Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1153: Khoảnh khắc thân thuộc



Lạc Phi Tử vừa lái xe ra ngoài, chưa đi được bao lâu thì quả nhiên có một đoàn khoảng bốn cái xe con đuổi theo sau một cách rất lộ liễu và ngông cuồng. Dường như chúng đang muốn chạy lên phía trước chặn đường. Việc này khiến Lạc Phi Tử tinh thần có chút bất an, mặc dù bên cạnh nàng là một siêu cấp đại nhân nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng. Thấy Hướng Nhật vẫn ngồi yên mà chẳng có chút biểu hiện khẩn trương gì, nàng đành lên tiếng hối thúc:

- Chết rồi, chúng đuổi theo thật rồi, mình phải làm gì đây anh?

- Em có tin anh không?

Nhìn sâu vào trong mắt nàng Hướng Nhật hỏi.

- Em tin, nhưng. Nhưng em vẫn sợ.

Cô nàng ấp úng trả lời. Nhưng khi nhìn thấy Hướng Nhật mỉm cười thì nỗi sợ cũng vơi đi phần nào. Chẳng phải người đàn ông này từng nói với nàng rằng anh ta là lính đặc công hay sao. Nhất định là anh ta sẽ có cách đối phó, được rồi mình nghĩ nhiều quá rồi. Bình tĩnh nào Phi Tử, mày phải thật bình tĩnh.

Đang mải suy nghĩ mà nàng không hay biết rằng ô tô đang sắp đâm vào một ô tô khác, đến lúc nhận ra thì nàng lúng túng chẳng biết phải làm gì chỉ biết hét toáng lên thì chợt bắt gặp một bàn tay ấm áp chạm lấy tay nàng và đánh tay lái sang một bên, một cua né tránh ngoạn mục.

Lạc Phi Tử hồn vía như sắp bay ra khỏi thân xác, tim đập thình thịch, may mà tránh được nếu không thì hậu quả không biết sẽ thế nào, nàng liền rối rít nói cảm ơn Hướng Nhật.

- Có anh ở đây em muốn chết cũng không dễ vậy đâu. Chạy chậm thôi, chạy vào đường vắng cho anh. Thư giãn đi Phi Tử, không việc gì phải sợ cả.

Hướng Nhật lên tiếng trấn an. Một lũ tép riu thì làm được cái trò trống gì chứ? Giết chúng sớm quá thì thật lãng phí, Hướng Nhật rất muốn chơi trò mèo vờn chuột.

- Vâng, nhưng sao phải đi vào đường vắng ạ?

Chẳng phải chạy vào đó càng khó thoát thân hơn sao? Lạc Phi Tử có chút khó hiểu, lẽ ra trong tình huống này phải chạy nhanh hơn và chạy vào nơi đông xe cộ qua lại mới đúng chứ?

- Để cho chúng ra mặt và để anh hạ luôn một thể chứ sao?

- Hả, đông người như vậy anh làm sao mà...

Hướng Nhật lấy ngón tay chặn miệng nàng lại:

- Em sẽ biết ngay thôi.

Hướng Nhật cười vui vẻ, nhìn xung quanh và bẻ từng đốt ngón tay khởi động. Lúc này xe đã đi vào đường vắng, quả nhiên được lợi thế đám xe kia đã có một xe chạy lên trước chặn đường.

- Em có muốn ra ngoài dạy cho chúng một bài học không?

Hướng Nhật bất ngờ hỏi khiến Lạc Phi Tử có chút ngỡ ngàng:

- Em á, có thể sao?

Hướng Nhật gật đầu.

- Dừng xe lại đi.

Tuy sợ nhưng Lạc Phi Tử vẫn làm theo lời Hướng Nhật nói.

Lúc hai người bước ra ngoài thì nhóm người kia cũng bước ra, người cầm gậy, người cầm dao, có đứa cầm cả súng, oai phong lẫm liệt vô cùng, chỉ tội Lạc Phi Tử run đến mức đứng không nổi. Thấy vậy Hướng Nhật bèn quàng tay ôm gọn cơ thể nàng vào lòng:

- Như thế này đỡ sợ hơn chưa?

- Dạ, đỡ rồi ạ!

Lạc Phi Tử cười tươi, tự nhiên cảm thấy an toàn vô cùng, tự nhiên cảm thấy dù thế giới có sụp xuống thì nàng vẫn sẽ an toàn khi ở bên người đàn ông này, một cảm giác mà từ trước đến giờ nàng chưa từng có.

Đứng dựa vào thành xe, Hướng Nhật khoan khoái chờ đợi nhóm côn đồ tới gần, đúng là một lũ khốn nạn không hơn không kém, vì chúng mà lão tử phải phí thời gian, tội này không thể tha thứ được.

- Chẳng phải trong tin nhắn đã nói rõ rồi, tại sao mày còn dám bước ra ngoài hả con...

Không thể để lời nói xúc phạm tới người đẹp, Hướng Nhật đã trực tiếp tặng cho thằng vừa nói một đạp, thằng đó liền bay bề sau và kéo theo hai thằng nữa ngã cùng.

- Á à, thằng khốn mày dám!

Một thằng khác liền hống hách vừa mắng vừa cầm gậy tới đập Hướng Nhật, nhưng vừa bước được hai bước thì đã bị một thân ảnh nhanh như tia chớp bước tới chặn lại, đồng thời tặng cho vài quyền mà nằm bẹp dưới đất hộc máu. Những đứa khác cũng có số phận tương tự. Tất cả có năm người nhưng trong giây lát đã hạ hết sạch hai mươi thằng côn đồ khiến chúng nằm yên bất động dưới đất nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận biết chuyện gì đang diễn ra. Ngay lúc ấy một chiếc máy bay có hình thù trông như một ngôi sao năm cánh hạ xuống gần đó mà không gây ra một tiếng động. Có một người đàn ông ăn mặc rất sang trọng bước ra, ông ta đeo một cái kinh dâm rất to, vừa đi vừa giận giữ nói:

- Khốn khiếp, ngay cả Đặc Vụ Cấp cao mà cũng dám đắc tội. Áp giải hết tất cả lên máy bay cho ta.

Lạc Phi Tử vừa chứng kiến một cảnh tượng như trong phim, không khỏi bàng hoàng, nàng vội hỏi:

- Những người này là bạn của anh à?

- Không phải.

Tưởng Hướng Nhật sẽ gật đầu nhưng không ngờ hắn lắc đầu làm cơ thể nàng run lên.

- Họ đều là cấp dưới của anh.

Hướng Nhật xoa xoa đầu nàng cười khoái chí.

- Ơn trời!!! Dám trêu người ta này.

Biết là bị troll, Lạc Phi Tử đỏ cả mặt không nhịn được mà đấm nhẹ vào ngực hắn vài cái.

- Ngài Hướng, việc ngài yêu cầu tụi em đã tìm được rồi ạ

Người đàn ông đi đến trước mặt Hướng Nhật và đưa cho hắn một tờ giấy có ảnh, họ tên và địa chỉ đầy đủ của kẻ đã nhắn tin quấy phá Lạc Phi Tử.

- Kẻ nhắn tin quấy phá quý cô đây là một diễn viên, người mẫu có tên là Hoàng Sam Sam.

- Thì ra là cô ta, lúc đầu em đã nghi ngờ rồi mà.

Lạc Phi Tử trông vô cùng tức giận, từ trước đến giờ cô ta luôn là đối thủ cản đường nàng, không ngờ lần này còn dám thuê cả côn đồ đến để dọa nàng nữa, việc này thật không thể chấp nhận được.

- Em muốn trả thù, em muốn cho cô ta biết thế nào là sự sợ hãi.

Lạc Phi Tử nắm chặt tay thể hiện sự quyết tâm và đôi mắt thì chứa đầy thù hận.

- Được rồi, loại người như vậy em không cần bận tâm, cho cô ta mất chỗ đứng trong ngành giải trí là được rồi chứ gì?

Hướng Nhật đưa ra phương án giải quyết. Nhưng Lạc Phi Tử lắc đầu:

- Vân chưa đủ, em muốn tự tay tra tấn cô ta mới thỏa mãn.

Chà chà, Hướng Nhật nghe mà có chút rùng mình, lòng dạ đàn bà thật sự rất đáng sợ.

- Ha ha ha... Em chắc chứ? Một khi tay đã nhúng chàm rồi thì sẽ bị nghiện đấy. Anh chỉ có thể cho em đứng nhìn thôi, còn việc đó đành phải để người khác làm. Khi em hành hạ một người thì chính em cũng sẽ bị tổn thương, và anh sẽ không dễ chịu chút nào khi thấy em bị tổn thương đâu.

- Chuyện này...

Lạc Phi Tử lắp bắp, tự dưng lại bật khóc mà ôm chầm lấy hắn.

- (Xụt xịt...) Hướng Quỳ, anh thật sự là người đàn ông quá tốt, em thấy thật ghen tị với Sở Sở. (Xụt xịt...) Thật ra em không xấu xa vậy đâu, chỉ là em quá tức giận thôi mà. Em thấy hay là thôi đi, cho cô ta từ nay về sau không thể nhận được các show lớn là được rồi, với lại dạy cho cô ta biết mình vừa đắc tội với ai cho cô ta sợ không dám gây chuyện là đủ rồi ạ.

Hướng Nhật vuốt ve bờ lưng nàng:

- Được rồi đừng khóc nữa, cứ như vậy mà làm đi. Bây giờ anh đưa em tới trung tâm thời trang Dior nhé.

- Vâng, anh lái xe nhé.

Lạc Phi Tử tách ra khỏi người hắn dụi dụi mắt, vẫn còn xụt xịt khóc. Nàng thật sự không nỡ rời xa người đàn ông này chút nào, nàng muốn hắn lái xe để nàng có thể yên tâm ngồi ngắm nhìn hắn được lâu hơn. Để có thể lưu giữ khoảnh khắc thân thuộc này lâu thật lâu.

- Không. Không lái.

- Lái đi mà, năn nỉ mà...

Cô nàng cầm tay hắn đung đưa, dáng vẻ năn nỉ, và ánh ánh mắt van lơn, cả người trông đáng yêu vô cùng.

Hướng Nhật nhìn nàng, ánh mắt không giấu nổi sự chiều chuộng, đối với hắn cô nàng có tính cách thật đặc biệt, luôn biết cách khiến một người đàn ông vui vẻ, hài lòng.

- Hết cách rồi, đành phải chiều em thôi.

Hướng Nhật lườm nàng rồi mở cửa xe:

- Lên xe đi.

- Vâng ạ, cảm ơn anh nha. Hì hì...

Hướng Nhật đóng cửa xe lại rồi đi vòng qua bên kia, cô nàng cũng rất biết điều từ bên trong mở cửa xe cho hắn bước vào, lại còn hí hửng cười rất tươi. Hướng Nhật mặc dù có lịch sử tình trường dày đặc, tuy nhiên đây là lần đầu tiên hắn gặp một cô nàng có khả năng thay đổi cảm xúc nhanh đến chóng mặt, nhưng lại là một cô gái rất thông minh và ngoan ngoãn.

— QUẢNG CÁO —