Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1143: Sướng như lên tận mây xanh



- Chúng ta đi như vậy có sớm quá không?

Phương Nghi luyến tiếc quay đầu lại nhìn.

- Sớm, nhưng anh muốn riêng tư cùng em.

Hướng Nhật vừa nói vừa kéo nàng lại gần. Hắn không ngờ là cô nàng lại yêu thích cái khu nghỉ dưỡng đến mức không muốn rời đi.

- Riêng cái đầu anh đấy. Ơ này, anh định làm gì?

Bị Hướng Nhật kéo sát lại, Phương Nghi có chống cự cũng không được.

- Sao em lại đỏ mặt?

Hướng Nhật cười dâm đãng hôn lên môi nàng, lúc đầu Phương Nghi còn chống cự, nhưng rồi dần khuất phục trước dâm uy của hắn, đến nỗi cơ thể mềm hẳn ra.

- Không muốn đâu, đang ban ngày ban... a...

Không để cô nàng nói tiếp, Hướng Nhật hôn chặt lấy môi nàng.

- Mình làm lại lần nữa nhé.

Nói rồi Hướng Nhật hôn lên cổ nàng, hít thật sâu hương vị của phụ nữ xinh đẹp. Một tay xoa nắn hai bầu ngực, tay kia vuốt ve cặp mông căng tròn và săn chắc.

- Lỡ người ta nhìn thấy thì sao?

Phương Nghi dùng chút ý chí cuối cùng nhắc nhở.

- Ở đây làm gì có ai.

Hướng Nhật đang định kéo khóa quần xuống thì nghe thấy tiếng động từ xa xa, ngay sau đó mọi động tác đều phải ngưng lại, bởi vì người tạo ra tiếng động chính là Thập Thánh, ông ta đang ở cách Hướng Nhật chừng vài chục thước, xung quanh là bạt ngàn hoa với đủ loại, đủ màu sắc.

- Chúng ta tạm thời không thể tận hưởng tiếp được rồi.

Hôn Phương nghi một cái nữa rồi hai người chỉnh đốn lại trang phục và cùng nhau đi về chỗ của Thập Thánh.

Ông ta đang bắt sâu cho những cây hoa cúc họa mi. Trông như thể đây là vườn hoa mà ông ta tự tay trồng. Titus là một người đã qua tuổi sáu mươi, ông ta có vóc người nhỏ và lùn. Mà theo Hướng Nhật đánh giá thì trông ông ta mới chỉ cao bằng một nửa hắn và nhỏ con hơn cả hắn.

Phát hiện ra có người ghé thăm, Titus liền đánh mắt nhìn theo, chợt ông ta trở nên vui mừng khác thường.

- Xem ai tới kìa, H008. Giờ cậu là Đặc vụ Thế Giới hạng cao cấp rồi, không tới đây cũng chẳng vấn đề gì đâu.

- Ta đến chỉ để chào tạm biệt ông thôi.

Hướng Nhật nói. Tin tức hắn ra nhập Đặc vụ Thế Giới cả thế giới đều đã biết, việc một Pháp sư biết đến cũng không có gì lạ.

- Nếu đã đến đây, chắc là cậu đã có thỏa thuận với Brian.

Thấy Hướng Nhật định phủ nhận, ông ta vội ngăn lại:

- Này, đừng vội phủ nhận, ta hiểu rất rõ tính khí của Brian. Thế nào hắn cũng tặng cho cậu một lá bài không gian, đổi lại cậu sẽ giúp hắn vài việc thay vì phải thi thố mất thời gian. Ta có thể cho cậu hai lá bài tương tự nếu cậu giúp ta một việc.

- Giao dịch có lợi, được ta đồng ý, việc gì nói đi.

Lá bài ma thuật không gian rất có lợi cho việc di chuyển, Hướng Nhật rất cần chúng.

- Có một loại hoa xương rồng màu xanh lam, to như nắm tay, mỗi cây xương rồng có đến mười mấy bông như vậy. Nhưng nó chỉ mọc duy nhất ở trong địa phận của tổng bộ Đặc vụ Thế Giới. Nơi đó có lớp kết giới năng lượng bất khả xâm phạm, khiến mọi thứ chỉ có thể ra mà không vào được. Nếu cậu tới đó hãy lấy cho ta một cây giống, ta sẽ trả cho cậu bốn lá bài chứ không phải là hai nữa.

- Đối với ta đây là việc dễ như trở bàn tay, được quyết định vậy đi.

Nói rồi hắn và Phương Nghi dùng lá bài dịch chuyển luôn về Bắc Kinh. Nơi họ xuất hiện là ở gần một khách sạn, lúc này bầu trời đã về đêm, thế là họ đưa nhau vào khách sạn luôn.

Để đi vào khách sạn họ phải đi trên một con đường nhỏ xinh xinh, lát những phiến đá màu nâu xám to, mỗi phiến đá đặt cách nhau chừng mười xentimet, bao quanh phiến đá là cỏ được cắt tỉa cẩn thận và tỉ mỉ, hai bên đường trồng đủ các loại hoa với đủ màu sắc, xanh, đỏ, tím, vàng, trắng, nâu, đều có cả. Dưới ánh đèn nhưng không gian xanh tươi, rực rỡ màu sắc vẫn tạo cho người ta cảm giác như đang lạc vào chốn thiên nhiên hoang dã, thơ mộng và hữu tình.

Vừa bước đến cánh cửa kính - cửa vào khách sạn - liền có hai anh nhân viên đẹp trai mở cửa và nở nụ cười thân thiện cúi chào rất nhiệt tình, đồng thời đưa tay chỉ điểm cho hai người đến chỗ quầy tiếp tân. Không gian bên trong rộng rãi và hoa lệ đến mức cả Hướng Nhật và Phương Nghi đều phải cảm thán. Khách sạn cao mười lăm tầng, lấy ý tưởng từ kiến trúc Pháp thế kỷ thứ 20, đứng dưới sàn nhìn thẳng lên trên mái có thể nhìn thấy bầu trời về đêm đẹp đến nức nào vì ở vị trí trung tâm khách sạn, mái của nó được làm bằng kính trong suốt. Nắm tay Phương Nghi bước đến quầy tiếp tân, có ba người tất cả, một nam đứng giữa và hai nữ hai bên. Người nam mặc âu phục rất sang trọng, nữ mặc áo sơ mi trắng và chân váy đen, tất cả đều thắt cà vạt. Nhìn thấy hai người Hướng Nhật đi tới họ nở nụ cười rất tươi và nhiệt tình cúi chào:

- Xin chào hai vị. Hoan nghênh hai vị tới khách sạn Ashford ạ. Xin hỏi hai vị đã đặt phòng trước chưa ạ.

Nam tiếp tân lịch sự nói.

- Vẫn chưa. Các bạn tìm giúp tôi một phòng cao cấp nhé.

Thấy thái độ của nhân viên rất tốt, Hướng Nhật cảm thấy khá thoải mái.

- Vâng ạ, em chọn giúp anh chị phòng số 300 nhé, đó là một phòng cao cấp, đảm bảo anh chị sẽ thích ạ.

Nam nhân mặc dù có đánh giá sơ qua cách ăn mặc của Hướng Nhật nhưng thầm nghĩ người mà đã dám bước vào đây thì không phải loại tầm thường hơn nữa cô gái đi bên cạnh hắn khắp người đều là hàng hiệu, cả set đồ cũng phải đến mười mấy ngàn đô, cho nên cậu ta tuyệt đối không dám xem thường Hướng Nhật lại càng không dám xem thường Phương Nghi, từ đầu đến cuối vẫn hết mực nở nụ cười ôn hòa.

Sau khi làm thủ tục xong, họ được một nữ nhân viên dẫn lên phòng, mở cửa và mời họ bước vào, xong rồi nữ nhân viên lại hỏi:

- Xin hỏi anh chị có muốn dùng thêm gì không ạ? Món tráng miệng, đồ uống, hay hoa quả ạ?

- Cho anh một ly sangria.

Hướng Nhật nói và quay sang hỏi Phương Nghi:

- Còn em, em uống gì?

- Ukm, cho tôi một ly margarita nhé. Một đĩa champagne truffles và một đĩa trái cây tổng hợp.

Phương Nghi nhanh nhẹn gọi món.

- Được rồi, ngoài ra cho anh một đĩa bánh kouign amann nữa là được.

Gọi món xong nữ nhân viên vui vẻ rời đi, để lại người đang say đắm nhìn nhau.

- Dạo gần đây chúng ta cứ đi hoài, đánh đấm miết, lâu rồi mới có giây phút thư giãn như thế này đấy anh ạ.

- Phải rồi tiểu Phương, gần đây em vất vả cũng nhiều. Hay là để anh mát xa cho em nhé.

- Hả, có được không đó! Em có nên tin tưởng vào tay nghề của anh không đây.

- Hắc hắc, vợ yêu à, em phải thử mới biết được, đảm bảo em sẽ nghiền cho coi.

Nói rồi Hướng Nhật đặt Phương Nghi nằm xuống, vận dụng toàn bộ vốn liếng tu luyện bấy lâu này lên người Phương Nghi, khiến cô nàng rên lên sung sướng, sướng như lên tận chín tầng mây xanh.