Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 264: Uy hiếp



Cũng trong lúc này ở tại một quốc gia khác – hay nói đúng hơn là tại tòa thánh Vatican – một quốc gia nằm trong quốc gia khác với diện tích chỉ vỏn vẹn 0,44 kilomet vuông, nghĩa là chỉ rộng tương đương với quảng trường Thiên An Môn vĩ đại.

Lúc này khoảng chừng hơn chín giờ sáng nhưng tại bên trong ngôi giáo đường nhỏ nằm trong tòa thánh Vatican, nơi vốn thường chỉ dành riêng cho Đức Giáo Hoàng dùng làm nơi cầu nguyện riêng đang tụ tập không dưới năm mươi người.

Đức Giáo Hoàng Benedict XVI trong bộ áo lễ, đầu đội mũ ba tầng cao đang đứng phía trên, vẻ mặt hài lòng nhìn toàn bộ tinh anh của tòa thánh, người nào sắc thái cũng rất trang trọng đứng ở bên dưới. Hôm nay là ngày tuyển chọn người, nhằm gởi đến truyền bá ơn lành của Thiên Chúa tới cái quốc gia chiếm hơn hai mươi phần trăm dân số của toàn thế giới. Vô luận ra sao cũng phải chọn ra cho được đội ngũ cường đại nhất của tòa thánh cho nhiệm vụ này, vì quốc gia kia thật không mặn mòi cho lắm với Chúa Giêsu. Trong ánh mắt của Đức Giáo Hoàng, xem ra dân chúng ở quốc gia này ngu muội thật khó "cải tạo", thậm chí còn rất dị đoan mê tín, ngài tin chắc rằng sau khi trải qua lễ rửa tội thì mọi chuyện sẽ khác hẳn đi. Đáng tiếc cho dù có cố gắng ra sao, hàng năm đều gặp phải những trở ngại thật to lớn, mọi chuyện đã được chuẩn bị chu đáo đều bị thất bại trong gang tấc.

Cho tới nay, đây là vấn đề mà bao đời Giáo Hoàng đương nhiệm đau đầu không thôi. Các ngài thật không dám tin rằng tại một quốc gia với dân số một tỷ mấy người kia nhưng thật ngạc nhiên nó chỉ có một phần nhỏ dân chúng tin vào Thiên Chúa toàn năng, người có khả năng mang lại hạnh phúc cho nhân loại. Số người tin theo đạo thật quá ít ỏi, nếu như có thể đem toàn bộ một tỷ mấy người kia quay về trong vòng tay quan phòng của Thiên Chúa thì thử hỏi công đức sẽ vĩ đại đến dường nào, thật đáng để ghi vào sử sách đời đời lưu truyền!

Người hiện giờ giữ chức Giáo Hoàng được bầu ra từ bốn năm về trước trong lần tuyển cử vị đứng đầu của Giáo Hội công giáo lần thứ hai trăm sáu mươi lăm – gọi là Mật nghị Hồng Y của Giáo Hội công giáo La Mã. Chiếu theo tục lệ của Giáo Hội, ngài đổi tên thành Benedict XVI. Ngài là người Đức thứ tám được bầu làm Giáo Hoàng Giáo Hội La Mã.

Tuy nghe rất đơn giản nhưng thật ra muốn trở thành Giáo Hoàng thật không dễ dàng gì. Vatican là một quốc gia nơi mà quyền lực tôn giáo là chính thể duy nhất, Giáo Hoàng chính là nguyên thủ quốc gia, cũng là người lãnh đạo tinh thần của Giáo Hội Thiên Chúa giáo toàn bộ thế giới, một tay Giáo Hoàng quản cả hành pháp, lập pháp, và tư pháp. Giáo Hoàng là người được tuyển chọn từ hai phần ba số phiếu của các vị Hồng Y, khi được tuyển sẽ giữ trọng trách Giáo Hoàng cả đời. Mà hội đồng các vị Hồng Y cũng chính là bộ sậu cố vấn các vấn đề cho Giáo Hoàng. Chuyện tuyển cử ra Giáo Hoàng mới cũng là một chuyện hết sức trang nghiêm linh thiêng của tòa thánh Vatican. Và bởi vì chuyện nhậm chức của Giáo Hoàng là theo thể chế chung thân suốt đời cho nên việc tuyển cử Giáo Hoàng mới cùng với chuyện lo hậu sự cho vị Giáo Hoàng tiền nhiệm được tiến hành hết sức thận trọng. Đến lúc đó, toàn bộ các Hồng Y từ mỗi nước trên thế giới đều tập trung về Vatican, họp tại Tây Tư Đình tiểu giáo đường (Sistine Chapel) tiến hành việc bầu cử nội bộ.

Điều đáng nhắc tới chính là Vatican còn là một tập đoàn tư bản tài chính quốc tế. Tại rất nhiều quốc gia trên thế giới nó đều có lượng đầu tư kếch xù và rất nhiều tài sản bất động sản. Theo một vài thống kê không chính thức, chỉ tính riêng khu vực Bắc Mỹ và Châu Âu thì số vốn đầu tư đã có hơn một trăm tỷ Mỹ kim, dự trữ vàng và ngoại tệ vượt qua con số năm mươi tỷ Mỹ kim, tập đoàn tài chính đầu tư JP Morgan ở Mỹ chính là tài sản và là đại diện lớn nhất của Vatican. Tuy nhiên tất cả những số liệu về tài sản của Vatican chưa bao giờ được chính thức công khai, các hoạt động tài chính qua ngân hàng cũng được bảo mật một cách nghiêm cẩn, cho nên tất cả những con số ở trên chỉ mang tính chất ước lượng tương đối, chính thức đến cùng có bao nhiêu thì chỉ riêng bản thân Giáo Hoàng mới biết ngoài ra thì không có người thứ hai biết được.

Cho nên để có thể được tuyển làm Giáo Hoàng thật là một chuyện không đơn giản. Giáo Hoàng đương nhiệm hiện nay có dã tâm cực lớn hơn hẳn các đời trước. Ngài chẳng những muốn mở rộng phạm vi ảnh hưởng của Vatican mà còn càng hy vọng có thể tái hiện lại sự vinh quang của tòa thánh vào thời trung cổ dù biết rằng chuyện này rất khó có khả năng, nhưng ngài vẫn kiên trì hướng tới mục đích này mà cố gắng không thôi.

Mà hiện tại, chuyện truyền bá Phúc âm hay hồng ân của Thiên Chúa tới cái quốc gia chiếm hai mươi phần trăm dân số thế giới kia là "nhiệm vụ quan trọng" trước mắt. Bởi vì trách nhiệm trọng đại nên việc chọn người phái đi tự nhiên cũng phải rất cẩn thận. Dù sao thì cái địa phương kia cũng không phải là nơi "hiền lành" gì, vả lại người phương Đông thần bí so với các vị Thánh kỵ sỹ hay Hồng Y còn muốn cường đại hơn, kinh nghiệm đau đớn trong quá khứ cho thấy rõ chuyện này. Nếu không phải bản thân mang thân phận Giáo Hoàng cao quý thì có thể ngài đã không nhẫn nhịn nổi mà đi tới quốc gia phương Đông kia, rửa sạch bao sỉ nhục lưu lại trong quá khứ.

Tuy nhiên, lần này mặc dù chính bản thân không đi theo đoàn, nhưng xem ra tình hình tuyệt đối không giống những lần tồi tệ trước kia trong quá khứ… Nghĩ tới đây Giáo hoàng Benedict XVI tràn đầy tự tin nhìn vào một cô gái tuổi còn trẻ, trên người mặc một bộ thánh bào trắng tinh đang đứng giữa đông đảo các vị tu sĩ. Có thể nói nàng ta là thiên tài ngàn năm khó có được của tòa thánh. Tuổi chỉ gần hai mươi mà thánh lực trên người đã gần như tiếp cận bản thân Giáo Hoàng, đây chính là ơn phúc mà Thiên Chúa ban cho. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thánh lực cường đại đến thế, Benedict XVI đang mơ màng ảo tưởng viễn vông bắt đầu nghĩ tới cái tuổi mà nàng ta… đạt tới độ tuổi như mình, thánh lực trên người nàng sẽ cường đại đến tột đỉnh! Có lẽ nếu so sánh với mười hai tông đồ năm xưa chắc cũng không kém hơn bao nhiêu… mà những nguyện vọng không thể thực hiện được của mình giao cho nàng ta là chuyện hoàn toàn có thể.

Nhưng hiện tại không phải là lúc ảo tưởng viễn vông, nên công bố số người được chọn cho lần xuất hành lần này.

Giáo hoàng Benedict XVI khẽ hắng một tiếng lấy giọng, tập trung sự chú ý của mọi người vào trên người mình, sau đó mới chậm rãi đọc ra danh tánh người thứ nhất:

- Anna #12539; Maria!

- Dạ!

Một cô gái tuổi còn rất trẻ trong trang phục thánh bào trắng tinh nét mặt đầy vẻ trang nghiêm cúi đầu. Các vị tu sĩ bên cạnh hơi lộ ra nét kinh ngạc, mặc dù trong lòng sớm đã nghĩ tới việc nàng ta có thể sẽ được lựa chọn nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, quá ngạc nhiên khi nghe nàng là người đầu tiên được gọi. Dựa theo tục lệ xa xưa hay nói theo cách khác, nàng ta chính là người phụ trách cho chuyến đi tới quốc gia phương Đông xa xôi kia, những người đi cùng nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của nàng ta. Chuyện này dành cho đại tế tự vừa mới nhậm chức mà nói, có thể là sự khảo nghiệm cực lớn đồng thời cũng là một sủng hạnh rất quang vinh. Tuy nhiên mọi người nơi này cũng không dị nghị gì bởi vì đây là sự bổ nhiệm của chính Giáo Hoàng, hơn nữa mọi người ai cũng hiểu rõ năng lực của nàng ta, cho nên dù cho kinh nghiệm của nàng có chút thiếu xót thì lấy năng lực bù qua sớt lại, xem ra cũng đủ để đảm nhiệm vị trí lãnh đạo lần này.

Giáo Hoàng hài lòng gật gật đầu, rồi lại tiếp tục đọc tên từng người kế tiếp. Từng người trong đám người được gọi đến tên vẻ mặt nghiêm trang cúi đầu. Tổng cộng có mười hai người tính luôn cô gái trẻ tuổi với trang phục trắng tinh được gọi tên đầu tiên. Vẫn là giống như thông thường, phái đoàn tòa thánh đi đến phương Đông gồm có tám Thánh kỵ sĩ, hai Hồng Y, một khổ tu sĩ và thêm một tế tự.

Benedict XVI nhìn mười hai người được chính mình lựa chọn hài lòng gật đầu. Bọn họ có thể nói là tinh anh trong tinh anh của tòa thánh, hơn nữa lần này còn có một Đại tế tự mà khả năng so với chính mình chỉ vẻn vẹn kém một chút, chắc có thể dễ dàng hoàn thành cái nhiệm vụ kia.

- Thưa Đức Cha…

Đang lúc Benedict XVI muốn mở miệng động viên số người được mình gọi tên kia thì một giọng nói không thích hợp đúng lúc vang lên.

Benedict XVI trong lòng có chút không vui, dõi mắt nhìn về phía xuất ra giọng nói kia, nhận ra đó là một Hồng Y lớn tuổi, tóc màu vàng, lập tức vẻ mặt ôn hoà hỏi thăm:

- Hồng Y Matthew, cha còn muốn bổ sung gì sao?

- Đúng vậy, thưa Đức Cha.

Vị Hồng Y già cũng không cảm thấy bất an, lo lắng khi mình đoạt lời của Giáo Hoàng, ông ta vẫn như cũ chậm rãi nói :

- Đối với an bài của Đức Cha con cho rằng rất hợp lý, nhưng Đông phương, nơi đó có quá nhiều thần bí, con nghĩ Đức Cha cũng nên cân nhắc một chút, gởi Giám mục Wotelini...

- Được rồi, Hồng Y Matthew!

Sau khi nghe được cái tên nào đó , Benedict XVI vẻ mặt luôn luôn ôn hòa tươi cười cũng không ngăn nổi tức giận:

- Tôi không muốn nói tới nhằm tránh cho tín tâm sa ngã mà dẫn tới đức tin mềm yếu đi. Nhưng Thánh Kinh dạy cho chúng ta biết, hãy bảo vệ sự thật, hãy hòa thuận với anh em vì mọi người đều là chi thể của Chúa Giêsu, hãy yêu thương nhau, hãy xa lánh tội lỗi, nếu không sẽ bị quỷ ám, chính là khoan dung tội ác. Hồng Y Matthew, xin cha chú ý hành vi lời nói của bản thân, cái người cắt một đoạn văn trong Thánh Kinh nhằm tuyên dương cho cái mà hắn ta gọi là "lý luận cứu thế" đầy dị đoan đã không phải là tín đồ Thiên Chúa Giáo, hắn ta đã bị ma quỷ ám! Chẳng lẽ cha cũng cho rằng chúng ta đã bị Thiên Chúa từ bỏ sao?

Vừa nói, Giáo Hoàng ánh mắt sắc bén nhìn vị Hồng Y già.

- Không, không, thưa Đức Cha!

Nghe được câu hỏi sau cùng của Benedict XVI, vị Hồng Y già rốt cuộc khuôn mặt biến sắc:

- Xin tha thứ con phạm tội lỗi, thưa Đức Cha, con chỉ là...

Không đợi ông ta tiếp tục nói cho xong, Benedict XVI đã tiếp lời:

- Được rồi, Hồng Y Matthew, tôi biết cha là vì suy nghĩ cho Giáo Hội, nhưng mà… đối với dị đoan, chúng ta không nên nhân từ nương tay! Cha hiểu không?

- Dạ vâng, thưa Đức Cha!

Hồng y đại giáo chủ ánh mắt ảm đạm, lui xuống.

olo

Sau khi ăn cơm tối xong, Hướng Nhật đã có chút "nóng ruột" không thể chờ đợi được, nhìn An đại tiểu thư cùng đồ đệ Thạch Thanh ánh mắt hắn bắt đầu trở nên cuồng nhiệt, nhưng hai vị đại tiểu thư dường như không chú ý gì tới trạng thái phấn khởi của hắn, hai nàng cùng phối hợp nhàn nhã ngồi xem TV, bỏ lưu manh đứng "hóng gió" ở một bên.

- Tiểu Thanh, An An, nên đi ngủ sớm thôi.

Cùng xem TV với hai nàng trên ghế sa lon gần trọn một giờ không sai biệt lắm, Hướng Nhật rốt cuộc không nhịn được, ngồi bên cạnh không ngừng thúc giục...

Mặc dù hắn hiện tại cũng có thể trái ôm phải ấp tận hưởng phúc đức mà tổ tông mười tám đời đã cho hắn, nhưng so với việc cùng hai nàng tiêu hồn lạc phách chân chính thì hắn vẫn hy vọng chuyện tốt thứ hai. Nếu như không phải sợ hai nàng "phản kèo", hắn gần như muốn một tay ôm một người cưỡng chế kéo hai nàng vào trong phòng ngủ.

- Bây giờ còn sớm, anh gấp cái gì!

An Tâm trừng mắt rồi liếc xéo nam nhân yêu dấu của mình. Vốn chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng mới vừa ra khỏi miệng, nàng liền ý thức được nó hơi "nhạy cảm" nên không nhịn được đỏ mặt lên. Dù sao thì tình huống hôm nay so với bình thường có chút bất đồng, xem dáng vẻ háo sắc của cục cưng mình thì nàng hiểu hắn rất có thể đêm nay sẽ phá rào chứ không chỉ sờ vuốt như mọi hôm, hơn nữa cái loại sự tình như vầy đối với một cô gái chưa từng có kinh nghiệm qua thật sự là một chuyện xấu hổ khó mở miệng.

Hướng Nhật cười hắc hắc:

- Ý của anh là, ngày mai là ngày thứ Hai còn phải đi học, tụi mình đi ngủ sớm một chút cũng có thể dậy sớm một chút, không phải lo lắng sẽ bị trễ học.

- Đến muộn cũng không sao, dù gì anh là người thường xuyên không đến lớp thì chuyện đến muộn chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!

An Tâm tự nhiên biết nam nhân của mình trong lòng nghĩ cái gì, lúc này nàng không khỏi bắt đầu có chút hối hận, không phải là hối hận cùng hắn làm "cái kia" mà chủ yếu là lo lắng chuyện sau khi vào phòng thì hắn đến cùng sẽ ưu ái mà tìm ai trước đây? Mặc dù nàng đã sớm nói với hắn là nếu hắn không cùng Thạch Thanh "mở màn diễn" trước thì nàng tuyệt đối sẽ không cùng hắn "làm mẫu" trước, nhưng thật sự tới lúc này thì nàng ngược lại lại hy vọng lưu manh có thể tìm nàng trước. Là một người phụ nữ cho dù đã chấp nhận cùng nữ nhân khác chia xẻ chung một nam nhân, nhưng trong lòng đến cùng vẫn có khúc mắc, luôn hy vọng nam nhân có thể thương yêu mình nhiều hơn một ít. Huống chi chuyện tình lại xảy ra trong một gian phòng nhỏ, chẳng lẽ thật sự trơ mắt nhìn nam nhân cùng một nữ nhân khác "vui vầy cá nước" trước hay sao?

- Anh có tệ đến mức độ như em nói vậy không?

Hướng Nhật ra vẻ ai oán nhìn An đại tiểu thư, đồng thời cái tay đang vòng qua cái eo thon của nàng cũng hơi có chút "tích cực" khẩn trương thêm.

Thấy lưu manh còn cố gắng làm bộ, An đại tiểu thư bởi vì đang nghĩ tới hoàn cảnh nào đó đã có chút dỗi hờn đánh hắn một cái, hừ lạnh một tiếng:

- Đừng cho là em không biết anh đang suy nghĩ cái gì, còn không phải là...

- An An!

Thạch Thanh ngồi một bên không dám nghe tiếp nữa, nàng sợ cô bạn tốt của mình sẽ lại nói ra một cái gì có thể làm nàng mắc cở đỏ mặt, vội vàng lên tiếng ngắt lời.

An đại tiểu thư cũng lập tức có phản ứng, hung hăng nhéo lưu manh một cái, sau đó không thèm để ý đến hắn tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

- Tiểu Thanh.

Hướng Nhật thấy An đại tiểu thư giống cục mỡ béo thấm muối mặn khó gặm nên bắt đầu hướng chú ý sang người đồ đệ cưng của mình. Hơn nữa hắn cũng cho rằng, đồ đệ dù cho thế nào đi nữa cũng ôn nhu hơn An đại tiểu thư nhiều, nghĩ đến việc chỉ cần mình dùng một chút tuyệt kỹ dám chắc nàng nhất định sẽ đáp ứng .

- Sư phụ, em còn muốn xem TV mà.

Sự hiểu biết của Thạch Thanh đối với cầm thú sư phụ cũng không hề kém so với An đại tiểu thư, cho nên trong lòng hắn nghĩ muốn cái gì nàng cũng quá rõ ràng. Lúc này trong lòng nàng cũng cực kỳ khẩn trương, nghĩ đến rốt cuộc thì mình cũng sẽ cho sư phụ cầm thú muốn làm gì thì làm, điều này càng làm cho nàng có cảm giác bất an. Trong tiềm thức, nàng muốn chạy trốn, song chính mình đã đáp ứng đối phương, trốn tránh không có khả năng, hiện tại thầm nghĩ đem cái thời khắc kia trì hoãn một chút, để cho nàng chuẩn bị đầy đủ thêm một chút.

- Xem TV, đều đã xem lâu như vậy rồi còn gì, chẳng lẽ hai em còn không thấy chán sao chứ?

Hướng Nhật muốn điên lên, sự phấn khởi sinh lý càng ngày càng kịch liệt, hắn giống như người đã nuốt trọn một bình xuân dược loại mạnh, cảm giác cả người chỉ muốn nổ tung lên.

- Quên đi, anh một mình đi ngủ trước, hai em cứ từ từ mà xem TV đi.

Nói xong, Hướng Nhật chuyển mình đi vào phòng ngủ với tốc độ nhanh đến kinh người. Bởi vì "thần thương" đạn đã chuẩn bị ra khỏi nòng, Hướng Nhật không thể không tự mình vào phòng mà "tự xử", nếu không hắn không dám chắc sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa. Dù sao An đại tiểu thư cùng đồ đệ Thạch Thanh bây giờ không có một tí "ý tứ" kia, bản thân mình lại khó có khả năng làm ra những hành vi cầm thú làm tổn thương nữ nhân theo kiểu "Bá Vương Ngạnh Thượng Cung" (1), lựa chọn duy nhất bây giờ là ráng kiên trì một chút, đợi hai nàng xem xong TV thì ông đây sẽ chà đạp hai nàng cho biết tay!

Tuy nhiên An đại tiểu thư cùng Thạch Thanh lại không biết lưu manh đang nghĩ chuyện xấu xa gì, các nàng còn tưởng hắn tức giận, hai người liếc nhau, từ trong mắt của nhau nhìn ra sự lo lắng, các nàng sợ hãi hắn có thể vì vậy mà chán ghét các nàng hay không. Vì từ chuyện này mà có thể xuất hiện hậu quả không tốt, hai nàng không chút do dự cũng đi theo hắn vào phòng ngủ.

- Hai người đẹp... không phải nói muốn xem TV sao?

Hướng Nhật có chút tò mò nhìn hai đại tiểu thư theo mình tiến vào phòng. Thực ra, hắn vừa mới chuẩn bị "động thủ", không ngờ hai nàng liền tiến vào phòng... Chẳng lẽ bởi vì các nàng cũng có "nhu cầu" cấp thiết về phương diện kia sao, bây giờ cũng không nhịn được giống mình? Hướng Nhật dâm đãng suy nghĩ.

Sự phỏng đoán này của hắn đã được chứng thực từ động tác kế tiếp của hai nàng, hai vị đại tiểu thư một tả một hữu giáp công kẹp lấy hắn đi đến giường ngủ, An đại tiểu thư còn lớn gan đưa tay thoát y phục trên người hắn.

Hướng Nhật lần nữa không thể khống chế bản thân, đây chính là "mỡ dâng tận miệng mèo" mà. Lập tức cũng không khách khí, nghiêng người đè hai nàng ở dưới thân, hô hấp đã bắt đầu trở nên nặng nề, hai tay cùng xuất chiêu, chỉ chốc lát đã lột hai nàng thành Eva.

- Sư phụ, anh… anh phải … nhẹ nhàng một chút, em sợ... anh…

- Hướng Quỳ, anh… anh dám làm đau em thì… thì em sẽ cắn chết anh...

Chú Thích:

(1) Bá Vương Ngạnh thượng cung = có nghĩa bóng là cưỡng hiếp, hiếp dâm.

Bá Vương (Hạng Vũ) là kẻ mạnh, ngạnh thượng cung chỉ mạnh mẽ dương cung. Hạng Vũ bắn Lưu Bang bị thương sau nhiều lần công thành khiêu chiến mà Lưu Bang cố tử thủ giữ thành