Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1060: Niềm vui bất ngờ



- Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi chăng?

Shalom không hiểu sao bản thân lại đặt ra một câu hỏi như vậy, nàng dám đánh cuộc 100% từ trước tới giờ chưa từng gặp qua cậu thiếu niên gốc châu Á trước mặt này, nhưng hết lần này tới lần khác người ta mang đến cho nàng một cảm giác quen thuộc mơ hồ như đã từng gặp nhau ở đâu, hơn nữa ánh mắt hắn ta vừa rồi nhìn nàng cũng không phải ánh mắt của một gã đàn ông thấy gái đẹp.

- Tôi nghĩ không phải đâu, thưa tiểu thư, đây là lần đầu tiên tôi ghé thăm nước Mỹ.

Hướng Nhật bảo trì nụ cười ấm áp, trong lòng không hề có bất kỳ cảm giác khẩn trương gì, dù sao hắn rất chắc chắn coi như đối phương không bị Pattinson thanh trừ hết trí nhớ cũng không có khả năng nhận ra hắn.

- Cậu không phải người Mỹ?

Shalom hơi ngẩn ngơ, thiếu niên gốc châu Á đang dạo chơi ở quảng trường thời đại, thần thái vô cùng nhàn nhã ung dung, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng như người "nước ngoài", không có bởi vì nơi "đất khách quê người" mà sinh ra cảm giác khó chịu, thất lạc, ngược lại giống như...giống như đây là nhà của chính mình.

Vì vậy vừa nghe đối phương trả lời không phải quốc tịch Mỹ gốc châu Á, nàng tỏ ra giật mình một chút.

- Không phải!

Hướng Nhật lắc đầu.

- Tôi có thể biết tên của cậu được không?

Shalom vừa hỏi câu này xong mới cảm giác mình bị điên thật rồi, gặp gỡ một người xa lạ, hơn nữa còn là một thiếu niên trẻ tuổi, mình lại sinh ra hứng thú với người ta, chẳng nhẽ... mình vốn có sở thích ấy?!

Hướng Nhật không tránh khỏi một trận kinh ngạc, nếu không phải bản thân hắn chắc chắc đối phương không nhận ra mình, hắn có một loại xung động muốn dùng dị năng "phụ thân" kiểm tra ý nghĩ của đối phương hiện giờ.

- Tôi tên... Hướng, gọi tôi là "Hướng" được rồi.

Dù cam đoan đối phương không nhận ra mình, Hướng Nhật quyết định vẫn nên thay tên đổi họ, nói cho cùng cái tên "Jack" trên máy bay bị Pattinson kêu rất nhiều lần, đổi một cái tên khác có lẽ là một chủ ý sáng suốt, hơn nữa đây mới chính là tên thật, "Jack" chẳng qua chỉ là tên giả mà thôi.

- "Tiêu Ân"? (Đọc nghe na ná từ Hướng trong tiếng TQ)

Shalom dùng ngữ điệu ngọng nghịu không đúng tiêu chuẩn hỏi lại.

- Na ná thế, gọi "Tiêu Ân" cũng được.

Hướng Nhật đối với việc một người ngoại quốc phát âm chuẩn tên của mình cũng không ôm hy vọng gì nhiều, "Tiêu Ân" quả thực nghe cũng na ná từ "Hướng".

Shalom có chút dở khóc dở cười, đây là tên họ của mình, có thể đơn giản tùy tiện như vậy sao? Nhưng mà trong lòng nàng càng sinh ra hứng thú hơn, điều này so với tính cách thường ngày của nàng thật vượt quá sức tưởng tượng:

- Ồ, cậu tới đây du lịch à? Cậu người nước nào?

- Ừm, người Trung Quốc.

Hướng Nhật không hề mất nhẫn nại, Hoắc Vãn Tình còn chưa xuất hiện, đứng trò chuyện chém gió với cô nàng này một lúc cũng không tệ đi.

- Wow, cậu là Tàu khựa hả, tôi rất thích Tàu khựa đó, tôi có rất nhiều bạn khựa, bọn họ đều là bạn học của tôi.

Shalom tỏ ra có chút hưng phấn.

Hướng Nhật sớm biết thân phận của nàng, hiện tại là một sinh viên, trước ở trên máy bay đã "tra hỏi" qua, bất quá nhìn cũng gần ba mươi tuổi rồi, xem như một sinh viên "lão làng". Dĩ nhiên, so với mấy ông giáo sư tiến sĩ thì nàng trông vẫn còn trẻ trung chán.

- Cậu tới đây du lịch một mình hả?

Shalom xoay chuyển đề tài, tựa hồ không dừng lại được. Đối với tên thiếu niên Trung Quốc kì quái này, ít nhất nàng cho rằng như vậy, dường như trên người đối phương có thứ gì đó đang hấp dẫn nàng.

- Ừ.

Hướng Nhật trả lời gọn lỏn.

- Trẻ như vậy đã đi rồi, cha mẹ cậu có đồng ý không?

Shalom hỏi tiếp.

Hướng Nhật đầu đầy hắc tuyến, con mẹ nó, bà cô này đang tra xét hộ khẩu gia đình nhà mình chắc, hắn quyết tâm lấy lại quyền chủ động:

- Xin lỗi, tôi còn chưa biết tên của cô?

Nghe được hắn hỏi như vậy, Shalom cũng nhận ra mình hơi thất thố, vội vàng áy náy đáp:

- Ô, xin lỗi, quên tự giới thiệu mình, tôi là Shalom Johnston.

- Xin chào, Johnston tiểu thư.

Hướng Nhật lễ phép gọi.

- Tôi cảm thấy gọi là "Shalom" sẽ hay hơn.

Shalom cố ý đính chính lại.

- Okay, Shalom, cô đang đợi ai đó đúng không?

Hướng Nhật không thích kiểu cách lòng vòng, hỏi trực tiếp.

- Đúng vậy, tôi hẹn một người bạn tới xem biểu diễn, tối nay có vở Fuerza Bruta, tuy tôi đã xem qua mấy lần nhưng mỗi một lần cảm thụ đều không giống nhau, thật sự rất rung động nhân tâm, có tính mãnh liệt, sức mạnh và nghệ thuật như hòa quyện vào nhau vậy...

Shalom bắt đầu thao thao bất tuyệt.

- Nghe có vẻ thú vị đấy.

Hướng Nhật đối với cái Fuerza ru ta ru tiếc gì đó hoàn toàn chưa nghe qua bao giờ, xem thì càng không cần phải nói rồi, miễn đi! Tối nay chẳng qua phải đi thực hiện ước định với người ta, xem hí kịch chỉ là đúng dịp.

- Tôi trịnh trọng đề cử cậu nên xem nó thử một lần.

Biểu tình Shalom tỏ ra rất nghiêm túc, đột nhiên lại hỏi:

- À đúng rồi, Tiêu Ân, cậu tới đây là...

- Thật ra tôi cũng đang đợi người.

Hướng Nhật hiểu ý trả lời.

Shalom tỏ ra hăng hái quan sát nam nhân:

- Để tôi đoán nhé, là một vị tiểu thư?

Hướng Nhật gật gật đầu, Hoắc Vãn Tình đúng là một vị "Đại" tiểu thư hàng thật giá thật.

- Tôi đoán còn là một vị tiểu thư cực kỳ xinh đẹp, thật ra anh nói đi du lịch là giả, đi ước hẹn với bạn gái mới là thật chứ gì?

Trên mặt Shalom nở nụ cười mập mờ.

Hướng Nhật hoàn toàn bó tay không biết nói gì, bà cô này làm như rất quen thân với hắn, hơn nữa trí tưởng tượng bay cao bay xa tới tận đâu đâu, não bộ phát triển quá mạnh, cho rằng hắn là người trốn nhà đi với gái.

Đang muốn phản bác, chợt một tên đàn ông bận âu phục giày da bước tới, nhảy xổ vào giữa hai người, đưa lưng về phía hắn, mặt đối mặt với Shalom:

- Hey, Shalom, tôi có tới trễ hay không?

- Trên thực tế, anh đúng là tới trễ rồi, tuy nhiên bây giờ phiền anh tránh qua chút được không? Anh chặn bạn của tôi rồi đó.

Giọng nói của Shalom tỏ ra mùi vị bất mãn.

- Ơ, thật xin lỗi!

Người đàn ông âu phục giày da từ giữa lui ra, sau đó nhìn sang Hướng Nhật bên cạnh, khi thấy đối phương chỉ là một thiếu niên mới lớn, lại còn là người châu Á, nét mặt thờ ơ thoáng qua vẻ khinh thường:

- Vị này là bạn của em sao?

- Ừ, cậu ấy gọi là Tiêu Ân.

Shalom giới thiệu, đoạn quay sang Hướng Nhật:

- Xin lỗi, Tiêu Ân, hắn là bạn tôi Carter, hay thích đùa giỡn, hy vọng cậu không để bụng.

- Có gì đâu.

Hướng Nhật mỉm cười, tuy nhiên trong lòng lưu manh dám khẳng định thằng mặt lờ gọi là Carter này vừa rồi nhảy vào giữa hai người là cố ý. Bây giờ gã không còn quay lưng về phía mình nữa nên có thể đại khái quan sát được dung mạo của đối phương, tuổi tác nhìn cũng không lớn lắm, nhiều nhất là ba mươi. Thân cao vừa phải, thoạt so với lưu manh không sai lệch bao nhiêu, song vóc người tương đối rắn rỏi khỏe mạnh.

- Chúng mình vào thôi, Shalom, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.

Tên đàn ông thúc giục, tựa như rất nóng lòng muốn xem vở kịch.

- Ừ.

Shalom đáp một tiếng, sắp sửa đi vào ngoái lại Hướng Nhật chào hỏi:

- Hẹn gặp lại, Tiêu Ân, rất vui khi được gặp cậu.

- Tôi cũng vậy.

Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Hướng Nhật lấy điện thoại của mình ra xem giờ, đã quá thời gian hẹn ước cùng Hoắc Vãn Tình hơn mười phút, tại sao nàng còn chưa tới?

Vừa định gọi điện thoại thúc giục nàng, nhưng vừa liếc mắt bỗng thấy hai người từ phía xa xa đang đi về phía mình, tay trong tay dáng vẻ vô cùng thân mật. Là cô nàng Hoắc Vãn Tình chứ ai kia, còn có... La tỷ, lại là hai người đi cùng với nhau, Hướng Nhật còn tưởng chỉ có một mình Hoắc đại tiểu thư đến thôi chứ, đây liệu có thể xem như một "niềm vui bất ngờ"?