Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 279: Bác sĩ dỏm



Ánh mắt Hướng Nhật chợt lóe lên, trong lòng cũng kinh ngạc không ngờ tên đại ca mặt trắng này lại có thực lực như vậy, nhưng hắn cũng không để tâm nhiều lắm vào chuyện này, nếu là trước kia thì hắn còn có chút kiêng dè, dù sao muốn giống đối phương ung dung tự nhiên mà làm được đến mức như vậy cũng không phải chuyện dễ, nhưng từ khi có “kỹ năng” kia, những trường hợp bé tẹo như vầy hắn tất nhiên không coi vào đâu. Đương nhiên, Hướng Nhật cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của tên đại ca huênh hoang kia, hắn ta muốn mình làm cái chuyện "khó khăn" nhấc tay một cái là xong giống hắn, nói cách khác, vẻ mặt tuyệt đối không được lộ ra tí gắng gượng nào khi làm, nếu không sẽ coi như thất bại. May mà điều này đối với Hướng Nhật thật sự là một chuyện dễ dàng, nhưng hắn cũng hơi phẫn nộ khi bị người khác khinh miệt coi thường! Hắn có thể thấy tên đại ca mặt trắng dường như khẳng định hắn sẽ không làm được, nếu không sẽ không tự tin nói như vậy, hoàn toàn không coi hắn có tí kilogram nào. Hướng Nhật thực sự tức giận, tất nhiên hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Ráng kìm nén thôi thúc chỉ muốn đánh người, Hướng Nhật nhẹ nhàng đi về phía đối phương, lời nói có vẻ đùa bỡn:

- Tớ làm không được!

- Hả?

An Ổn sửng sốt lập tức phản ứng. Theo lẽ thường, hắn hiểu rõ thằng nhóc trước mặt, nếu làm không được đối phương cũng sẽ không thành thật mà thừa nhận cam bái hạ phong như vậy, nhưng như vậy cũng tốt, hắn đỡ phải tốn một phen lo nghĩ. Chỉ tiếc không được cùng thằng nhóc “vô cùng lợi hại” trong mắt em gái giao thủ, An Ổn có một chút thật vọng, nhưng đối phương ngay cả vòng ngoài thử nghiệm cũng không có năng lực vượt qua, vậy căn bản cũng không đủ tư cách giao thủ, đương nhiên... càng không thể làm em rể mình! Nghĩ tới đây, mặt An Ổn nghiêm lại nói:

- Mày đã tự biết thân biết phận, sau này đừng xuất hiện trước mắt em gái tao nữa.

- Chuyện này… xin lỗi không thể làm được.

Hướng Nhật cân nhắc một chút nói.

- Mày có ý gì!

Sắc mặt An Ổn sầm xuống, cảm thấy đối phương đang đùa giỡn mình, nếu đã không có năng lực làm chuyện kia, lại còn nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ muốn lăn ra khóc lóc ăn vạ sao? Nếu không cân nhắc đến cảm giác của em gái mình, An Ổn đã giáo huấn cho thằng nhóc không thức thời trước mặt một trận.

- Cũng không có ý gì to tát cả.

Hướng Nhật thoải mái nhún vai, vẻ mặt khinh thường:

- Chỉ muốn cho ông anh xem một “trò vui nhỏ” tớ làm thôi.

Vừa nói, hắn vừa giơ ngón trỏ tay trái lên, quơ qua quơ lại, sau đó quay sang hàng rào bảo vệ màu trắng điểm nhẹ một cái, chỉ nghe “xuy” một tiếng cực nhỏ, trên hàng rào liền xuất hiện một cái lỗ bằng ngón tay, hơn nữa, các lỗ không chỉ nằm ở trên bề mặt mà bị thủng sâu vào. Không những thế, nếu nhìn kỹ dọc theo lỗ bị xuyên thủng, vô luận là vật liệu gì ngăn cản ở giữa đều bị xuyên qua, nơi ngón tay đâm thủng qua ngọt sớt, nhẵn thín.

Ánh mắt An Ổn trong phút chốc díp lại, nhãn lực của hắn cũng không có vấn đề gì, hiện tượng dị thường kia tất nhiên hắn nhìn thấy rõ mồn một, trong lòng cảm thấy khiếp sợ. Uy lực như vầy ngay cả đạn bắn ra với tốc độ cao cũng không có được lực sát thương kinh khủng cỡ đó, hơn nữa, hắn nhìn thấy rất rõ ràng đối phương không trực tiếp đâm ngón tay xuyên vào cái hàng rào bảo vệ mà ngón tay chỉ ở trên bề mặt… Không ngờ lực sát thương của dị năng lại cao như vậy?

Trong lòng An Ổn dấy lên một cảm giác vô lực xâm lấn, đồng thời hắn giờ mới biết năm người trong quán bar kia chết như thế nào, trên trán mỗi người đều có một cái lỗ bằng ngón tay, khỏi phải nói, đó chính là kiệt tác của thằng nhóc này. Nhưng khiếp sợ thì khiếp sợ, trong lòng An Ổn cực kỳ phẫn nộ, đối phương đã có năng lực như vậy, ngay cả hành động vừa rồi của mình hắn cũng không thèm làm, hiển nhiên có ý trêu đùa mình... bỡn mình như bỡn một con khỉ con!

- Được, được lắm!

An Ổn ngược lại vẻ mặt bên ngoài lại nở một nụ cười, nhưng trong mắt cơ hồ phún ra nham thạch, hắn vẫn chưa từng bị ai đùa bỡn như vậy, hắn vừa ngoắc đối phương vừa nói:

- Đến đây đi, chỉ cần đánh bại tao, từ nay về sau tao sẽ không xen vào chuyện của mày và em gái tao nữa!

Mặc dù An Ổn thừa nhận năng lực của đối phương rất cường đại, từ màn biểu diễn vừa rồi so với đối phương mình đang ở thế tất bại, nhưng điều này lại liên quan đến vinh nhục tự tôn cá thân, dù chỉ có một tia hy vọng An Ổn tuyệt đối không bỏ qua.

- Không hứng!

Hướng Nhật trả lời rất ngắn gọn, ngắn gọn tới mức khiến An Ổn chỉ muốn điên lên, nhưng khi hắn muốn phát tác hành động thì Hướng Nhật lại đột nhiên bước vòng qua hắn, nhìn về hướng một người bác sĩ mặc áo khoác trắng đàng hoàng cách đó không xa gọi:

- Ồ... bác sĩ, ông có thể chờ một chút không?

- Có chuyện gì không?

Tay bác sĩ bị gọi toàn thân run lên một cái, nhưng lập tức bình tĩnh dừng bước quay nhìn về phía Hướng Nhật. Mặt ông ta tuy hướng về bên này, nhưng thân thể không hoàn toàn quay hẳn lại mà vẫn duy trì ở tư thế 45 độ. Với góc độ này, ông ta hoàn toàn có thể nhìn thấy hai người Hướng Nhật và An Ổn, đồng thời cũng có thể dễ dàng chú ý quan sát động tĩnh ở cửa bệnh viện.

Mặc dù chỉ là động tác rất nhỏ, nhưng Hướng Nhật và An Ổn cũng không phải người bình thường, hai người đều phát giác ra điểm quái dị này, nhất là An Ổn, vốn đang chuẩn bị động thủ với thằng nhóc đáng ghét kia cũng đành dừng lại. Hắn biết rõ em gái mình vừa mới bị đánh lén, rất có thể đối phương lại một lần nữa phái người tới.

- Bác sĩ, tôi có một vấn đề muốn xin ý kiến chuyên môn của ông.

Hướng Nhật sắc mặt không đổi đến gần tay bác sĩ không nhìn rõ tướng mạo tuổi tác cụ thể bởi vì hắn ta đang đeo một cái khẩu trang dường như che khuất đi khuôn mặt của hắn, chỉ đệ lộ ra đôi mắt nhỏ như lá răm. Đương nhiên, điều này không phải điều Hướng Nhật quan tâm, cái hắn để ý chính là tay của tên bác sĩ này rất thon dài, hầu như không có chút tỳ vết nào, hơn nữa móng tay trên mỗi ngón tay đều dài, một người làm bác sĩ thì điều đó không có khả năng. Thực ra, từ lúc tay bác sĩ này xuất hiện, Hướng Nhật đã chú ý tới hắn, bởi vì hắn không phải từ trong bệnh viện đi ra mà là từ ngoài đi vào. Hơn nữa, An đại tiểu thư mới bị tập kích cho nên Hướng Nhật đặc biệt chú ý tới những người từ bên ngoài đi vào bệnh viện, không ngờ hắn vừa mới gọi to một tiếng đối phương đã lộ ra sơ hở, một bác sĩ bình thường sẽ không cảnh giác như vậy.

Vì không bị đối phương phát hiện, Hướng Nhật lại chỉ vào An Ổn ở phía sau nói:

- Bác sĩ, anh bạn này đang cãi nhau với tôi về chuyện phụ nữ trong một tháng có đến hai lần kinh nguyệt, nhưng theo tôi, phụ nữ mỗi tháng chỉ có một lần, ông xem hai chúng tôi cuối cùng là ai đúng ai sai?

Hướng Nhật thuận tay kéo An đại công tử, mặt có chút tiểu nhân đắc ý nói:

- Bây giờ có bác sĩ ở đây, chúng ta không cần đôi co nữa, có ý kiến của bác sĩ ông anh chắc tin chứ?

An Ổn tức đến hộc máu, thằng nhóc này hắn xem mình là cái gì, ngu ngốc hay nhu nhược? Nhưng trong tình huống như vậy, An Ổn cũng không kích động phát tác, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm lưu manh không nói gì.

Song thoạt nhìn dáng vẻ phẫn nộ của hắn, tay bác sĩ lại tưởng hai người thật sự đang tranh cãi về vấn đề này, với lại cân nhắc vóc người của đối phương và khẳng định bọn họ không có gì uy hiếp đối với mình, tay bác sĩ cũng không để ý hai người đã đến gần mình, tuy nhiên người hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, giọng trầm trầm nói:

- Phụ nữ đương nhiên mỗi tháng chỉ bị một lần, việc này…

- Thấy chưa, tớ đã nói là tớ đúng mà.

Hướng Nhật “vừa vui mừng vừa sợ hãi” cắt đứt lời tay bác sĩ, lại xoay người vỗ vỗ vào bộ mặt càng ngày càng sầm xuống của An đại công tử, đột nhiên hắn không báo trước xoay người nhảy về phía sau, đồng thời đưa tay chộp tới.

Tay bác sĩ kia biến sắc, muốn lui lại phía sau để tránh nhưng đã không kịp, động tác của đối phương quá đột ngột, hắn căn bản không nghĩ ra cuối cùng hắn đã lộ sơ hở ở đâu khiến đối phương giả mù sa mưa ra tay đối phó mình. Nhưng lúc này hoàn cảnh không cho phép hắn nghĩ nhiều như vậy, hắn đưa vội bàn tay thon dài lên nghênh tiếp bàn tay đang chộp tới của đối phương, muốn cản một chút để kịp lùi về phía sau.

Không thể không nói, ở trong trường hợp này hắn hành động hoàn toàn chính xác, nhưng hắn lại phạm phải một sai lầm trí mạng... hắn đã tính sai thực lực của đối phương.

Thấy đối phương giơ hai tay ra chặn đón bàn tay mình, ánh mắt Hướng Nhật chợt lóe lên, hắn tăng lực đạo trên tay rồi quét ngang, chỉ nghe "rắc rắc" hai tiếng, cổ tay của tên bác sĩ gãy quặt qua bên không theo quy tắc nào. Hướng Nhật thừa thế truy kích, chộp cổ đối phương bóp chặt rồi nhấc lên cao:

- Phản ứng không tồi, chỉ tiếc lực hơi kém một chút.

Tay bác sĩ rống lên một tiếng đau đớn, sau đó không thốt thêm được một tiếng nào, cơn đau từ hai tay truyền đến khiến hắn bị choáng.

An Ổn nhìn thấy Hướng Nhật đột nhiên tấn công đối phương cũng định hợp công trợ thủ, nhưng hắn vừa mới hành động thì tay bác sĩ kia đã bị chế phục. Hắn một lần nữa đánh giá lại thân thể gầy yếu của lưu manh, trong mắt thoáng một tia khiếp sợ, còn vẻ mặt bên ngoài trở nên phức tạp, thằng nhóc này không những thân thủ cường hãn, ngay cả ánh mắt nhận xét cũng hết sức lợi hại, vừa rồi ngay cả mình cũng không chú ý tới tay bác sĩ bên cạnh có gì khác thường, nhưng hắn lại dễ dàng phát hiện ra. An Ổn không thể không thừa nhận, thằng nhóc kia quả thật có năng lực bảo vệ em gái mình, giao em gái cho hắn dường như không phải là một chọn lựa tồi.

Hướng Nhật cũng không biết hành động vừa rồi của mình khiến cho suy nghĩ của tên đại ca huênh hoang thay đổi, giờ phút này hắn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên bác sĩ dỏm:

- Nói! Ai phái mày tới?

— QUẢNG CÁO —