Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1105: Đùa với thánh thần (fix lỗi)



Tách biệt hoàn toàn với thế giới ồn ào, trong con hẻm chỉ có ba người. Thấy hai cô bé đưa đôi mắt tròn xoe nhìn ngó khắp người mình, dáng vẻ tỏ ra cực kỳ thần tượng, Hướng Nhật theo thói quen đưa tay vuốt vuốt cái mũi.

- Hai cháu kéo ta vào đây là có ý gì? Nói cho hai đứa biết ta thà chết cũng không có...

Hướng Nhật làm bộ sợ hãi, lấy tay che ngực.

Hai cô gái ngượng tái mặt. Cháu cái gì chứ, luận về tuổi tác chưa biết ai hơn ai nha.

- Chú à, ngại cái gì chứ, cởi ra cho chúng cháu xem đi. Hắc hắc...

Nhã Lan tinh quái châm chọc. Để xem một Chấp năng giả sẽ hành xử thế nào đây.

Định mệnh, Hướng Nhật không tin nổi có ngày mình bị chọc lại. Nét mặt trở nên nghiêm túc hơn, xoay người chống tay phải lên tường, mặt đối mặt với Nhã Lan, bởi nàng đứng sát tường nên lúc này nhìn cảnh tượng cứ như là sắp bị cưỡng hôn. Tú Linh cau mày đang tính chạy đến thì chợt phát hiện cơ thể mình không cách nào di chuyển.

Hướng Nhật vẫn nhìn Nhã Lan mà lên tiếng nói với nàng:

- Vô ích thôi, ở trong lĩnh vực của ta thì cả đời cháu cũng đừng mong thoát ra được. Còn Nhã Lan, sao cháu không tự cởi ra nhỉ? Hay là để ta...

Hướng Nhật cười dâm đãng, dơ năm ngón tay quơ quơ sát cúc áo của nàng làm phụ họa. Để xem còn đứa nào dám chọc ghẹo ta nữa không.

- Như thế không công bằng, là cháu yêu cầu trước, chú phải cởi thì cháu mới cởi cơ.

Nhã Lan chả có chút gì là lo sợ, trái lại còn thêm hứng thú, giả vờ làm mặt méo, môi mím chặt, ánh mặt lườm Hướng Nhật, sự đáng yêu thật dễ khiến người ta không thể nhịn nổi cười, chính là vừa đáng yêu vừa hài hước. Với chiêu này thì không có đàn ông nào qua khỏi.

Quả nhiên anh Hướng nhà ta phì cười liền, thần kinh thép cũng phải chịu thua thôi, sao có thể đáng yêu như vậy được. Buông tay xuống bỏ vào túi quần, đồng thời loại bỏ lĩnh vực, hắn cười khà khà nói:

- Không ngờ hai cô lại trẻ như vậy, làm tôi tưởng là học sinh cấp hai cơ đấy. Tôi tin hai người kéo tôi vào đây là có chuyện quan trọng muốn nói đúng không? Gọi tôi là Hướng Quỳ được rồi.

- Hướng Quỳ, tôi là Nhã Lan, 23 tuổi, còn đây là em gái tôi Tú Linh, 22 tuổi, cả hai đều lớn hơn anh đấy nhé. - Nhã Lan cười và nháy một mắt với Hướng Nhật rồi kéo em gái lại gần mình, khi nãy nếm thử lĩnh vực Tú Linh còn chưa hết sợ. - Lần đầu gặp mặt nha, không ngờ một chấp năng giả huyền thoại như anh lại khéo đùa ghê. - Nhã Lan nhoẻn miệng cười tươi.

- Thật ra thì tôi tính làm thật kia.

Hướng Nhật mặt dày phóng khoáng nói. Nhất thời làm cô nàng Nhã Lan cũng phải đỏ mặt.

- Hướng tiên sinh, nếu anh là Chấp năng giả vậy chắc anh phải chạy nhanh lắm nhỉ? Có muốn so tài chút không?

Tú Linh vừa mới lấy lại bình tĩnh nhìn hắn nở nụ cười quỷ dị, quyết tâm trả thù khi nãy bị ăn hiếp.

- Đúng ra là lướt chứ không phải chạy. Khi nãy chỉ đùa chút thôi, không phải cô giận đấy chứ?

Hướng Nhật cẩn thận suy tính. Nhìn nét biểu cảm thì suy đoán cô nàng đang giận mình. Với lại theo như hắn quan sát, đại khái cũng đoán được cô nàng này là dị năng giả, là cấp 4 đỉnh phong cũng gọi là Yên diệt giả. Vừa rồi không phải nàng không biết, nếu đã nếm trải qua sức mạnh của một Chấp năng giả thì chắc chắn không dám thách đấu lung tung. Trong chuyện này hẳn là nàng đã có kế hoạch nắm chắc phần thắng, nếu đã vậy mình chả dại gì mà nhận lời, không khéo lại chuốc nhục vào thân.

- Đương nhiên là giận rồi. Giờ anh tính sao?

Tú Linh thẳng thắn đồi bồi thường. Nếu đã không thể dụ người ta sập bẫy thì thôi đòi thẳng mặt luôn vậy.

- Giang hồ có câu "Nợ máu phải chả bằng máu" tôi khi nãy làm gì cô thì bây giờ cho cô làm lại vậy.

Hướng Nhật nói tràn đầy tự tin, bởi vì hắn tin chắc cô nàng chẳng thể đào đâu ra lĩnh vực để giam hắn. Thế nhưng cô nàng lại cười sảng khoái. Nhã Lan đôi mắt long lanh, chớp chớp tựa như sắp có kịch vui để xem. Nhìn thấy điệu bộ của hai cô nàng, Hướng Nhật âm thầm hối hận, liệu mình có nhầm lẫn gì chăng? Lỡ rồi, lời nói ra không thể rút lại, lúc này chỉ có thể đứng im chờ đợi.

- Là anh nói đấy nh...

Còn chưa dứt lời Tú Linh đã biến mất không dấu vết, với khả năng Siêu Quan Sát Hướng Nhật cũng đành bó tay, trong bán kính một trăm thước không thể cảm nhận được sự hiện diện của nàng. Chợt hắn giật mình khi thấy cổ tay như bị vật gì đó mềm mại, mát rười rượi nắm lấy, không sai chính là bàn tay con gái. Thân hình Tú Linh mờ mờ hiện thoáng qua như làn sương, Hướng Nhật vừa phát hiện đang tính phản ứng chống lại thì trời đất bỗng quay cuồng trước mắt, mọi thứ như bị cuốn vào một vòng xoáy hỗn độn, thần kinh ép hắn phải nhắm chặt hai mí mắt, một lúc sau mới mở mắt ra được thì phát hiện mình đang lơ lửng trong không gian.

Ngước mắt nhìn lên hắn thấy trọn vẹn Trái đất trong tầm mắt ở xa xa, xung quanh còn có vô số những thiên thạch rải rác như bụi, trong khi dưới chân là một hành tinh khổng lồ phát sáng, hắn chỉ có thể nhìn thấy một mặt của nó. Chợt nhớ ra đây chính là Mặt trăng, nghĩa là mình đang ở rất xa Trái đất và cực gần Mặt Trăng. Cái con * gì thế này? Làm sao có thể? A... hắn còn chưa kịp suy nghĩ thì hoảng hồn nhận ra mình thở không có tác dụng, phổi không thể nhận được dưỡng khí, mặt hắn dần tái xanh. Hắn bắt đầu cảm nhận khí lạnh khủng khiếp, đóng băng cả quần áo và cả tóc của hắn, dùng lĩnh vực bao bọc cũng không thể giúp hắn đỡ lạnh hơn, mà còn khiến hắn mất nhiều sức và dưỡng khí. Tim hắn đập nhanh, cơn đau đầu diễn ra liên tục, kèm theo buồn nôn, mắt hắn mờ dần, đầu óc không còn phân biệt nổi đâu là chân đâu là tay nữa. Cảm giác này còn hơn cả bị giam trong lĩnh vực, quá đáng quá, tính giết ta thật sao?

- Tú Linh, em không phải đưa anh ta lên đó đấy chứ?

Nhã Lan chỉ lên Mặt trăng và hỏi.

- Hi hi, chỉ có trong không gian mới đủ để để một Chấp năng giả cảm nhận được nỗi thống khổ sống không bằng chết.

Tú Linh đắc ý nói. Rồi nhìn đồng hồ mới giật mình hốt hoảng.

- Thôi chết, đã hơn hai phút rồi! Không ai có thể sống sót nếu quá ba phút. Em phải đi đưa anh ta trở lại đã.

Nhã Lan gật đầu và nhìn Tú Linh vụt mất khỏi tầm mắt, lòng tò mò không biết hình dạng khổ sở của Hướng Nhật sẽ như thế nào? Chắc tàn tạ lắm.

Tú Linh đem Hướng Nhật quay trở lại ngay lập tức, Hướng Nhật đang trong trạng thái bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, nước da nhợt nhạt, quần áo, đầu tóc bị đóng băng, trông vô cùng thảm hại.

Tú Linh gãi đầu, cảm thấy tội lỗi:

- Hình như em đùa hơi quá. Hì hì...

- Chậc... anh ta tỉnh lại ngay thôi mà, một Chấp năng giả đâu có yếu như thế.

Nhã Lan tiến lại gần nhéo hông Hướng Nhật một cái làm hắn giật mình bật ngồi dậy.

- Ta đang ở đâu?

- Ở địa ngục!

Nhã Lan cười và nói.

- Hừ... con bé kia tính giết ta thật sao?

Hướng Nhật hung hăng quắc mắt nhìn Tú Linh, tựa như con hổ chuẩn bị ăn tươi nuốt sống con mồi.

- Xin lỗi, xin lỗi mà... Ai bảo anh thách đố tôi làm gì. - Nàng lè lưỡi châm chọc.

- Ha ha... Bởi thế không đánh làm sao quen, anh đừng tưởng tụi em yếu mà bắt nạt nhé.

Nhã Lan nháy mắt nói phụ họa.

- Thôi bỏ đi.

Hướng Nhật khoát khoát tay, tất cả là do hắn tự chuốc lấy thôi, trách ai bây giờ. Chả lẽ lại nhỏ nhen với hai cô gái, tuyệt đối không được.

- Tôi thật không tài nào hiểu được, làm cái quái gì mà cô có thể đưa tôi lên tận đó? Đây cũng là dị năng sao?

Hướng Nhật bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân, trước hết là vì tò mò, sau đó là để tránh trường hợp lần sau tái diễn.