Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1056: Sợi dây màu xanh nhỏ như sợi tóc



- Ồ? Không biết dưới tay cô có lực lượng gì?

Kha Dĩ Nhu trước mặt sư tỷ Âu Dương lão quái của nàng là hình tượng một bộ "cô gái nhu mì", trước mặt mình lại thể hiện ra một dáng vẻ khác, Hướng Nhật thật tò mò lực lượng nàng nắm giữ rốt cục là cái gì, nghe qua tựa hồ Âu Dương lão quái cũng không hề hay biết, hơn nữa còn đệm thêm cụm từ "vượt quá sức tưởng tượng", hẳn không phải nàng ta đang chém gió.

- Chờ đến lúc thích hợp anh tự nhiên sẽ biết.

Kha Dĩ Nhu thần sắc bí hiểm liếc nhìn lưu manh một cái, rõ ràng mưu đồ thả thính đối phương.

Hướng Nhật biết không moi được gì thêm từ trong miệng của nàng, dứt khoát quay trở lại vấn đề trọng tâm:

- Đúng rồi, chúng ta đạt thành hiệp nghị thì liên lạc ra sao?

Dù sao giao dịch diễn ra ở trong giấc mộng, trở lại thực tế song phương có thể khó mà gặp lại nhau được nữa, cũng không thể bắt hắn đường xá xa xôi lặn lội sang Anh quốc đi.

- Đây đúng là một việc phiền phức.

Kha Dĩ Nhu nhíu nhíu mày suy nghĩ, sau đó nói:

- Như vậy đi, tôi cho anh một số điện thoại tư nhân, nhưng tôi có một chuyện hy vọng anh có thể làm được.

- Cô cứ việc nói.

Hướng Nhật gật đầu đồng ý.

- Không tới thời điểm mấu chốt nghìn vạn lần đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi không hy vọng bị người khác quấy rầy.

Nét mặt Kha Dĩ Nhu tỏ ra trịnh trọng:

- Nếu như tôi cảm thấy mình bị quấy rầy, tôi nghĩ anh cũng không tốt đẹp gì đâu.

Một câu nói cuối cùng xem như là uy hiếp.

Hướng Nhật không chần chờ đáp ứng ngay:

- Được.

Dù sao chả có việc gì hắn cũng không muốn gọi, hơn nữa hắn còn nảy sinh thêm một nghi vấn:

- Này, mạo muội hỏi một chút, số điện thoại của cô, mười năm sau còn xài được không vậy?

Mộng xảy ra ở mười năm trước, mà hắn là người của mười năm sau, có trời mới biết qua mười năm cái gọi là "điện thoại tư nhân" có còn tồn tại hay không.

- Yên tâm, coi như là một trăm năm sau, số điện thoại của tôi cũng không thay đổi.

Kha Dĩ Nhu cực kỳ khẳng định trả lời.

- Đúng rồi, điện thoại anh đâu, đọc số cho tôi.

Hướng Nhật cũng không hề do dự nói ra số điện thoại của mình, tuy nhiên nếu như Kha Dĩ Nhu "hơn mười năm trước" đột nhiên gọi điện thoại cho mình, hắn thật không dám khẳng định nàng có gọi được hay là không.

Trao đổi xong số điện thoại, Hướng Nhật đột nhiên cảm giác cảnh vật trước mắt chợt rung động một cái, tựa hồ so với động đất không khác gì nhau.

- Động đất rồi?!

Hướng Nhật muốn cố gắng ổn định thân thể của mình, song cảm giác cả thế giới như đang xoay tròn, không thể dừng lại.

- Anh nói cái gì?

Thanh âm Kha Dĩ Nhu truyền tới, bất quá Hướng Nhật không còn thấy rõ ràng bóng dáng của nàng, cảm giác thân ảnh nàng ngày càng xa, càng ngày càng xa... Mãi đến khi trước mắt một mảnh không gian màu trắng, không còn thấy được gì nữa.

Thời điểm lần nữa mở mắt tỉnh lại, bỗng phát hiện bản thân đã nằm ở trên giường trong khoang thuyền.

Không sai, mới vừa nãy chính là ở đây nghiên cứu cây trâm cài tóc không rõ nguồn gốc. Hiện tại cây trâm đã lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của mình, sinh ra một cỗ cảm giác huyết mạch tương liên.

Hướng Nhật biết đây là do thông qua giấc mộng mới cùng cây trâm cài tóc sinh ra loại cảm giác này, so với Hồng Long và Nhất Diệp trâm khi trước đều giống nhau.

Tuy nhiên lần này hắn không có mang Hồng Long và Nhất Diệp trâm theo bên người mà để trong phòng ngủ của hắn ở căn hộ của Monica.

Từ trên giường ngồi dậy, phát hiện chăn nệm đã sớm biến thành một mảnh bừa bộn, đoán chừng mới vừa rồi ở trong mộng làm ra động tác kịch liệt nên hệ quả sang thực tế mới như vậy.

Cầm cây trâm trên tay tỉ mỉ quan sát, hắn tạm thời còn không biết cây trâm này tục danh là gì, nhưng tên gọi chân chính của nó là "chìa khóa Phượng Hoàng", hắn đã biết từ cuộc đối thoại ban nãy với Âu Dương lão quái.

Tổng cộng có năm chiếc "chìa khóa Phượng Hoàng", mà nếu đã gọi là "chìa khóa", ắt hẳn bọn chúng phải dùng để mở ra thứ gì, hoặc khai thông cánh cửa, chính là cánh cửa dẫn đến dị năng cấp bảy cuối cùng.

Hướng Nhật lần đầu tiên biết được sau dị năng giả cấp sáu còn có đẳng cấp cao hơn tồn tại, cấp sáu là chúa tể giả, không biết cấp bảy gọi là cái gì.

- Cốc cốc!

Đang miên man suy nghĩ, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.

Hướng Nhật đem đồ đạc trên giường thoáng sắp xếp lại một chút, thuận tay bỏ cây trâm vào trong túi, sau đó đi ra mở cửa.

- Tiên sinh, ông chủ của chúng tôi có lời mời.

Ngoài cửa là một tên lính đứng nghiêm trang mặc quân phục, cung kính nói.

- Ừ, ta lập tức...

Nói tới đây, Hướng Nhật bỗng nhiên dừng lại, bởi vì trong khi quan sát tên lính hắn dường như thấy một sợi dây màu xanh nhỏ như tơ nhện gắn ở phía sau cổ của tên lính, mà đầu còn lại của sợi dây lại không thấy được bởi vì rất dài, từ sau lưng hắn một mực kéo dài tới một địa phương chưa rõ.

Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao mình có thể thấy thứ này?

Hướng Nhật nghĩ không ra, song rất nhanh hắn liền ý thức được, khả năng chính là "phúc lợi" hắn nhận được sau khi tiến vào mộng cảnh của cây trâm cài tóc, đây cũng là biển hiện của một loại dị năng, chỉ là chưa biết nó là dị năng gì.

Nghĩ tới đây trong lòng lưu manh trở nên cực kỳ kích động, lại thêm một cái dị năng, như vậy thời điểm đối mặt địch thủ cường đại hắn lại có thêm một lá bài tẩy.

Duy nhất cần kiêng kỵ cũng chỉ có Âu Dương lão quái, dẫu sau nàng cũng là dị năng giả cấp sáu, nói rõ hơn chính là cấp sáu đỉnh phong, gần như vô hạn tiếp cận ngưỡng cửa cấp bảy, lấy thực lực bây giờ của hắn đi khiêu chiến nàng phỏng chừng chỉ có bốc cứt.

Ngoài mặt tỏ ra tỉnh bơ đi theo phía sau tên lính, Hướng Nhật vẫn một mực chú ý vào sợi dây màu xanh nhỏ xíu đằng sau cổ của gã.

Trong lòng mơ hồ nảy ra một giả thiết, bất quá điều này cần phải đi chứng thực một phen.

Đi theo tên lính tới một không gian nội bộ bên trong tàu ngầm, đây có vẻ như là một phòng ăn trang bị cho binh lính trên tàu, tuy nhiên trong phòng ăn bây giờ không có bao nhiêu người, ước chừng chỉ tầm vài mống.

Người duy nhất đang ngồi chính là Pattinson, hắn đang ngồi ở trước một chiếc bàn ăn, phía trên đã bày biện rất nhiều cao lương mỹ vị, vừa nhìn qua đã biết là ngon vô cùng, đứng cạnh hắn là hai tên lính, trên tay mỗi người đều cầm một chai rượu vang, giống như bồi bàn vậy, tựa hồ tùy thời chờ phân phó của hắn.

Thấy Hướng Nhật bước vào, Pattinson đứng lên, cao hứng dang ra hai tay:

- Jack, không quầy rầy ngài nghỉ ngơi chứ, tôi nghĩ ngài đã đói rồi, bữa trưa đã chuẩn bị xong.

- Bây giờ đã trưa rồi ư?

Hướng Nhật trong lòng nhảy lên một cái, trong mộng cũng cảm giác cũng không trải qua bao lâu, trên thực tế đã kéo dài tới tận bữa trưa rồi.

- Xem ra ngài ngủ rất ngon, vậy là tôi yên tâm rồi, nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Pattinson mời Hướng Nhật ngồi xuống, sau đó bản thân ngồi ở phía đối diện.

Hướng Nhật ngoài mặt tỉnh bơ nhưng thật ra trong nội tâm vô cùng rung động hay nói cách khác là mừng như điên, bởi vì hắn thấy sợi tơ màu xanh từ cổ tên lính, đầu còn lại chính là nối vào đầu ngón trỏ tay phải của Pattinson.

Hơn nữa không phải chỉ một mình tên lính này, hai tên lính đang đứng bên cạnh, phía sau cổ bọn họ cũng có một sợi màu xanh nối vào đầu ngón tay của Pattinson.