Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 273: Cũng là bạn gái



Thiết Uyển từ trong bệnh viện đi ra, sắc mặt hơi đỏ lên một cách lạ thường, trong tay nắm chặt tờ giấy xét nghiệm, bởi vì trên tay dùng sức quá độ nên thân thể cũng run rẩy theo. Lại nhìn thoáng qua tờ giấy xét nghiệm trên tay, trong lòng không khỏi trào dâng một hỗn hợp những cảm xúc phức tạp, có chua xót, có bất lực, có bi thương… Hình như còn có thêm một chút vui sướng. Trên thực tế, theo tờ giấy xét nghiệm thì nàng không có bệnh tật gì, mấu chốt là một phần nội dung bên trong – xét nghiệm lượng HCG(1) trong nước tiểu cho kết quả nàng có thai. Vốn Thiết Uyển chỉ phát giác gần đây thân thể có chút không khỏe, ban đầu còn tưởng là do mình làm việc quá nhiều nên mệt mỏi, nhưng ngay cả kỳ kinh nguyệt hàng tháng của phụ nữ cũng không đến, nàng lập tức ý thức mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Sau khi có kết quả kiểm tra của bệnh viện, mặc dù nàng xem không hiểu mấy thuật ngữ y học được viết trên tờ giấy xét nghiệm, nhưng bác sĩ lại nói một câu giúp nàng làm sáng tỏ vấn đề:

- Chúc mừng cô sắp làm mẹ!

Thế có nghĩa là gì? Có nghĩa là trong thân thể nàng đã có một sinh mệnh bé nhỏ, đáng lẽ đây là một việc vui mừng, nhưng Thiết Uyển làm thế nào cũng không vui mừng nổi, con đã có, nhưng còn cha nó? Ở đâu? Chắc bây giờ đang ôm cô nàng gọi là Sở Sở? Nghĩ đến đây, Thiết Uyển cảm thấy trong lòng đau đớn không thôi, mỗi lần có cảm giác này, nàng đều cố đè nén nó xuống, gắng sức chuyên tâm vào giải quyết các vụ án để cho mình không có thời gian rảnh rỗi mà nghĩ đến nó.

Nhưng mà… Hôm nay thì khác, trong bụng nàng đã có đứa nhỏ, nàng phải nghĩ cho nó. Lúc làm hộ khẩu, trong mục cha của đứa nhỏ thì phải điền tên ai? Hoặc là khi đứa nhỏ lớn lên, hỏi đến cha của nó, mình phải trả lời như thế nào đây?

Trong lòng Thiết Uyển không phải không cân nhắc việc đi tìm nam nhân kia, nhưng nàng lại không muốn lợi dụng đứa nhỏ trong bụng để uy hiếp đối phương, nàng chỉ muốn đối phương có thể hết lòng yêu thương nàng mà không cần bất cứ lý do nào, chỉ đơn giản như vậy thôi! Nhưng nàng cũng biết đó là một hy vọng xa vời, lâu như vậy rồi mà nam nhân ngay cả điện thoai cũng không gọi, nàng đã định quên hắn đi, nhưng sự đời trớ trêu, ai ngờ nàng lại biết chính mình đã mang thai, hình như ông trời đang trêu đùa nàng thì phải. Đứa con, Thiết Uyển nhất định phải sinh, không chỉ vì nó là giọt máu của nam nhân kia, mà còn vì nó là một sinh mệnh, nàng sẽ không từ bỏ nó giống như những người cha mẹ vô trách nhiệm khác. Nhưng nếu muốn bảo đảm hạnh phúc sau này của đứa nhỏ, nhất định phải đi tìm cha ruột của nó, nhưng muốn hắn vứt bỏ nữ nhân khác để quay lại với mình thì đúng là chuyện không tưởng….

Đang lúc chìm đắm trong tâm trạng mâu thuẫn đầy thống khổ, đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên, Thiếy Uyển trong vô thức lấy di động ra nghe, vừa mới nghe được vài câu, nàng lập tức biến sắc, vội vã cúp điện thoại rồi chạy về cục cảnh sát.

Nội dung trong điện thoại rất ngắn gọn, đồng thời cũng rất nghiêm trọng, tại một quán ăn nhỏ gần Cao Đại xảy ra vụ ẩu đả, hơn nữa còn dính dáng đến người nước ngoài, có khả năng dẫn đến mâu thuẫn ngoại giao, Thiết Uyển không thể không thận trọng xử lý. Huống chi… Nàng mơ hồ có một dự cảm, tên nam nhân kia cũng là sinh viên trường Cao Đại, chuyện này hình như có liên qua một ít đến hắn – dự cảm này không xuất phát từ bất cứ lý do gì, chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ!

Quay về cục cảnh sát dẫn theo người chạy tới cái quán ăn nhỏ báo án, khi đến nơi, dự cảm của Thiết Uyển đã trở thành hiện thực, tên nam nhân kia quả nhiên là ở đây, khi nhìn chân hắn vẫn đạp lên người một nam nhân cao to nằm dưới dất, không cần đoán cũng có thể trực tiếp khẳng định là hắn ra tay. Xuất phát từ việc hiểu rõ sức mạnh vượt qua người bình thường đến mấy chục lần của nam nhân, Thiết Uyển đương nhiên tin chắc vào phán đoán của mình. Nhưng đồng thời đây cũng là điều làm nàng phiền não, ở đây nhiều người như vậy – phải nói là nhiều nhân chứng như vậy, mình dù muốn bao che hắn cũng không dễ dàng gì.

Hơn nữa…Nhìn đứng bên cạnh nam nhân còn có ba nữ nhân xinh đẹp, trong lòng Thiết Uyển cảm thấy thật đau xót, lần này còn thêm một người đẹp mặc nam trang mà cả nàng cũng không biết, xem vẻ mặt nàng ta nhìn chăm chú nam nhân như vậy, sợ rằng quan hệ của hai người không hề đơn giản. Nghĩ đến đây, Thiết Uyển không khỏi có chút oán hận sự vô tình của hắn, hai người Sở Sở và cô nàng gọi nam nhân là sự phụ coi như không tính, vì các nàng vốn luôn ở cùng nam nhân, nhưng bây giờ nam nhân thà tìm một nữ nhân xa lạ khác chứ không chịu gọi cho mình một cuộc điện thoại. Điều này khiến nàng phần không thể chấp nhận được, chẳng lẽ mình thật sự không có một điểm nào đáng để cho đối phương lưu luyến hay sao? Hoặc giả nam nhân vốn không có mình ở trong lòng, hắn chỉ hứng thú với thân thể mình, sau khi có được rồi, hắn không hề do dự vứt bỏ mình.

Thiết Uyển càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt, nàng quên bẵng mất đây là ở hiện trường vụ án, rất nhiều người đều đang nhìn vào nàng.

Hướng Nhật là người đầu tiên phát hiện nữ sĩ quan cảnh sát đến, hắn không khỏi có chút sững người, không ngờ hiệu suất làm việc của cảnh sát bây giờ lại cao đến vậy, tới thật là nhanh, hơn nữa còn là nữ sĩ quan cảnh sát dẫn người đến. Đến khi tỉnh táo lại, hắn mới nhận ra sắc mặt của nữ sĩ quan cảnh sát có chút khác thường, trong lòng quýnh lên:

- Tiểu….

Nhưng vừa mới hô lên được một tiếng, hắn lập tức tỉnh táo lại, bên cạnh còn có An đại tiểu thư, giờ mà gọi Thiết Uyển, có thể khiến nàng nổi cơn thịnh nộ.

Mà Thiết Uyển khi nghe thấy hắn muốn gọi tên mình thì trong lòng vui vẻ hẳn lên, tuy nhiên nam nhân đột nhiên ngậm miệng, chẳng khác nào như xát muối vào vết thương của nàng, nàng hy vọng nghe được hai chữ “Tiểu Uyển” biết bao, vậy mà …. Nhìn thoáng qua mấy cô gái bên cạnh nam nhân, Thiết Uyển biết hắn vị ngại bọn họ nên không dám mở miệng gọi mình, trong lòng không khỏi càng thêm đau xót.

Nhưng thật ra Sở Sở ở một bên đã nhìn ra được vấn đề, thân là người từng trải nên nàng thấu hiểu sự thống khổ của nữ sĩ quan cảnh sát, lúc đầu nàng thấy nàng ta cùng nam nhân ở cùng một chỗ, sự bi thương trong lòng nàng tuyêt đối không kém gì nữ sĩ quan cảnh sát bây giờ, nhưng nàng cảm thấy việc so đo như thế cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là mình có thể ở bên cạnh nam nhân.

- Chị Thiết.

Trong lòng Sở Sở dâng lên một sự đồng càm sâu sắc, nàng có thể nhìn ra nữ cảnh quan cũng cực kì thích nam nhân.

Thiết Uyển sửng sốt:

- Em… là Sở Sở?

Trên thực tế, căn bản là nàng không ngờ cô nàng gọi là “Sở Sở” kia sẽ chào hỏi mình trước, lại còn gọi một cách thân thiết như vậy, Thiết Uyển có thể nghe ra được, đây tuyệt đối không phải là giả bộ thân thiết, mà là xuất phát từ nội tâm.

- Dạ.

Sở Sở gật đầu, vẻ mặt tươi cười. Hướng Nhật thấy vậy thở phào một hơi, đồng thời cũng biết Sở Sở không phải đang chào hỏi lấy lệ, mà là nàng thiệt tình chấp nhận nữ sĩ quan cảnh sát.

An Tâm ở bên cạnh có chút tò mò, việc nam nhân vừa rồi mở miệng muốn gọi cô nàng kia đương nhiên không tránh được ánh mắt của nàng, cho nên nàng dễ dàng đoán ra hai bên quen biết nhau, nhưng điều làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là cả Sở Sở cũng biết nữ sĩ quan cảnh sát này. Mà Thạch Thanh bên cạnh mặc dù không mở miệng, nhưng khi nữ sĩ quan cảnh sát tiến vào cũng từng hướng về phía nàng tỏ ý cười, nói cách khác mấy người này đều quen biết nhau. Vốn nàng còn có chút lo lắng nữ sĩ quan cảnh sát trông rất mạnh mẽ này có chút quan hệ mập mờ với nam nhân, bây giờ hình như xem ra là chính mình đã nghĩ ngợi quá nhiều. Nếu Sở Sở đã không có vẻ ghen, có thể quan hệ của bọn họ không tệ, hoặc là có chút quan hệ huyết thống, tương tự vậy thôi. Đương nhiên, cũng không thể trách An Tâm đa nghi, bởi vì nữ sĩ quan cảnh sát trước mặt thật sự có sức uy hiếp rất lớn, trông xinh đẹp không nói, hơn nữa trên người còn tỏa ra khí chất kiên cường mạnh mẽ, chỉ sợ không một nam nhân nào tránh được việc bị nàng ta hấp dẫn.

Những người đứng xung quanh xem náo nhiệt cũng nhìn ra vấn đề, ban đầu bọn họ có chút lo lắng giùm cho anh chàng cao thủ tuyệt thế kia, dù sao bọn họ cũng không cho rằng cảnh sát sẽ đứng về phía hắn, dựa theo những kinh nghiệm trong quá khứ, nhất định cảnh sát sẽ lấy lòng người ngoại quốc trước, sau đó bắt lấy hắn, huống chi vừa rồi là hắn động thủ trước, lại còn đánh người thành ra như vậy, mặc dù hắn quả thật lợi hại, nhưng một người dù có lợi hại đến đâu nếu chống lại cơ quan chính quyền thì vẫn không có bất cứ phần thắng gì. Mà hiện tại thấy hắn quen biết nữ sĩ quan cảnh sát đứng đầu, mặc dù trong lòng cực kỳ ghen tỵ, nhưng chung quy so với việc hắn bị cảnh sát không thèm nói đạo lý bắt đi thì tốt hơn nhiều lắm.

Tuy nhiên mấy tên Hàn Quốc bên kia lại có vẻ mặt hoàn toàn khác, trong mắt tràn đầy sự hưng phấn, giống như là cảnh sát tới thì bọn họ sẽ được cứu vậy. Trên thực tế, bọn chúng cũng cho rằng như thế, lần nào bọn họ gặp phiền toái, không phải chỉ cần khai mình là người Hàn Quốc thì lập tức được chiếu cố đặc biệt hay sao? Bây giờ thấy có nhiều cảnh sát đến hiện trường như vậy, lá gan lập tức to lên không ít, bọn chúng hoàn toàn quên mất thủ đoạn hung bạo vừa rồi của đối phương, đánh nhau giỏi thì đã sao nào, đấu với súng cũng chỉ có một con đường chết. Bởi vì trong lòng có chỗ dựa, ngay cả thân thể ban đầu bị đối phương dọa cho không dám động đậy cũng đã nhúc nhích được một ít, trong miệng cũng bắt đầu la hét, gã nào cũng nhắm vào Hướng Nhật:

- Các sếp, chính thằng này đã đánh bạn chúng tôi…….

Tuy nhiên không đợi đám người Hàn Quốc nói xong, Thiết Uyển lúc này đã phục hồi lại tinh thần lập tức cắt ngang lời bọn chúng:

- Có chuyện gì thì quay về cục cảnh sát rồi nói! Dẫn về!

Nói xong, vung tay lên, mấy người cảnh sát phía sau lâp tức xông lên dẫn những kẻ vai u thịt bắp đang la hét ra khỏi quán ăn nhỏ, ngay cả tên nằm hôn mê trên mặt đất kia cũng được phân công nhau mang ra ngoài. Đương nhiên, sở dĩ đám cảnh sát có phản ứng nhanh như vậy là vì bọn họ biết nam nhân bị mấy người Hàn Quốc tố cáo là người bọn họ rất quen thuộc, cũng chính là bạn trai của Thiết cục trưởng, đương nhiên trong tình huống này biết nên làm thế nào, hơn nữa bọn họ đều hiểu ý của thủ trưởng, nàng không muốn cho đám Hàn Quốc nói hết lời, hiển nhiên là vì muốn chừa cho nam nhân chút đường sống, dù sao nhiều người chứng kiến như vậy cũng không tốt lắm, nhưng đem người về cục cảnh sát thì lại khác, đến lúc đó đương nhiên bọn chúng muốn nói như thế nào thì nói.

- Tôi cũng đi với các anh.

Hướng Nhật biết nữ sĩ quan cảnh sát đang giải vây giúp mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, hơn nữa là người trong cuộc, hắn đương nhiên cũng cần phải hợp tác điều tra, ngoài ra hắn cũng không muốn làm khó nữ sĩ quan cảnh sát.

- Ừ.

Thiết Uyển gật đầu, nàng liếc mắt nhìn Sở Sở ở bên cạnh một cái, định nói cái gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng, sau đó xoay người ra khỏi quán ăn nhỏ.

Hướng Nhật đi theo ra ngoài, An Tâm ở bên cạnh có phần khẩn trương, nàng cũng định đuổi theo ra ngoài, nhưng bị hai bên trái phải kéo lại.

Nhìn hai người đang kéo tay mình, trong mắt An Tâm tràn ngập sự lo lắng:

- Sở Sở, Thanh Thanh, các cậu làm gì thế, Hướng Quỳ bị dẫn về cục cảnh sát rồi.

- Yên tâm đi, Hướng Quỳ anh ấy không sao đâu.

Sở Sở nói xong, đột nhiên dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn An đại tiểu thư. Vốn nàng cũng muốn đi theo, nhưng cảm giác được bây giờ cũng không phải lúc thích hợp, cứ để cho nam nhân và nữ sĩ quan cảnh sát kia gặp mặt riêng đi. Có điều vẻ lo lắng của An đại tiểu thư lại khiến nàng hết sức tò mò, theo lý thuyết, chính bản thân mình còn chưa vội, nhưng sao An đại tiểu thư vốn là kẻ thù một mất một còn với nam nhân lại khẩn trương đến như vậy, điều này còn không làm cho người ta cảm thấy kỳ quái hay sao?

Thấy vẻ khác thường của Sở Sở có vẻ khác thường, An Tâm cũng lập tức nhận ra mình quá khoa trương, nàng vội đánh trống lảng:

- Sở Sở, cô ta là ai vậy?

Sở Sở nhất thời có chút ngượng ngùng, đương nhiên nàng biết “cô ta’ mà An Tâm nói là ai, tuy nhiên……Lại nói tiếp, quan hệ giữa hai người quả thật khiến nàng xấu hổ khó mở miệng được, chẳng lẽ lại nói đối phương là người cùng nàng chia sẻ nam nhân hay sao?

Thạch Thanh ở bên cạnh thấy bộ mặt nhăn nhó của Sở Sở, đột nhiên dự cảm có chuyện chẳng lành, quả nhiên, ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu thì đã nghe Sở Sở nói:

- Cô ấy cũng là bạn gái của Hướng Quỳ.

— QUẢNG CÁO —