Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 234



Chương 234 Một cái hộp vuông 1,4 mét.

Một con cóc ngọc khó khăn lắm mới nhét được vào hộp.

được lấy ra, hơn nữa đây còn là loại ngọc xanh biếc khiến người thán phục, dường như có ảo giác rằng màu xanh này có thể tỏa sáng.

Thứ này chắc chắn là một món hàng vô giá.

Bạch An Tương sợ đến mức không dám chạm vào.

Tuy nÊT trí nhớ nữ cô vừaifẾc mát 5P thể nhấn ra thứ này rất quý, có thể thấy được đây là thứ có giá không rẻ.

Trình Uyên cũng ngạc nhiên đến nổi hồi lâu cũng không.

nói nên lời.

Bạch An Tương cẩn thận đẩy con cóc ngọc tới trước mặt Trình Uyên, hết sức lo sợ nói: “Này… Em không dám lấy”

Cô hiểu lầm đây là quà Trình Uyên tặng cô.

Trình Uyên cầm giấy lau tay, sau đó cũng cẩn thận cầm cóc ngọc lên, quan sát một hồi Bỗng nhiên, anh phát hiện một tia sáng trong miệng cóc.

ngọc.

Dời mắt, phát hiện trong miệng con cóc ngọc này còn có đồ.

Vì thế, anh lấy được một chiếc nhãn tỏa ánh sáng xanh ra từ miệng cóc ngọc.

Lam Y Thiên Sứ!

Không sai, đây chính là Lam Y Thiên Sứ bị mình nâng giá ào ào, cuối cùng được Mạnh Đại Tiền mua được ở hội đấu giá.

Lúc trưng bày chiếc nhẫn này, suy nghĩ đầu tiên của Trình Uyên là muốn mua nó tặng cho Bạch An Tương.

Nhưng sau đó mới biết chiếc nhân cũng không tốt như vậy, anh muốn cho An Tương thứ tốt hơn nên mới không mua.

Tống Triết cũng ở buổi đấu giá, xem ra ông ta cho rằng mình muốn mua thứ này.

Lúc Trình Uyên cầm nhãn trong tay xem xét, ánh sáng xanh trên viên kim cương chói mắt, tựa như vô số ngôi sao lóng lánh dày đặc trong đêm đang không ngừng chớp nháy.

Bạch An Tương nhìn không rời mắt.

Trình Uyên thấy vẻ mặt của Bạch An Tương, đưa nhẫn đến trước mặt cô, cười hỏi: “Thích không?”

Bạch An Tương vô thức gật đầu liên tục.

Nắm bàn tay nhỏ bé của Bạch An Tương kéo qua, cô theo phản xạ có điều kiện muốn rút tay về nhưng lần này.

Trình Uyên nắm rất chặt.

Rút tay ra không được, Bạch An Tương tức khác hồi hộp.

Cô cúi đầu, lại liếc mát nhìn trộm Trình Uyên, mặc cho anh nắm tay.

Trình Uyên chậm rãi đeo Lam Y Thiên Sứ vào ngón áp út của Bạch An Tương.

Giờ phút này, khung cảnh đã qua lại hiện lên trong đầu.

Hơn hai năm trước, trong buổi lễ kết hôn của họ, khi người MC tuyên bố trao nhãn, Trình Uyên đã đeo một chiếc nhẫn kim cương giá rẻ vào ngón áp út của Bạch An Tương.

Nhưng lúc đó, khuôn mặt Bạch An Tương lộ ra ghét bỏ Và tuyệt vọng.

Trình Uyên thấy vẻ mặt của cô, trong lòng cũng rất khó chịu.

Lễ cưới diễn ra cực kỳ qua loa, nặng nề.

Cho tới bây giờ, Trình Uyên vẫn cảm thấy đó là tiếc nuối giữa họ, anh muốn bù đắp.

Lúc đeo nhãn vào ngón áp út của Bạch An Tương, trong mắt cô đã không còn vẻ sợ hãi, con ngươi xinh đẹp nháy mắt dần lộ vẻ hoang mang và tò mò, còn có…

Ngây thơi “Anh muốn cho em một lễ cưới dàng nhìn cô, thâm tình nói.

n nữa” Trình Uyên dịu Bạch An Tương hơi bối rối, vội vã cúi đầu, mím chặt môi.

Lúc ra khỏi nhà chuẩn bị đến Tuấn Phong, Trình Uyên quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự của mình, trong lòng bỗng nhiên có chút hối hận và tự trách.

Căn biệt thự lớn như vậy, Bạch An Tương ở nhà một mình cả ngày sẽ cô đơn biết bao?

Nhưng gần đây Tuấn Phong lại có nhiều viêc, anh cũng không thể không lo.

Làm sao đây?

Nghĩ một hồi, anh gọi điện cho Mục Như Trăn.

“Alo, cô đang ở đâu?”

“Hỏi thừa, tôi còn có thể ở đâu? Đương nhiên đang ở công ty” Mục Như Trăn vẫn không hòa nhã với Trình Uyên như trước.

Lúc trước, Trình Uyên khiến Bạch Vĩnh Minh tiền mất tật mang, lấy mất một công ty trang trí của anh ta. Vốn định nhờ Bạch An Tương đi xử lý, nhưng lúc đó Bạch An Tương không khỏe nên chỉ có thể để Mục Như Trăn đi trước một bước.

Ngay sau đó thì Bạch An Tương mất trí nhớ, vì vậy tuy bây giờ pháp nhân công ty trang trí kia đã đổi thành Bạch An Tương nhưng người thật sự đang quản lý lại là Mục Như Trăn.

“Cô tới đón vợ tôi đi.” Trình Uyên nói.

Nghe vậy, Mục Như Trăn chợt ngạc nhiên mừng rỡ nói: “An Tương nhớ lại rồi?”

“Không. Tôi cảm thấy một mình cô ấy ở nhà quá cô đơn, cô dẫn cô ấy tới công ty làm quen với hoàn cảnh đi. Làm cái gì cũng được, chỉ cần cô ấy vui là được”

Tới Tập đoàn Tuấn Phong, Lý Thiên Hựu đã sớm chờ anh ở phòng khách.

“Ông tới bao lâu rồi?” Trình Uyên bắt tay ông ấy.

Lý Thiên Hựu mỉm cười: “Cũng vừa tới”

“Tử Yên, bưng trà lên” Trình Uyên kêu.

“Không cần phiền đâu, dạ dày của tôi không tốt” Lý Thiên Hựu vội xua tay nói.

“Hồng trà dưỡng dạ dày”

Dạo đầu xong, Trình Uyên nói thẳng vào vấn đề.

“Ông đã xem qua tài liệu ứng tuyển tôi gửi chưa? Khoản kiến thiết vài mảnh đất còn mong Giám đốc Lý có thể nắm chắc. Về phần lãi suất, ông cũng không cần miễn cho chúng tôi, chúng ta cứ làm mọi thứ như thường làm được”

Lý Thiên Hựu cười nói: “Chủ tịch Trình nói vậy quá khách khí, đâu có chuyện cho bạn bè vay tiền mà còn đòi lãi chứ?”

“Bạn?” Trình Uyên hơi giật mình.

“Sao vậy? Chủ tịch Trình không muốn làm bạn với tôi sao?”

“Ha ha, đã là bạn còn gọi chủ tịch tới lui, cứ gọi Trình Uyên đi”

“Ha ha..” Lý Thiên Hựu cười: “Cậu Trình, nếu cậu xem trọng tôi, vậy thì cậu không cần bận tâm tới khoản tiền kia nữa, đảm bảo sẽ có trong vòng ba ngày”

“Ơ..” Trình Uyên không khỏi hơi đơ: “Anh Lý có quen với Trung Thượng không?”

“Trung Thượng, cũng tạm đi” Lý Thiên Hựu cười nói: “Ngân hàng Trung Thượng phụ thuộc Tập đoàn Kiến trúc.

Trung Thượng, mặt tài chính của tập đoàn này khá tốt.

Có điều, trải qua chuyện hôm qua, tôi đoán lúc này Tống Triết đang bị máng”

Trình Uyên hỏi Tập đoàn Trung Thượng chủ yếu vì nhận quà của Tống Triết, cảm thấy mình cũng không có thù hận to lớn gì với ông ta, nếu ông ta thật sự tỉnh ngộ, anh cũng có thể cho ông ta một cơ hội.

Đương nhiên, tiền đề là ông ta sẽ không có ý đồ với người bên cạnh anh nữa.

Sau khi trải qua chuyện này, Trình Uyên cảm thấy ông ta cũng không dám nữa.

Thực tế, Lý Thiên Hựu đoán không sai. Hiện tại, Tống Triết quả thật đang bị mắng, không những vậy còn bị mắng xối xả.

Chủ tịch Tống An của Tập đoàn Kiến trúc Trung Thượng nghe chuyện xảy ra hôm qua xong thì thuê máy bay bay suốt đêm từ phía nam về.

Tống Triết đi đón máy bay, sau khi gặp. thì Tống An chỉ vào đầu ông ta, cực kỳ tức giận quát: “Óc lợn! Óc lợn!

Cmn, đồ óc lợn!”

Tại sân bay, trước mặt mọi người, Tống Triết gáng sức rụt cổ, giống hệt chim cút.

Sau khi lên xe, Tống An không hề ngừng chửi mắng Tống Triết.

“Gần trăm tỷ, ông đang đùa với tôi hả? Đống đó nếu chuyển đi hết thì công trình phía nam của chúng ta phải làm sao hả?”

“Cmn, ông ăn cứt mà lớn hả? Ở đây, ở đây, còn ở đây nữa, trong đó chứa cứt hết hả?” Ông ta không ngừng chỉ trỏ trên đầu, trên bụng Tống Triết.

Tuy Tống An và Tống Triết là đồng hương nhưng người †a là ông chủ chính thức của mình, dù bị chửi thì Tống Triết cũng không nổi giận được.

Ông ta biết lúc này Tống An đang nổi nóng, càng tìm lý do thì càng bị mắng dữ hơn, cho nên chỉ có thể để Tống An măng cho đã.

Đợi Tống An mắng mệt thì Tống Triết mới nói: “Chủ tịch, ngài yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết chuyện này. Chủ yếu là dù sao tên Trình Uyên gây chuyện kia cũng còn trẻ, tôi cho cậu ta hai viên đạn bọc đường thì đảm bảo chuyện này sẽ từ lớn hóa nhỏ”