Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm

Chương 15: Kiếm ảnh xuất, yêu thú vẫn



Sau khi học được Tam Thanh Tuyệt Ảnh Kiếm, Hàn Tuyệt lại tự tin không ít.

 

Tam Thanh Tuyệt Ảnh Kiếm, kiếm khí thành ảnh, nhưng tối đa chỉ có thể vận dụng ba loại linh lực khác nhau, mỗi loại linh lực ra một thanh kiếm ảnh.

 

Sai sử như cánh tay!

 

Tuyệt học này có thể thi triển không ngừng, nói cách khác, khi ba đạo kiếm ảnh tiêu tán, Hàn Tuyệt có thể thi triển cho đến khi hao hết linh lực.

 

Linh lực của Hàn Tuyệt vượt xa cảnh giới cùng tu sĩ, dù sao thì thứ hắn tu luyện cũng là công pháp tiên đế truyền thừa, Lục Đạo Luân Hồi Công!

 

Lục Đạo Luân Hồi Công ngoại trừ tu luyện sáu loại linh lực, mỗi loại linh lực đều có thể tu luyện tới cảnh giới hùng hậu.

 

"Kể từ hôm nay, ta không còn là kẻ yếu đuối."

 

Hàn Tuyệt đắc ý nghĩ.

 

Hắn trở lại trong lầu các, tinh thần phấn chấn, chuẩn bị tiếp tục tu luyện.

 

Tu vi mới là quan trọng.

 

Tu vi càng cao, tuyệt học thi triển ra lại càng có hiệu quả cường đại!

 

Chờ khi hắn thành tựu Nguyên Anh lại thi triển Tam Thanh Tuyệt Ảnh Kiếm, chắc chắn sẽ có hiệu quả hủy thiên diệt địa!

 

Hàn Tuyệt rất mong chờ!

 

...

 

Vài ngày sau.

 

Ngọc U phong lại phái hai vị đệ tử tới, một vị là Thường Nguyệt Nhi, một vị là sư huynh Mạnh Hà.

 

Mạnh Hà là thất sư huynh của Ngọc U phong, tu vi đạt tới Trúc Cơ cảnh tầng chín, thực lực không tầm thường.

 

"Vì sao rừng cây phía ngoài đều bị chém đứt? Đã có chuyện gì xảy ra?" Mạnh Hà nghi ngờ hỏi.

 

Hàn Tuyệt trả lời: "Trước có yêu thú muốn vây công ta, may mắn được một vị tiền bối ra tay."

 

Thường Nguyệt Nhi quan sát Hàn Tuyệt, hỏi: "Sư đệ, ngươi không sao chứ?"

 

Trong lúc nói chuyện, nàng lại vươn tay sờ về phía Hàn Tuyệt.

 

Hàn Tuyệt vội vã lùi về phía sau một bước.

 

Thường Nguyệt Nhi lập tức buồn bực, quát lớn: "Động tác lui về phía sau này của ngươi là nghiêm túc sao?"

 

Hàn Tuyệt giả vờ ho khan một tiếng, nói: "Sư phụ khuyên đã từng răn quá, đệ tử Ngọc U phong không thể..."

 

"Hừ, nghĩ hay quá nhỉ, sư tỷ chỉ quan tâm ngươi!"

 

Mạnh Hà thấy vậy lắc đầu bật cười.

 

Hắn ta không hề cảm thấy kỳ quái. Tuy rằng Hàn Tuyệt khiêm tốn, nhưng tướng mạo của hắn đã truyền khắp nơi.

 

Nội môn có rất nhiều nữ tu đang lan truyền Ngọc U phong có một nam đệ tử dung mạo tuyệt thế, chỉ có điều không biết tính danh.

 

Sau khi Mạnh Hà nghe nói đã hiểu ngay, bọn họ đang nói tới Hàn Tuyệt.

 

Đừng nói Ngọc U phong, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ nội môn cũng không thể tìm ra nam đệ tử càng tuấn mỹ hơn Hàn Tuyệt.

 

Thường Nguyệt Nhi mặc dù không tệ, nhưng vẫn còn kém người đẹp nhất tông môn một khoảng nhất định.

 

Hàn Tuyệt sư đệ không lo không tìm được đạo lữ!

 

"Sư phụ sợ ngươi gặp nguy hiểm cho nên phái chúng ta tới giúp ngươi. Có người nói rất có thể Thanh Minh ma giáo đã lẻn vào Vạn Yêu Giới, chúng ta phải cẩn thận một chút." Mạnh Hà nhắc nhở.

 

Thanh Minh ma giáo?

 

Hàn Tuyệt nhíu mày.

 

Chẳng trách nếu như hắn thu phục Hổ Tâm Bạch Long sẽ khiến Thanh Minh ma giáo quan tâm.

 

Thì ra Vạn Yêu Giới đã bị Thanh Minh ma giáo lẻn vào.

 

Có lẽ đây chính là nguyên nhân Lý Khanh Tử đến Vạn Yêu Giới.

 

Thực sự quá nguy hiểm.

 

Bỗng nhiên Hàn Tuyệt muốn rời khỏi Vạn Yêu Giới.

 

"Sư muội nghỉ ngơi trước đi, sư huynh ra ngoài xem một chút."

 

Mạnh Hà bỏ lại những lời này sau đó lại đi ra khỏi lầu các.

 

Hàn Tuyệt đi tới bên cạnh, tiếp tục đả tọa tu luyện, không để Thường Nguyệt Nhi có cơ hội đến gần.

 

Thường Nguyệt Nhi bĩu môi, cũng bắt đầu tu luyện.

 

Từ sau khi biết được Hàn Tuyệt đã Trúc Cơ cảnh tầng chín, nàng bị kích thích, ngày thường vẫn luôn bế quan tu luyện.

 

Chẳng qua về tu vi của Hàn Tuyệt, Hi Tuyền tiên tử đã dặn nàng không thể lan truyền ra ngoài, cho nên những đệ tử khác trong Ngọc U phong cũng không biết tu vi của Hàn Tuyệt.

 

Hai ngày sau.

 

Mạnh Hà mới vừa về.

 

Hắn ta có chút chật vật.

 

Hàn Tuyệt, Thường Nguyệt Nhi lại vội vàng đứng lên đón chào.

 

"Gặp phải một đầu đại yêu tương đương với Kim Đan cảnh, thiếu chút nữa chết rồi." Mạnh Hà lau vết máu bên miệng, lòng còn sợ hãi nói.

 

Hàn Tuyệt hỏi: "Phụ cận có nhiều yêu quái không?"

 

"Vài dặm bên ngoài có một đám yêu quái, chỉ có điều không biết bọn chúng đã bị ai dùng trận pháp vây khốn, ngược lại cũng không đáng lo lắng. Đầu đại yêu ta gặp được ở hơi xa nơi này, cũng sẽ không uy hiếp tới chỗ chúng ta." Mạnh Hà trả lời.

 

"Vậy sư huynh tranh thủ thời gian dưỡng thương đi."

 

"Ừm."

 

Mạnh Hà đả tọa, vận công chữa thương.

 

Cũng không lâu lắm, hắn ta lại phun ra một ngụm máu, máu màu đen, vô cùng khiếp người.

 

Chẳng lẽ trúng độc?

 

May là ta không đi loanh quanh khắp nơi.

 

Quả nhiên, người không thể lãng.

 

Hàn Tuyệt vừa tu luyện vừa suy nghĩ.

 

Thường Nguyệt Nhi cũng rất bất an.

 

Vừa tới hai ngày thất sư huynh đã bị thương, Vạn Yêu Giới này đúng là hung địa.

 

Vì sao Hàn sư đệ ở nơi này mấy năm cũng không có việc gì?

 

Thường Nguyệt Nhi hồ nghi nhìn về phía Hàn Tuyệt.

 

Chẳng lẽ Hàn Tuyệt còn lợi hại hơn cả thất sư huynh?

 

...

 

Sau khi Mạnh Hà bị thương cũng không dám đi ra đi loanh quanh lung tung.

 

Hàn Tuyệt vội vàng tu luyện, cũng không đi ra.

 

Đương nhiên Thường Nguyệt Nhi cũng không dám đi ra ngoài.

 

Một năm nhanh chóng trôi qua.

 

Hàn Tuyệt đang tu luyện.

 

Mạnh Hà bỗng nhiên mở miệng nói: "Phụ cận càng ngày càng nhiều yêu khí, hơn nữa chúng đang nhanh chóng di chuyển, mục tiêu... hẳn là chúng ta!"

 

Lời vừa nói ra, Hàn Tuyệt và Thường Nguyệt Nhi đã trợn mắt.

 

Hàn Tuyệt mở miệng nói: "Vậy còn không mau chạy?"

 

Thường Nguyệt Nhi cau mày nói: "Thế nhưng nơi này là phạm vi do Ngọc U phong chúng ta quản, chúng ta làm vậy có thể tính là tự ý rời vị trí không?"

 

"Vậy ngươi ở lại chờ chết đi, ta sẽ nói cho sư phụ sự tích anh dũng của ngươi."

 

Hàn Tuyệt nói xong cũng đứng dậy.

 

Thường Nguyệt Nhi gấp gáp, đứng dậy theo.

 

"Hàn sư đệ nói đúng, thập bát phong đều quản lý một khu vực, chắc chắn không chỉ có chỗ chúng ta bị yêu triều tập kích, tất nhiên cũng sẽ có những người khác bỏ chạy." Mạnh Hà mở miệng nói.

 

Từ sau khi bị đại yêu tập kích, hắn ta đã không còn hăng hái như lúc mới tới.

 

"Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, đi!"

 

Hàn Tuyệt nói xong lập tức lao ra khỏi lầu các, Thường Nguyệt Nhi, Mạnh Hà theo sát phía sau.

 

Ba người ngự kiếm phi hành.

 

Bay lên trên cao, bọn hắn cúi đầu nhìn lại, quả nhiên thấy phía dưới lấy lầu các làm trung tâm, bốn phương tám hướng đều có vô số yêu thú đếm không hết chạy tới gần.

 

Trán Hàn Tuyệt túa đầy mồ hôi lạnh.

 

Nhiều như vậy!

 

Xem ra hắn còn chưa đủ cảnh giác, còn phải luyện thần thức thêm nữa.

 

Nếu không có Mạnh Hà nhắc nhở, chắc chắn hiện tại bọn hắn đã thất kinh.

 

XÍU...UU!!

 

Phía trước truyền đến tiếng xé gió. Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hắc điêu sải cánh ba trượng bay nhanh đến. Lông trên người nó hệt như từng mũi tên nhọn bằng kim loại.

 

"Cẩn thận!"

 

Mạnh Hà lập tức xuất thủ. Trong tay hắn xuất hiện một lá bùa, nhanh chóng đọc pháp chú, trong lá bùa bắn ra ba luồng hỏa diễm, nhằm thẳng về phía hắc điêu trước mặt.

 

Hắc điêu nhanh chóng tránh né, cuộn một vòng tròn lớn giữa không trung sau đó tiếp tục nhào về phía ba người bọn họ.

 

Cùng lúc đó, lại có yêu cầm khác tập sát mà đến.

 

Hàn Tuyệt nhìn lướt qua, tổng cộng có bảy con!

 

Tốc độ đều rất nhanh!

 

Thường Nguyệt Nhi sợ đến khuôn mặt trắng bệch, tay nắm pháp khí đều run rẩy.

 

Mạnh Hà cũng bị hù dọa, kêu lên: "Chúng ta tách ra trốn!"

 

Hàn Tuyệt thầm mắng.

 

Tách ra có nghĩa muốn mỗi người tự chạy phần mình!

 

Mặt ngoài, tu vi của Hàn Tuyệt và Thường Nguyệt Nhi không bằng Mạnh Hà, thậm chí có thể nói là cục nợ.

 

Mạnh Hà quay đầu chạy. Thằng nhãi này thi triển pháp thuật, hóa thành một cơn gió, chạy cực nhanh.

 

Thường Nguyệt Nhi không biết làm sao, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải thời khắc nguy cấp như vậy.

 

Mắt thấy bảy đầu yêu cầm đang tập sát mà đến, lúc này Hàn Tuyệt thi triển Tam Thanh Tuyệt Ảnh Kiếm.

 

Ba thanh kiếm ảnh nhanh chóng được ngưng tụ ra, bay vút đi.

 

Thường Nguyệt Nhi chỉ cảm thấy trước mắt có kiếm quang chợt lóe, bảy đầu yêu cầm lập tức bị chém thành vài đoạn, chết ngay tại chỗ.

 

Nàng trừng to mắt, khó tin nhìn về phía Hàn Tuyệt bên cạnh.

 

Mái tóc Hàn Tuyệt tung bay theo gió, ánh mắt lạnh lùng, tản ra một loại khí thế khiến kẻ khác kính sợ.

 

【 Hảo cảm của Thường Nguyệt Nhi với ngươi lại tăng, trước mặt độ hảo cảm là tứ tinh 】

 

Sắc mặt Hàn Tuyệt biến đổi.

 

Không xong!

 

Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện ánh mắt Thường Nguyệt Nhi nhìn về phía hắn đang tỏa sáng.

 

Mạnh Hà đã bỏ trốn mất dạng, không thấy tăm hơi.

 

Tôn tử này chạy thật nhanh!

 

Thường Nguyệt Nhi hưng phấn nói: "Hàn sư đệ, thì ra ngươi lợi hại như vậy!"

 

Hàn Tuyệt nghiêm túc nói: "Sư tỷ, việc này không thể nói ra ngoài, ta còn muốn khiêm tốn tu luyện. Nếu thực lực của ta bại lộ, nói không chừng ta sẽ phải trở thành đệ tử hạch tâm, đến lúc đó sư tỷ muốn gặp ta cũng khó!"

 

Thường Nguyệt Nhi vừa nghe vậy bèn vội vàng gật đầu.