Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 162



Nữ thần ngồi bên cạnh trong
Một cô gái trẻ bỗng chen lên trước Trần Hạo.
Chẳng hỏi han gì cả, thiếu tôn trọng người khác quá nhỉ?
Hôm nay, tâm trạng Trân Hạo cực kỳ tệ.

Anh hơi tức giận: “Cô gì ơi, cô chen ngang như vậy mà
được sao?”

Anh nói xong, cô ta bơ đẹp.
“Đúng đó chị, cô giáo bảo không thể chen ngang!”
Tiểu Dĩnh cũng nhíu mày lên tiếng.

“Đệch, tao chen ngang thì sao? Mày làm gì được? Con đi
già mồm!”

Cô gái kia lập tức quay đầu, lạnh lùng máng.

Có thể nhìn ra cô ta tầm hai mươi mốt tuổi, làn da trắng
nõn, rất xinh đẹp.

Ăn mặc cũng cực kỳ gợi cảm.

Nhưng cái nết coi thường người khác này khiến Trần
Hạo nhìn kiểu gì cũng thấy giận.

“Cô con mẹ nó mới là con đĩ!”
Trần Hạo tức quá, lập tức mắng lại.

“Mẹ kiếp, mày dám mảng tao, đệch mẹ mày chờ đó cho
tao, tao tìm người chém chết mày!”

Cô gái kia chửi rủa như điên, sau đó bị không ít người
xung quanh kéo ra.

Cuối cùng cô ta nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Đây chỉ là sự cố nho nhỏ mà thôi.

Trần Hạo cũng không nghĩ nhiều, vân lấy số khám bệnh
như thường.

“Anh gì ơi, anh không nên măng cô ta, hình như cô gái
này không đơn giản đâu!”

Lúc này, cô y tá xinh đẹp phụ trách đăng ký nhẹ giọng
nói.

“Chiều qua cô ta tới thăm một bệnh nhân có thân phận
Cực cao, xe to xe nhỏ toàn là xe sang. Có lẽ thân phận

của cô ta cũng ghê gớm lắm. Các anh khám nhanh đi,

đừng gây chuyện nữal”

Cô y tá nhắc nhở.

Rõ ràng là cô nàng kia không lễ phép trước.

Chẳng qua cô ý tá cũng có ý tốt nên Trần Hạo không nói
gì.

Tô Tử Nguyệt cũng khuyên nhủ: “Thôi bỏ đi Trần Hạo,
chúng ta khám xong thì mau rời đi!”

Trần Hạo đưa Tiểu Dĩnh đi khám bệnh, may là không
sao, chỉ bị cảm thôi, uống thuốc là được.

Tô Tử Nguyệt tạm yên tâm.

Sau khi khám xong, Trần Hạo dẫn Tô Tử Nguyệt ra khỏi
bệnh viện.

Bọn họ vừa ra đến cổng, bỗng nhiên một hàng xe sang
trọng lao thẳng tới cổng bệnh viện.

Những mười mấy chiếc lận.

Sau đó, một nhóm người ăn mặc không tầm thường
bước xuống xe, đi vào trong bệnh viện.

Khi thấy cô gái bước xuống từ chiếc xe ở giữa, Tô Tử
Nguyệt lập tức sợ hãi.

Đó chẳng phải là cô gái cãi nhau với Trần Hạo vì chen
hàng sao?

Lẽ nào cô ta dẫn người đến gây chuyện với Trần Hạo?
May mà bọn họ ra sớm.

“Tôi cũng vừa nghe tin thôi, Tổng giám đốc Từ sao rồi?
Ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt chưa?”

Một thanh niên khí chất hơn người cất tiếng hỏi.
Cô gái kia gật đầu: “Chưa, hai tay hai chân gãy vụn, vân
đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt! Nhưng tính

mạng không còn nguy hiểm!”

“Đệch, đứa nào ra tay ác thế. Tôi biết rôi, nhất định là
Thương mại Kim Lăng…”

“Này! Có một số chuyện không thể nói ở chỗ này!”

Người đàn ông kia thẳng thừng quát lên, bị người bên
cạnh nhắc nhở một câu mới ngậm miệng.

Trần Hạo cách bọn họ không xa, vẫn chưa rời đi. Tại sao
thế?

Bởi vì anh quen thanh niên khí chất hơn người kia.

Đó chẳng phải là Chu Giang vừa bị ăn tát ở Đế Hoàng
sao?

Trần Hạo cũng nghe rõ bọn họ nhắc tới Tổng giám đốc
Từ gì đó.

Không khéo chính là đại ca Từ Đại Nguyên.
Thì ra ông ta được đưa tới bệnh viện này.

Xem ra nhóm người này, bao gồm cả cô nàng kiêu căng
ngang bướng kia đều là người của Tập đoàn Hải Sơn.

“Vù vù vùi”

Lúc này, đột nhiên tiếng xe mô tô vang lên, theo đó hơn
mười chiếc xe sang trọng lái vào.

Chắc là người quen của đám Chu Giang.

Hơn nữa xe sang không chỉ có mấy chiếc mà là liên tục
kéo nhau đến.

Nghĩ cũng phải thôi, Tập đoàn Hải Sơn nhà họ Từ chiếm

lĩnh Kim Lăng từ trước tới giờ, có thể nói là ăn sâu bén
rễ.

Tuyệt đối là rắn đầu đàn bản địa.
Chắc chắn tên Từ Đại Nguyên này cũng có một số mạng
lưới quan hệ, hơn nữa tin tức chiều nay có giấu thế nào

cũng quá náo động.

Nhất định là chuyện Từ Đại Nguyên bị phế hai tay hai
chân đã truyền ra ngoài.

Để xem ông ta giải thích thế nào.
“Trần Hạo, cậu quen bọn họ sao?”

Thấy nhiều người vây quanh bệnh viện như vậy, Tô Tử
Nguyệt căng thẳng hỏi thăm.

“Tớ biết bọn họ nhưng bọn họ không biết tớ. Bọn họ đến
bệnh viện thăm bệnh nhân! Không sao đâu!”

Trần Hạo cười gượng đáp.

“Làm tớ sợ chết khiếp, tớ tưởng cô gái vừa cãi nhau với
cậu gọi người tới!”

Tô Tử Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi liếc mắt nhìn đám người kia, Trần Hạo cũng
không nán lại lâu mà bắt xe đưa Tô Tử Nguyệt về.

Từ Đại Nguyên có nhược điểm nằm trong tay Lý Chấn
Quốc, hẳn là ông ta không dám khơi mào ân oán giữa

hai bên.
Trên đường.

Trần Hạo vẫn nhớ chuyện công việc sau này của Tô Tử
Nguyệt.

“Đúng rồi Tử Nguyệt, cậu có muốn đổi việc không?”
Trần Hạo mỉm cười hỏi.

Nếu Tô Tử Nguyệt bằng lòng thì có thể tùy ý chọn công
việc trong Tập đoàn Thương mại Kim Lăng. Ngoài ra,
chưa biết chừng sau này sẽ mở riêng một nhà trẻ cho cô
ấy.

Tô Tử Nguyệt trả lời: “Đúng lúc tớ cũng muốn nói với cậu
chuyện này. Hôm nay giám đốc Đường bảo rằng đang
định đầu tư cho nhà trẻ của bọn tớ, hơn nữa còn chuẩn
bị báo danh cho tớ một khóa đào tạo ở đại học Giang
Nam! Ngày mai tớ có thể tới đại học Giang Nam nghe
giảng mấy tiết tâm lý đó!”

“Hả? Vậy thì tốt!” Trần Hạo gật đầu.

Ôi chao, có đôi khi đàn ông có cẩn thận thế nào cũng
không bằng phụ nữ nghĩ chu đáo.

Trong rất nhiều trường đại học mở lớp đào tạo xã hội
dành cho một số đối tượng đã đi làm hoặc chưa học
xong đại học tới lớp nghe giảng, tiếp nhận nền giáo dục
đại học.

Trước đây Trần Hạo từng có ý tưởng giới thiệu cho Tô Tử

Nguyệt tới nghe giảng nhưng vẫn chưa có thời gian.

Bây giờ cũng tốt, đại học Giang Nam gần đại học Kim
Lăng mình đang theo học, nổi tiếng ngang tầm.

Nghe giảng ở đâu cũng như nhau.

Trần Hạo tạm yên tâm, nói với Tô Tử Nguyệt rằng nếu
mình có thời gian sẽ đến đại học Giang Nam thăm cô ấy.

Sau khi mọi việc xong xuôi, lúc Trần Hạo về ký túc xá đã
gần mười rưỡi tối rồi.

Lại thêm ngày hôm nay thật sự mệt mỏi.

Anh vừa đặt lưng là ngủ luôn.

Hai ngày tiếp theo, Trân Hạo trải qua cuộc sống bình yên
ngắn ngủi. Trong hai ngày này, anh luôn vùi đầu trong

thư viện đọc sách học tập.

Sắp nghỉ hè rồi, anh còn phải đối phó với kỳ thi cuối kỳ
nữa.

Mười giờ trưa hôm nay, Trần Hạo đang làm bài trong thư
viện.

Bỗng dưng anh cảm thấy bên cạnh thoang thoảng
hương thơm.

Là mùi hương tỏa ra trên cơ thể phụ nữ.

Trần Hạo quay sang nhìn, một cô gái vóc dáng cao gầy
ngồi xuống bên cạnh người đang làm đề là anh.

Mọi người đều biết trong thư viện trường đại học, đặc
biệt là đám sinh viên năm ba như Trần Hạo, người thì
nghiên cứu, người thì vật lộn với cuối kỳ, cho nên thư
viện gần như chật ních.

Trần Hạo phải chiếm chỗ từ năm rưỡi sáng mới giành
được vị trí này.

Thư viện hơi chen chúc.

Cô gái này vừa cao vừa gầy, dáng người cực đẹp, đặc
biệt là làn da trắng như sắp chảy nước, mái tóc dài
ngang eo xõa ra, mang lại cảm giác vô cùng dịu dàng
nho nhã, là hình mẫu nữ thần.

Dễ nhận thấy cô ấy không muốn ngồi cạnh nam sinh,
nhưng lại hết chỗ rồi.

Chủ yếu là từ lúc cô ấy vừa bước vào, có rất nhiều anh
chàng nhìn cô ấy chäm chảm làm cô ấy lúng túng, chỉ có
Trần Hạo đang học bài mới khiến cô ấy đỡ áp lực.

Cô ấy đỏ mặt nhìn Trần Hạo, khẽ gật đầu và mỉm cười,
sau đó ngồi xuống mở sách vở ra.

Một tay chống má một tay lật sách, đẹp thật đấy!
“Mẹ ơi, không ngờ nữ thần lại ngồi chỗ đó, a a aI”

“Mẹ nó, tôi còn đẹp trai hơn tên nhà quê kia, ghen ty
quá!”

Có nam sinh thốt lên đầy ghen ty.

“Hắt xì!”

Trần Hạo ngửi thấy mùi hương trên người cô gái, lập tức
hắt xì một hơi.

Đương nhiên cô ấy biết do mùi nước hoa trên người
mình, thế là mặt càng đỏ hơn, còn tự giác nhích sang
bên kia.

Trần Hạo cũng lúng túng.

Anh cúi đầu, tập trung làm bài.

Tong tong tong tong!

Bông dưng Trần Hạo cảm thấy mũi nóng lên, sau đó
máu mũi tuôn ra không ngừng, rơi thẳng xuống bài thi.

Anh muốn tìm khăn giấy nhưng không có!

Trong lúc gấp gáp, anh thấy cô gái kia vẫn chống má
bằng một tay, cũng không nhìn Trần Hạo, còn tay kia nhẹ
nhàng đưa cho Trần Hạo một gói khăn giấy.

Mặt cô ấy càng đỏ hơn.

Trần Hạo xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ
mà chui vào.

Trần Hạo ơi Trần Hạo, mày đi chết đi, thật sự là có thể
chết quách đi được rồi đấy, a a al