Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1115: Xa hơn cả tình bạn (fix lỗi)



Chiêu thức sử dụng tốn đến gần một phút đồng hồ, sau khi kết thúc Neil chỉ thấy mặt đất trông thật xấu xí, lồi lõm, nhiều đám cháy còn chưa tắt và khói bụi thì mù mịt. Rồi Neil chợt nhận ra mình vừa mắc phải một sai lầm lớn, ông chợt nhớ có một cô bé đi cùng Hướng Nhật, cô bé ấy có thể dịch chuyển tức thời, nguyên nhân chính là ở đó. Cho dù ông có dùng ma thuật mạnh đến đâu nhưng nếu không chặn cô bé ấy lại thì cũng thành công cốc hết. Nghĩ đến đây Neil bèn đổ lỗi tại ý trời và lắc đầu quay về.

Một buổi sáng tại nhà hàng Hải Sơn Thiên Phước, những tia nắng mai ngọt ngào xua tan làn sương mờ, thổi bừng sức sống cho đồng cỏ hoang trông như một thảm nhung mềm mại kéo dài mãi đến cuối chân trời. Ở giữa đồng cỏ lại chính là một nhà hàng mộc mạc, giản dị, với nội thất gần như toàn là gỗ quý, được thiết kế như hai đường thẳng đan chéo nhau, trong mỗi đường thẳng người ta đặt một hàng bàn ghế dài đến mấy trăm mét. Thực khách hầu hết đều thích nơi này vì họ thấy mình như được hòa vào làm một với đồng cỏ hoang bất tận, lại được thưởng thức đồ ăn ngon tuyệt vời do đầu bếp giỏi nhất Trung Quốc chế biến, vừa lắng nghe tiếng gió mơn mớn làn da và ngắm nhìn bầu trời trong xanh, lại thêm tiếng chim hòa nhã và ngửi mùi cỏ thơm nồng nàn.

Nhìn bề ngoài trông thanh bình, giản dị nhưng đây lại là nhà hàng số một Bắc Kinh. Hầu hết khách đến đây đều là những đại gia, nếu họ không đi bằng máy bay riêng, hoặc siêu xe thì ít nhất cũng phải có hơn mười ngàn đô la Mỹ trong người.

Bên trong nhà hàng, Hướng Nhật đang ăn ngấu nghiến, còn bốn cô gái thì chả thèm để ý gì đến hắn.

Được một lát, Phương Nghi sau khi ăn xong nàng thỏa mãn nói:

- Đồ ăn ở đây ngon quá các bạn ạ.

- Tất nhiên. Anh cũng có đến đây vài lần.

Hướng Nhật tự tin khẳng định. Đồ ăn ở đây thật sự rất ngon, ngon đến nỗi người ta ăn được rất nhiều. Tuy nhiên nhà hàng này chỉ có đại gia mới biết, chứ người bình thường có khi chưa từng nghe đến cái tên bởi nhà hàng này quá xa xỉ. Nếu Hướng Nhật không làm lão đại một bang tiếng tăm lẫy lừng thì đây rõ ràng là lần đầu hắn được ăn ở đây.

Trong khi ấy Nhã Lan và cô chủ quán đang trò truyện say xưa, hai người họ trông thân thiết còn hơn cả chị em ruột.

Tú Linh thì như cá gặp nước, vốn dĩ đang định tìm thời cơ để hỏi một vài uẩn khúc trong lòng, bây giờ nàng có cơ hội liền hỏi ngay:

- Hướng Quỳ này, giả sử như với tình huống vừa rồi nếu không có tôi liệu anh có chắc mình sống sót được sau chiêu Thiên Thủ Quan Âm của Neil?

Tú Linh nhớ rất rõ, lúc đó Hướng Nhật cũng đổ mồ hôi hạt, chính hắn bảo nàng mau chóng đưa cả nhóm dịch chuyển. Chính vì vậy nàng cho rằng hắn sợ, nhưng là sợ an nguy của hắn hay của các nàng?

Hướng Nhật bỏ đũa xuống, ngồi thẳng người, tay cầm ly rượu vang nhấp một ngụm rồi ra vẻ suy tư nói trước ánh mắt mong chờ của không chỉ Tú Linh mà còn có cả Phương Nghi, Nhã Lan, và một người mà hắn đã quen từ rất lâu, khoảng mười lăm năm về trước, nhưng hắn biết nàng không thể nhận ra hắn, không chỉ bởi mười lăm năm xa cách mà còn là vì hắn đang ở trong thân xác của một người hoàn toàn xa lạ:

- Ma thuật của Neil sánh ngang hàng với Âu Dương lão quái, nếu khi ấy chỉ có mình tôi thì cơ hội sống sót rất cao, nhưng tôi sẽ không thể bảo vệ được các cô, tôi rất lo cho an nguy của các cô. Hãy nghĩ mà xem, một nắm đấm của Thiên Thủ Quan Âm to bằng cả cái xe container, vậy ngàn nắm đấm uy lực sẽ thế nào? Lỡ dính trọn đòn đó chắc chắn ngay cả thần tiên không chết cũng bị đa chấn thương.

Những cô gái nghe vậy rất lấy làm kích động. Đặc biệt trong đầu Nhã Lan còn hiện lên một tham vọng. Sẽ rất nhanh, chỉ một thời gian nữa thôi, khi mà nàng áp dụng thành công công nghệ tàng hình lên người máy và công nghệ súng hạt nhân, công nghệ nano tái tạo phân tử, công nghệ khử từ, thì những chiến binh người máy của nàng không chỉ vô đối mà còn chiến thắng cả Chấp Năng giả. Vậy thì ma thuật Thiên Thủ Quan Âm có thể làm Hướng Nhật đổ mồ hôi cũng không còn đáng lo ngại. Nghĩ đến đây Nhã Lan không giấu nổi khuôn mặt rạng rỡ xinh tươi và ánh mắt nàng sáng như pha lê phản chiếu dưới nắng mai.

Trong nhóm mỹ nhân ấy, có một người tên là Quỳnh Hoa, nàng và Hướng Nhật từng có một tình bạn tuyệt đẹp từ thời còn học trung học, có khi vượt lên đến mức yêu thầm. Thời gian trôi như thoi đưa, mới đó đã mười lăm năm, đã có những thay đổi trong đời nàng, những con đường, những tòa nhà, những nơi nàng đã đi qua không còn như trước, và đàn ông đến bên nàng nhiều vô kể, nhưng bất luận thế nào thì tình đơn phương nàng dành cho Hướng Nhật vẫn mãi như ngày hôm qua.

Hướng Nhật biết điều đó, nhưng giờ đây khi hai người đối diện nhau, Hướng Nhật chưa biết phải làm gì để khiến nàng hạnh phúc hơn. Trong tương lai gần hắn muốn tiếp cận nàng với thân xác này.