Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 44



Chương 44 Máng bà là heo mập

Trình Uyên kéo Bạch An Tương đến cửa hàng độc quyền bán xe Audi, Bạch An Tương khó hiểu: “Làm gì vậy?” “Chọn lấy một chiếc đi” Trình Uyên chỉ vào đủ loại xe Audi trong cửa hàng, mỉm cười nói.

Bạch An Tương quả thật không thể tin vào tai mình nữa: “Anh nói là…” Trình Uyên gật đầu: “Bây giờ dù sao em cũng đã là Tổng giám đốc của Công ty Trái cây Bạch Thị rồi, cứ chen chúc trên xe buýt mãi làm sao được chứ” “Vậy cũng không cần phải đến đây, chúng ta không có nhiều tiền như vậy” Bạch An Tương nhíu mày lắc đầu.

“Nói rồi, anh đưa em đi, em cứ việc chọn, không cần phải lo lắng đến chuyện tiền nong” Trình Uyên nói.

Bạch An Tương vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu đã đến đây rồi, chưa cần nói mua được hay không mua được, cứ đi xem một vòng thật ra cũng không có vấn đề gì.

Cô bắt đầu đi quanh những chiếc xe hơi trong phòng trưng bày, Trình Uyên cười tủm tỉm đứng trong góc phòng trưng bày nhìn cô.

Nhân viên tiếp thị của phòng trưng bày là một cô gái xinh đẹp trang điểm đậm, cô ta nhìn thấy có khách đến, vội vàng mỉm cười đi đến trước mặt Trình Uyên, nhưng khi nhìn rõ cách ăn mặc của Trình Uyên xong, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, ánh mát cũng lập tức toát ra sự khinh bỉ.

“Thưa anh, chúng tôi là cửa hàng độc quyền bán xe Audi” Cô ta lạnh lùng nói với Trình Uyên.

“Ờ” Trình Uyên ờ một tiếng.

Đối với nhân viên phục vụ vừa thấy đã coi thường người khác như thế này, anh cũng không cần thiết phải tỏ ra hòa nhã với cô ta. Ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Bạch An Tương đang xem xe ở phía xa, cũng không thèm quan tâm đến nữ nhân viên tiếp thị.

Nữ nhân viên tiếp thị không kiềm được nhíu mày, lạnh lùng nói: “Thưa anh, nếu anh muốn mua xe, ra ngoài rẽ trái có một cửa hàng độc quyền của SGMW, nếu anh chỉ đến chơi thì ngại quá, hôm nay chúng tôi bận rộn nhiều việc, xin lỗi không thể tiếp đãi được” “Vậy nghĩa là sao?” Trình Uyên nghe vậy sững sờ, cái gì gọi là muốn mua xe thì ra cửa rế trái: “Chẳng lẽ chỗ các cô không bán xe à?” “Đương nhiên chúng tôi bán xe, chỉ có điều xe mà chúng tôi bán, anh không mua nổi” Nữ nhân viên tiếp thị bày vẻ mặt khinh thường.

“Tại sao tôi lại không mua nổi?” Trình Uyên không hiểu nên hỏi.

“Ha ha…” Nữ nhân viên tiếp thị giở giọng khinh bỉ: “Nhìn quần áo anh mặc cũng biết là một tên nhà quê từ nông thôn đến, anh có thể mua nổi Audi sao?” Lại nói, nữ nhân viên tiếp thị đã làm việc ở đây được bốn, năm năm rồi, cũng coi như là kẻ già đời, chỉ cần nhìn cách ăn mặc của khách thôi, cô ta cũng có thể đoán được đại khái sức mua sắm của đối phương đến đâu, lái loại xe nào thì phù hợp, cơ bản là tám chín mươi phần trăm không nhìn nhầm.

Cô ta biết rõ hạng người nào nhất định phải cố hết sức lấy lòng, hạng người gì không cần lãng phí thời gian với họ.

Vì vậy cô ta cũng được đánh giá cao trong cửa hàng, là một trong những nhân viên có thành tích tiêu thụ cao nhất.

Cô ta biết cho dù mình có mắng chửi Trình Uyên là đồ nhà quê cũng không sao cả, vì đây là sự thật, hơn nữa loại nhà quê này bình thường đều rất tự ti, cho dù có bị người ta chế giêu, đa số cũng sẽ không dám cãi lại.

Nhưng mà.

Âm thanh tranh cãi đột nhiên vang lên từ hướng khác.

Trình Uyên nhận ra Bạch An Tương đang xem xe ở đằng kia, vội vàng nhìn sang.

Một người phụ nữ vóc người to béo gân cổ họng vịt đực gào thét với nhân viên bán hàng: “Chỗ này của các cô là cửa hàng độc quyền chó má gì vậy, tại sao loại người nào cũng có thể bước vào được vậy?” Mà Bạch An Tương đứng đối diện bà ta, lúc này cũng hơi lúng túng, gương mặt đỏ bừng.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Trình Uyên đương nhiên không thể để ý đến nữ nhân viên tiếp thị mắt chó coi thường người khác đứng trước mặt mình nữa, vội vàng đi tới.

“Đổi xe, tôi không cần xe này nữa” Người phụ nữ to béo vân còn đang kêu gào: “Cô xem cô ta ăn mặc tồi tàn như vậy mà lại ngồi vào trong xe, các cô muốn bán cho tôi một chiếc xe ăn cắp à?” Người phụ nữ dáng người mập mạp kia bộ dạng rất kiêu ngạo, giống như bà ta phải chịu rất nhiều ấm ức vậy.

Từ giọng điệu của bà ta, Trình Uyên cũng hiểu được đại để đã có chuyện gì, có thể vì bà ta vừa mắt chiếc xe này và cũng đã thanh toán tiền đặt cọc rồi, sau đó Bạch An Tương không biết, đúng lúc cảm thấy chiếc xe này rất tốt, mới vào trong ngồi thử một chút.

Thực tế, tình huống xảy ra ở đó cũng không khác mấy so với những gì Trình Uyên suy đoán.

Có điều chuyện này bị làm ầm ï là do một người khác.

Bên cạnh người phụ nữ mập mạp có một người đàn ông trung niên hói đầu, tướng mạo dung tục, có điều chỉ nhìn qua cũng biết là có chút tiền.

Nguyên nhân chính là vì người đàn ông hói đầu này nhìn thấy Bạch An Tương xinh đẹp không vướng bụi trần thì nhìn đăm đăm.

Vợ ông ta, cũng chính là người phụ nữ vóc người to béo.

này đương nhiên không vui, trùng hợp Bạch An Tương lại ngồi vào xe thử một chút, như vậy là bà ta có thể mượn cớ để xả giận.

Người đàn ông hói đầu biết rõ là vì mình, dường như ông †a cũng rất sợ người vợ này, cho nên, cho dù là vợ ông ta cố tình gây sự, ông ta cũng chỉ rụt cổ lại không dám lên tiếng.

Đây là một chiếc Audi Q7 màu nâu, giá trên thị trường khoảng bảy trăm đến chín trăm năm mươi nghìn, trong cửa hàng dường như chỉ có một chiếc xe này, mà người phụ nữ to béo cũng chỉ muốn một chiếc này, vì vậy đám người bán hàng cũng rất khó xử, Giám đốc của cửa hàng độc quyền cũng vẫn liên tục khuyên can.

Nhưng người phụ nữ béo này cứng mềm đều không chịu, chỉ vào Bạch An Tương nói: “Bảo con hồ ly tỉnh này xin lỗi tôi, nói xin lỗi xong còn phải giảm giá cho tôi, nếu không tôi không mua nữa.” Giám đốc của cửa hàng độc quyền cũng rất khó xử, dù sao Bạch An Tương người ta cũng là khách hàng.

Mà nữ nhân viên tiếp thị vừa máng Trình Uyên là đồ nhà quê nhìn thấy người phụ nữ béo ăn mặc sang trọng, lập.

tức tỉnh thần tỉnh táo, vội vàng bênh vực người phụ nữ béo, chỉ vào Bạch An Tương nói: “Cô nói cô cũng thật là, không nhìn lại xem mình có thân phận thế nào, chỗ chúng tôi là nơi mà cô có thể đến được à? Loại xe cao cấp này cô có thể ngồi vào được sao?” Bị người phụ nữ béo sỉ nhục là hồ ly tinh, lại bị nhân viên tiếp thị chèn ép, Bạch An Tương cũng không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, nước mắt ấm ức sắp.

chảy ra đến nơi.

Trình Uyên nhìn thấy cảnh tượng này đau lòng không chịu nổi, cũng tức giận không kiềm chế được.

Anh dứt khoát đứng ra chỉ vào người phụ nữ béo, hét to: “Heo mập, ngậm cái miệng thối của bà lại, còn dám nói cô ấy một câu khó nghe, ông đây xé rách miệng bà.” Giọng nói của Trình Uyên rất to, la hét rõ ràng, lập tức khiến tất cả mọi người trong cửa hàng bối rối.

Ngay cả người phụ nữ béo cũng bối rối.

Vì Bạch An Tương, anh cũng không để ý đến hình tượng của mình, mở miệng mắng chửi khó nghe.

Bạch An Tương thấy Trình Uyên đột nhiên xuất hiện đứng chắn trước mặt cô, trong nháy mắt cảm thấy một cảm giác an toàn chưa từng có.

Lúc này Trình Uyên giống như một vách tường cao lớn vững chắc, gió thổi đến, anh ngăn gió dữ thay cô.

“Mẹ kiếp, mẹ nó anh từ đâu chui ra đấy hả?” Thấy người đàn ông xuất hiện, chồng của người phụ nữ béo, người đàn ông hói đầu kia cũng lắc lắc sợi dây chuyền vàng trên cổ mình, mạnh miệng tức giận quát Trình Uyên.

“Câm miệng!” Trình Uyên lập tức máng to: “Không biết là đất nước đã có quy định rõ ràng về thú cưng rồi à? Dắt heo ra ngoài cũng không biết đường buộc sợi dây vào à, mẹ nó ông còn có mặt mũi gào thét à?” Người đàn ông hói đầu sửng sốt một lát, không kiềm được gãi đầu một cái, dường như đang nghĩ, mình cũng không dắt heo ra ngoài mà.

Mắng người đàn ông hói đầu xong, Trình Uyên lại xoay.

người nói với nữ nhân viên tiếp thị kia: “Cô không biết cô ấy là ai à?” Nữ nhân viên tiếp thị bị Trình Uyên lúc này đột nhiên trở nên mạnh mẽ dọa cho sợ hãi, theo bản năng lắc đầu.

Trình Uyên giận dữ nói: “Cô không biết cô ấy là ai mà lại dám mở miệng phun lời bẩn thỉu à? Nói thật cho cô biết, cho dù có bán cô đi làm gà, bán mười lần cũng không quý giá bằng một sợi tóc của cô ấy” Vừa nghe thấy Trình Uyên nói như thế, mọi người không kiềm chế được bắt đầu suy đoán xem rốt cuộc cô gái xinh đẹp không vướng bụi trần trước mắt này là ai.

Nhìn vào thật ra cũng giống ngôi sao đấy, mà có khi còn xinh đẹp hơn rất nhiều ngôi sao.

Người phụ nữ béo cuối cùng cũng hiểu ra: ‘Anh dám mắng tôi là heo?” “Không hề!” Trình Uyên lập tức bác bỏ.

“2” Mọi người ai nấy cũng bối “Tôi mắng bà là heo mập!” Trình Uyên giải thích.