp trên bàn, cười nói: “Anh thật sự nên phát tiền thường cho người phụ trách quản lý căn nhà này, thời buổi này người chu đáo như vậy không có nhiều đâu”, rồi cậu tùy tiện đun ít cháo ăn. Cậu muốn uống rượu nhưng Ngôn Thải không cho, cũng chỉ đành từ bỏ.

Hai người chơi mấy ván cờ. Tạ Minh Lãng thua mãi, sau trực tiếp lấy lý do mình sốt nên đầu óc không được tỉnh táo, thế nào cũng không chịu chơi nữa. Ngôn Thải thấy sắc mặt cậu rất tốt, thầm cười trong lòng nhưng cũng không ép.

Rất nhanh Tạ Minh Lãng đã có ý kiến mới: “Chúng ta cùng xem phim đi.”

Lần này tới lượt Ngôn Thải ngẩn người: “Xem gì?”

Cậu suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Không bằng xem [Nụ hôn của nữ nhền nhện].”
  • Chú thích:
[1] Băng video: