Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1053: Nữ nhân thánh khiết



Là một nữ nhân xa lạ!

Quang mang tản đi, một bóng hình xuất hiện, nhưng lại là một nữ nhân hắn hoàn toàn chưa từng quen biết.

Nữ nhân này nhìn không ra được tuổi tác thật sự, khi thì giống như mười tám mười chín, khi thì như hai mươi tám hai mươi chín tuổi, mái tóc dài xõa ngang vai, giữa mi tâm hai mắt có một ấn ký màu hồng lớn chừng hạt đậu.

Khuôn mặt không được tính là vô cùng xinh đẹp nhưng mang lại cho người đối diện một loại cảm giác thánh khiết, tựa như đang đối mặt không phải là một con người mà là một nữ thần, tuyệt đối không thể khinh nhờn.

Cơ thể trần truồng lõa lồ, dáng người đầy đặn thon dài đến mức kinh động thế nhân, phối hợp cùng khuôn mặt thông thường của nàng quả thực không hợp chút nào.

Rõ ràng Hướng Nhật trước đây chưa từng gặp qua, song nữ nhân này tạo cho hắn một tia cảm giác rất quen thuộc, dường như giữa hai người đã từng có tiếp xúc.

Ngay sau đó không đợi hắn suy nghĩ thêm, trong tay liền truyền tới từng trận nóng bỏng, dù có lĩnh vực cách ly trung gian cũng vẫn cảm nhận được nhiệt độ kinh khủng như muốn nướng chín cả người.

Hướng Nhật biết đây là tác dụng phụ bắt đầu phát tác. Một cỗ lực lượng khổng lồ bao bọc lại mình, giống như bản thân đang bị nhốt trong một lĩnh vực, từ đầu đến chân không có khả năng nhúc nhích, sau đó lực lượng từ trong cơ thể bắt đầu ùn ùn kéo ra hướng về phía cây trâm cài tóc.

Hướng Nhật ngược lại không hề giãy giụa, bởi vì hắn đã có kinh nghiệm, cây trâm chỉ cần hấp thu đủ lực lượng sẽ tự động thả hắn ra.

Lực lượng trong cơ thể ngày một ít dần, cây trâm như một cái động không đáy vậy, mãi đến khi lưu manh toàn thân mệt lả, trước mắt tối sầm, không tự chủ được ngất đi!

..............................

Lúc tỉnh lại, Hướng Nhật phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng.

Là một căn phòng ngủ.

Nhìn qua khá rộng rãi, chiếc giường nằm ở vị trí chính giữa, hai bên trừ tủ đầu giường ra còn lại hoàn toàn trống không, vậy nên không gian tuy rộng lớn nhưng vắng vẻ không khác gì một sân bóng rổ.

Tên nào xa xỉ như thế, lại dùng không gian lớn thế này đi xây mỗi một cái phòng ngủ.

Hướng Nhật từ trên giường ngồi dậy, đi tới cửa sổ sát đất ở bên cạnh mở cửa kính bước ra ngoài, đập vào mắt là một cái sân thượng.

Sân thượng nằm ở lầu hai, đối diện có một khoảng sân cỏ rộng lớn, nhìn ra xa hơn chính là rừng cây rập rạp chằng chịt không có điểm dừng.

Hướng Nhật biết đây chỉ là một giấc mộng, trước đã trải qua hai lần, lần đầu tiên là ở nơi rừng sâu núi thẳm, lần thứ hai mặc dù cũng là đi "dã ngoại" nhưng là ở "ngoại ô", bởi vì có thể quan sát thấy khói bếp lượn lờ, lần thứ ba còn dứt khoát hơn nữa, trực tiếp nằm ngay trên giường.

Lần sau so với lần trước càng tiếp cận văn minh nhân loại hơn.

Đột nhiên ánh mắt Hướng Nhật ngưng tụ, dừng lại ở một địa phương xa xa phía sân cỏ.

Ở nơi đó, một người con gái tóc dài xõa vai đang ngồi trên một chiếc ghế, mặt hướng về phía hắn, trước mặt nàng có một chiếc bàn được trải khăn màu trắng, nàng dường như nhàn nhã thưởng thức cái gì.

Uống xong một ngụm, nàng đặt chiếc ly lên bàn, sau đó tiếp tục đọc cuốn sách dày cộm trên tay, thần thái bình thản đến kỳ lạ, mang đến cho con người ta một loại cảm giác rất tao nhã.

Ngẫm nghĩ một chút, Hướng Nhật trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống, hướng về phía người con gái kia bước tới.

Nữ nhân kia hình như không hề phát hiện có người lạ đang đến gần, nàng vẫn chuyên chú ngâm cứu quyển sách trên tay của mình, mái tóc dài màu đen theo làn gió từ hai bên bờ vai rủ xuống che lại nửa gò má, khuôn mặt không thấy được rõ ràng.

Hướng Nhật đã đến rất gần, ngay vị trí cách nữ nhân kia tầm hai thước thì dừng lại, yên lặng nhìn nàng. Hắn đang suy đoán thân phận của cô gái này là gì, tại sao xuất hiện trong giấc mộng lần này? Sẽ không phải là nữ nhân thánh khiết lúc trước hắn đã diện kiến chứ?!

Hai bên đều không ai lên tiếng, ước chừng khoảng mấy phút đồng hồ.

Nữ nhân vẫn đang nhìn vào cuốn sách bỗng mở miệng nói chuyện:

- Anh tỉnh rồi?

Thanh âm nhẹ nhàng êm ái, thật khiến cho con người ta muốn được nâng niu cưng chiều từ tận đáy lòng.

- ... Ừm, xin hỏi nơi đây là địa phương nào?

Hướng Nhật có chút phản ứng không kịp nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần.

- Nhà của tôi.

Nữ nhân vẫn cúi đầu đọc sách, ôn nhu trả lời một câu.

- Vậy cô là?

Hướng Nhật hỏi.

- Tôi gọi là Kha Dĩ Nhu.

Nữ nhân nhẹ nhàng nói tiếp:

- Tại sao anh lại hôn mê trong biệt thự của tôi?

- Cái này cũng là điều tôi đang thắc mắc đây.

Đối với giấc mộng cổ quái của mình, Hướng Nhật thật sự không biết vì sao mỗi lần hắn tỉnh lại đều ở một địa phương không giống nhau, dường như trong mỗi cây trâm cài tóc đều ẩn chứa một không gian riêng biệt.

- Anh không biết ư?

Trong giọng nói của cô gái lộ vẻ không vui.

- Không.

Chẳng qua là trong mộng mà thôi, coi như chủ nhân biệt thự tức giận, Hướng Nhật cũng cảm thấy không có vấn đề gì. Hắn không biết nữ nhân này có phải là "người thật" hay không, hay là một "người thật" bị nhốt ở trong giấc mộng.

- Nhìn vào mắt tôi.

Nữ nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo một tia quỷ khí đâm thẳng về phía hắn.

Trong lòng Hướng Nhật nhất thời cả kinh, rốt cục thấy rõ tướng mạo của đối phương, không sai, cô gái này chính là nữ nhân thánh khiết hắn vừa gặp ban nãy.

Thật sự là nàng, nhưng nàng cùng cây trâm đó có liên hệ gì?

Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, phát hiện con mắt của đối phương càng ngày càng sáng, thẳng đến khi làm cho người đối diện không mở mắt nổi, nhưng lại không cách nào dời mắt đi được, bởi vì trong cặp mắt kia, màu sắc sặc sỡ, xinh đẹp vô cùng, để cho con người ta muốn đắm chìm sâu trong đó.

Hướng Nhật cảm thấy đầu óc dần dần trở nên chậm chạp, thân thể hầu như đã không còn thuộc về hắn, xòe bàn tay ra, năm ngón tay ở trước mặt vung vẩy, nhưng đây không phải là động tác hắn muốn làm, rõ ràng não bộ hắn không hề truyền đạt mệnh lệnh như vậy.

Tại sao... lại thế?

Hướng Nhật phát hiện thân thể mình lại bắt đầu chuyển động, cũng không phải do ý niệm của hắn thúc giục, đi ra mấy bước, loại xoay người trở lại, sau đó lại đi tới, lại đi lui, lặp đi lặp lại không ngừng.

Hướng Nhật rốt cuộc ý thức được thân thể mình đã nằm ngoài tầm kiểm soát, dường như trong người hắn còn một ai đó đang tồn tại, mà người đó mới là người nắm quyền chủ động hết thảy.

- Ngươi là ai?

"Hướng Nhật" bỗng nhiên tự hỏi mình.

- Ta là Hướng...

Trong lòng nổ ầm một tiếng, Hướng Nhật dựa vào chút lý trí còn sót lại rốt cục trở về trạng thái tỉnh táo, đem lời nói sắp sửa bật thốt ra nuốt ngược về. Mới vừa rồi thiếu chút nữa đã đem cái tên của kiếp trước nói ra, đây chính là bí mật lớn nhất của hắn.

- Cô vừa dùng dị năng với tôi?

Nhìn nữ nhân thánh khiết trước mặt, Hướng Nhật chín mươi chín phần trăm có thể khẳng định nàng vừa mới hạ thủ, có thể là công kích dị năng tương tự tinh thần dị năng, có khả năng khống chế thân thể người khác. Nếu như không phải tâm chí của hắn đủ kiên cường, phỏng chừng hắn đã biến thành "nô lệ" của nữ nhân này.

- Lại có thể thoát khỏi "Đoạt xá" của tôi, nếu như tôi nhìn không lầm, anh là dị năng giả cấp năm nhỉ?

Nữ nhân đối với dị năng công kích của mình mất đi hiệu lực cũng không để trong lòng, vốn nàng cũng không quá hy vọng có thể dùng chiêu thức này đi khống chế một dị năng giả cấp năm.

- Cô rốt cục là ai?

Hướng Nhật lạnh giọng hỏi, thời điểm vừa thấy đối phương hắn cảm giác nàng chỉ là một người bình thường, bởi vì coi như trong mộng hắn vẫn có thể cảm nhận được người có lực lượng thấp hơn mình. Nhưng mà nữ nhân trước mắt, bề ngoài mang đến cho hắn một cảm giác rất đỗi bình thường, nhưng trước hết thảy một màn dị năng công kích vừa mới phát sinh, như vậy có thể khẳng định đối phương thực lực không thua kém gì hắn, thậm chí còn cao hơn một bậc.