Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1133: Cậu có muốn



Trong lúc Hướng Nhật còn chưa hiểu vì sao người vừa mới xuất hiện lại tạo cho hắn cảm giác bị uy hiếp nhiều đến mức hắn phải dè chừng với hành động của mình, thì Chúa tể Hắc Ám là người lên tiếng trước, ông ta nói bằng một cái giọng nghe rất đáng sợ, cảm giác như mỗi tiếng phát ra đều ngạo mạn, quyền thế:

- King, kẻ được mệnh danh là người đàn ông mạnh nhất Trái Đất, tại sao lần nào xuất hiện tao cũng gặp mày cơ chứ?

King nhún vai, tỏ ra đó là một điều hết sức bình thường.

- Chà chà, hết cách rồi. Súng đạn vô ích với mày, loài người bình thường thì chỉ có mỗi ta là đủ khả năng cân được mày lên bàn thờ, biết sao được.

Chúa tể Hắc Ám còn định nói thêm nhưng cơ thể hắn bỗng trở nên run rẩy, cơn đau từ khắp nơi truyền lên não. Đau đớn đến mức buồn nôn, khó thở, cảm giác như phải thở qua đường dạ dày, sử dụng cơ hoành thay vì cơ ngực. Rồi cơ thể hắn dần xuất hiện những vết cắt, máu phun ra từ những vết cắt đó, hắn lắp bắp nói trong sự bất ngờ:

- Mày, mày đã làm gì?

King vẫn giữ dáng vẻ bình thường, ông nhún vai nói:

- À, tý thì quên mất. Vừa rồi ta dùng Vi Trảm phá bỏ phép thuật của mày nhưng ta còn dùng thêm một tuyệt kỹ nữa lên cơ thể của mày, và tuyệt kỹ ấy có tên là Ly Biệt Trảm ( Kỹ thuật đặc biệt, một khi vung kiếm thì sẽ đoạt mạng đối thủ.)

- Ly Biệt Trảm ư? Hừ, hiểu rồi.

Chúa tể Hắc Ám chỉ kịp nói được vài từ rồi cơ thể hắn mỗi lúc bị cắt nhỏ dần, từ mười mảnh thành trăm mảnh, thành ngàn mảnh, thành triệu mảnh... cho đến khi chỉ còn lại vũng máu.

Hướng Nhật nhà ta ở một bên mắt chữ o mồm chữ a, không thể tin được hắn đang chứng kiến chuyện quái quỷ gì đang diễn ra nữa, hắn có thấy tên kia dùng nhát kiếm nào lên cơ thể gã Phù thủy đâu mà lại thành ra một chuyện hết sức kinh dị như vậy? Rốt cuộc là làm thế nào?

- Anh giết hắn rồi sao?

Hướng Nhật hỏi.

King nghe hắn hỏi, chả hiểu sao anh ta bỗng dưng phá lên cười.

- Đồ ngốc, cậu là Chiến binh tu luyện đến mức này mà không biết gì sao? Hắn là Chúa tể Hắc Ám đấy. Hơn ba ngàn năm qua chưa từng có ai giết được hắn. Sự kiện Tunguska (tra Google sẽ rõ) được coi là một trong những vụ nổ mạnh nhất thế giới, thực ra đó là do cuộc chiến giữa vua Pháp sư (người đứng đầu trong Thập Thánh) và Chúa tể Hắc Ám gây ra. Kẻ mà cậu vừa nhìn thấy thực chất chỉ là một hiện thân được tái tạo bởi phép thuật của hắn ta mà thôi. Tất cả những tên đi theo hắn cũng vậy, bọn chúng là thập đại hắc phù thủy. Nếu là bản thể thật thì không biết chúng mạnh đến mức nào, có thể là gấp mười lần, một trăm lần, tuyệt đối không thể xem thường.

- Thật vậy à?

Hướng Nhật có cảm giác như hắn đang nghe chuyện cổ tích, rốt cuộc hắn vẫn chả hiểu King nói gì.

King hắng giọng vài cái, đối với những chuyện mang tính chất lịch sử thế này không phải là sở trường của anh, nên anh rất lười giải thích.

- Vừa rồi đi ngang qua lối vào thế giới Bermuda ta có gặp vài gã hải quân, bọn chúng đang nướng cua. Chao ôi! Những con cua ngon tuyệt vời. Ha ha... cậu có muốn làm vài ly không?

Nói rồi ông ta lấy từ trong túi quần ra mấy miếng thịt cua đã được bỏ vỏ và cắt nhỏ, cùng với một chai rượu trắng. Ông ta đi về phía mấy tảng đá, ngồi lên đó và vẫy tay bảo Hướng Nhật lại ngồi cùng.

Hướng Nhật vốn cực kỳ thích uống rượu, có ngu hắn mới từ chối. Hai người vừa mới gặp mặt mà chén chú chén anh nhìn thân thiết như tri kỷ.

- Ta cảm thấy cần phải đi hỗ trợ mấy người kia.

Đang say sưa nhưng Hướng Nhật vẫn nói.

- Khỏi. Người của Đặc vụ Thế giới không phải tầm thường. Nếu những kẻ cậu vừa thấy chỉ là hiện thân được tạo ra bởi phép thuật thì sức mạnh của những Đặc vụ cũng chỉ mới dùng có một phần trên mười phần mà thôi. Sức mạnh của Đặc vụ rất khủng khiếp, nếu không kiểm soát được nó sẽ làm hại đến người xung quanh, buộc chúng tôi phải kìm hãm sức mạnh của mình ở mức tối thiểu. Trên thực tế việc ba người họ đánh với bản sao của Chúa tể Hắc Ám không có gì khó khăn, tuy nhiên họ sẽ phải tiêu hao nhiều sức lực, và lựa chọn tốt nhất là đợi ta tới giải quyết. Có lẽ người duy nhất cậu nên lo lắng đó là Phương Nghi.

Nhìn thấy Hướng Nhật như muốn chạy đi cứu Phương Nghi, King vội nói tiếp:

- Tuy nhiên không cần quá lo lắng, dị năng của Phương Nghi là một loại dị năng hiếm và là khắc tinh của các đòn tấn công phép thuật lẫn vật lý. Nếu biết vận dụng hợp lý, cô ấy sẽ bất bại, coi như đây là một cơ hội để cô ấy rèn luyện đi. Ha ha...

- Anh biết nhiều thật.

- Cậu đang khen tôi đấy à?

King lại phá lên cười.

- Nói chung thì sức mạnh của tôi với cậu không khác nhau cho lắm.

- Anh muốn nói rằng anh cũng là Mật giả?

Hướng Nhật tò mò, vừa rồi chứng kiến sức mạnh bá đạo có một không hai, khiến hắn không còn biết đâu mới là giới hạn sức mạnh của con người nữa.

- Chà chà, gọi là Mật giả thì cũng đúng, tuy nhiên chúng ta chủ yếu được gọi là những Chiến binh, sức mạnh mà chúng ta có được là do vượt qua giới hạn sức mạnh của con người mà đạt được. Miệng đời nó thích gọi chung chung là Mật giả thì cứ kệ chúng nó đi.

Hướng Nhật nghĩ thầm: "Phải chăng đây chính là người có thể chả lời câu hỏi mà ta đang tìm kiếm? Phải chăng họ cũng chết rồi nhập hồn vào một thân xác khác giống như ta?"

- Nói vậy nghĩa là anh thật sự đã chết? Nhưng chết rồi thì làm sao sống lại được? Lẽ nào là nhập linh hồn vào một thân xác khác?

Câu hỏi của Hướng Nhật làm King đơ người luôn, anh ta uống ừng ực vài ngụm rượu rồi chợt hỏi:

- Cậu thật sự không biết chuyện gì xảy ra với cơ thể mình à?

Đợi vài giây, biết Hướng Nhật không thể trả lời được, King nói tiếp:

- Nghe cậu hỏi vậy thì ta biết cậu đã gặp phải chuyện gì rồi. Có những Chiến binh linh hồn rất mạnh mẽ, khi chẳng may phải hi sinh và thân xác bị hủy hoại hoàn toàn thì họ sẽ tìm cách nhập linh hồn vào một thân xác khác. Trường hợp đó rất ít khi xảy ra. Chỉ những Chiến binh có ý chí vô cùng lớn mới làm được.

Hầu hết tất cả các Chiến binh đều tập luyện ở cường độ cao ngày qua ngày, tập đến mức cực hạn của con người, rồi sau đó chiến đấu với những thứ hết sức kinh khủng, chiến đấu đến mức bị giết chết, ngừng thở hoàn toàn bởi những cú đâm xuyên người, đâm vào nội tạng... như một phép màu nếu họ có thể sống lại được thì xem như Chiến binh đó đã vượt ra bên ngoài giới hạn sức mạnh của con người. Chỉ những chiến binh đã luyện đến mức cực hạn và một tinh thần mạnh mẽ, dám hi sinh mạng sống mới có thể sống lại được sau khi chết, tỉ lệ thành công rất thấp, mặc dù đã qua khâu tuyển chọn khắt khe nhưng một trăm ngàn người luyện tập thỉ chỉ có một người sống lại. Và Đặc vụ Thế giới phải mất đến mười năm, thậm chí hai mươi, ba mươi năm mới có thể sinh ra được một Chiến binh vượt qua giới hạn sức mạnh của con người.

Giới hạn sức mạnh là một cơ chế bảo vệ mọi sinh vật sống mà tự nhiên sinh ra để đảm bảo chúng ta không mất đi lý trí và mục đích sống. Những sinh vật phá vỡ giới hạn sức mạnh là thách thức mọi quy luật của tự nhiên, nhưng sức mạnh có được là to lớn không gì có thể đo lường, tuy nhiên nếu không kiểm soát được thì người đó sẽ trở nên điên khùng, không thể kiểm soát bản thân.

Nếu cậu tin tưởng, có thể kể chuyện của cậu cho ta nghe được không?

Hướng Nhật rất thận trọng:

- Tôi thấy chuyện này đến đây là được rồi, có những bí mật thà không nói còn tốt hơn phải không?

King đảo mắt một vòng nhìn Hướng Nhật từ trên xuống dưới:

- Số lượng người đã vượt ra bên ngoài giới hạn sức mạnh, theo thống kê trên thế giới này, tính cả cậu nữa thì cũng không quá mười người, và những người có đạo đức tốt thì càng ít hơn. Hầu hết đều do Đặc vụ Thế giới đào tạo. Những kẻ còn lại tự xưng là Mật giả đều là lừa đảo.

- Ông muốn nói đến Mật giả nghiệp đoàn?

Hướng Nhật muốn khẳng định lại mối lo trong lòng, nếu Mật giả nghiệp đoàn chỉ là lừa gạt thì hắn chẳng có gì phải ngại nữa.

Nghe đến Mật giả Nghiệp đoàn làm King cười kinh bỉ:

- Ôi trời, tưởng cái gì, cái đám ô hợp đấy ta gặp một lần rồi. Bọn bố láo, có tất cả mười hai người, lần đó chúng dám đến Ngân hàng Thế giới cướp tiền, mục đích của chúng là muốn dụ thành viên của Đặc vụ Thế giới ra mặt, chúng muốn đánh bại thành viên của Đặc vụ Thế giới để ra oai. Khi nhận được tin, ta và Đường Nguyệt liền chạy tới, bọn ngông cuồng ấy thật chẳng biết sợ là gì. Nhìn một lũ ô hợp mới chỉ đạt được đến mức cực hạn của con người mà dám tự xưng là Mật giả làm ta thấy đụng vào chỉ bẩn tay. Ta để mình Đường Nguyệt đối phó, thế là mỗi tên ăn một cái tát liền ngã sấp mặt, kết quả là ngồi nhà đá bóc lịch đến cuối đời vì tội ngu còn tỏ ra nguy hiểm. Thế cho nên là miệng đời nó nói cũng đừng vội tin.

Hướng Nhật nghe xong mới thấy nhẹ người, cái bọn cứ ra vẻ thần bí làm người khác phải e ngại, hóa ra chỉ toàn là một lũ vô dụng.

- Vậy anh có biết người dẫn dắt bọn chúng, người được gọi là Âu Dương lão quái không?

King lắc đầu:

- Kẻ vô danh tiểu tốt ta không quan tâm. Ta nghĩ nếu kẻ dẫn dắt đám ô hợp ấy nếu là người tài giỏi thì đã vác mặt đến gặp ta rồi.

Ngưng lại một lúc, thấy Hướng Nhật không nói gì, King ra vẻ cực kỳ thân thiết vỗ vai Hướng Nhật:

- Cậu có muốn gia nhập Đặc vụ Thế giới không?