Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 286: Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân



- Các người quen nhau sao?

Phương Oánh Oánh có chút giật mình, nàng quét ánh mắt qua người cả hai, đương nhiên, phần lớn thời gian đều tập trung lên người nam nhân thô tục háo sắc, bây giờ nàng cuối cùng hiểu được tại sao đối phương lại hỏi mình về tướng mạo của tên họ Âu Dương, không chừng lúc đó hắn đã đoán ra tên họ Âu Dương là người quen của hắn. Ghê tởm! Thế mà không nói sớm cho mình, rõ ràng không xem mình là huynh đệ mà. Phương Oánh Oánh cảm thấy cần phải tìm dịp thảo luận với đối phương về ý nghĩa hai chữ “Huynh đệ” một lần nữa, đồng thời trong lòng mơ hồ có một nỗi lo lắng, nếu là người mà hắn quen biết, liệu hắn có thể không giúp mình nữa không?

Tuy nhiên nỗi lo của nàng hiển nhiên là dư thừa, bởi vì câu nói kế tiếp của tên họ Âu Dương hoàn toàn khiến nàng vứt nỗi lo lên chín tầng mây, chỉ nghe đối phương khinh miệt nói:

- Phương thư ký, hệ thống bảo an của công ty các cô xem ra không ổn, sao ngay cả ăn mày cũng có thế nói vào là vào được?

Hai chữ “Ăn mày” này ám chỉ ai, ở đây chỉ có ba người, đương nhiên không cần nói ra cũng biết.

Hướng Nhật còn chưa nói gì, Phương đại thư ký đã nổi nóng, dĩ nhiên nàng không chấp nhận cho người khác bội nhọ công ty mình, huống chi đối phương còn chỉ mũi dùi vào nam nhân mà nàng có phần xem trọng, như thế nàng không tức giận sao được?

- Âu Dương tiên sinh, xin anh ăn nói thận trọng, chuyện của công ty chúng tôi không cần người ngoài nói ra nói vào, hơn nữa, vị tiên sinh này chính là…

- Ấy –

Hướng Nhật vung tay lên cắt ngang lời của nữ thư ký, hắn biết không thể để cho nàng nói hết, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tiếp theo lạnh lùng hướng ánh mắt sang tên Âu Dương “Tiện” ở một bên:

- Dkm mày vừa ăn cứt à, sao mồm thối thế?

Nếu đối phương đã không nể mặt hắn, Hướng Nhật cũng không cần giữ lễ nữa.

Âu Dương Kiếm sửng sốt, sau đó phẫn nộ không thôi, vốn khẩu khí nói chuyện của nữ thư ký đã chọc tức hắn, bây giờ thấy gã ăn mày kia ngang nhiên dám chửi hắn trước mặt mọi người, máu lại càng dồn lên não, hắn xông tới định dốc hết sức đánh Hướng Nhật. Theo đánh giá của hắn, thân thể đối phương gầy yếu như vậy tuyệt đối không chịu nổi một đấm của mình.

Hướng Nhật đã sớm biết thằng tiện nhân kia không phải người biết dùng đầu óc để suy nghĩ, lúc đầu ở Thiết gia hắn vừa nghe được chuyện mình là vị hôn phu của nữ sĩ quan cảnh sát liền lâp tức bỏ đi, ngay cả một câu chào chủ nhà cũng không có, có thể thấy thằng này chẳng những bụng dạ hẹp hòi mà còn là hạng người không biết phép tắc. Bây giờ chỉ mới bị sỉ nhục một câu đã không để ý đến hình tượng gì nữa, trong công ty của người khác mà nói động thủ là động thủ. Lần đầu tiên Hướng Nhật bắt gặp loại đầu óc rỗng tuếch như vậy, tuy nhiên hắn không thèm để thằng kia vào mắt, xem đối phương “chân nam đá chân xiêu” lao tới, mặc dù thoạt nhìn bề ngoài thân hình cao to rất có sức uy hiếp, nhưng bên trong chỉ là một tên nhị thế tổ bị tửu sắc tàn phá sức khỏe mà thôi. Dựa vào hắn mà cũng đòi động thủ với mình? Chỉ có bốn chữ để hình dung -- không tự lượng sức!

Phương Oánh Oánh bên cạnh có chút đau đầu, nàng xoa xoa cái trán, thiếu chút nữa quên mất, nam nhân háo sắc này mặc dù là ông chủ đứng sau màn của công ty, nhưng hắn cũng không phải người tốt lành gì, thậm chí có thể nói là một tên hết sức thô bạo, điều này vì nữ thư ký đã từng theo hắn vào sinh ra tử nên không hề hoài nghi. Bây giờ thấy tên họ Âu Dương chủ động đi trêu chọc hắn, không phải tự tìm đường chết hay sao? Quả nhiên, vừa mới nhắm mắt, thì chỉ nghe được một tiếng “A” thảm thiết, khi mở mắt ra, cái tên vừa rồi khí thế còn rất hung hăng định tính sổ với người ta đã ngã xuống đất, cả người cong lại như tôm hùm. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của hắn, hiển nhiên nam nhân ra tay cũng không nhẹ.

Trên thực tế, Hướng Nhật cũng chỉ chờ đối phương đến gần rồi tặng cho gã một cước, có điều hắn có thể chỉ tay lên trời thề rằng, một cước này tuyệt đối không dùng nhiều lực, nếu không đối phương sẽ không chỉ như bây giờ, ngã xuống đất nhưng vẫn còn sức để giãy dụa, mà đã sớm bất tỉnh rồi. Đương nhiên, hắn không nặng tay cũng là có lý do, đầu tiên, đây là công ty của mình, không thể để xuất hiện chuyện đổ máu ở đây được, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng của công ty, cho dù hắn tự thấy không sao cả, nhưng cũng nên cân nhắc giùm Tô Úc nữa chứ? Tiếp theo, nhất định tên này có quan hệ thân thuộc với Thiết gia, dù thế nào mình cũng phải nghĩ đến cảm nhận của Thiết mẫu, không thể để bà cho rằng mình là người tàn nhẫn suốt ngày chỉ biết đến bạo lưc và máu tanh.

Mặc dù động thủ có thể không nặng, nhưng động khẩu không thể không tàn nhẫn, Hướng Nhật chỉ vào tên tiện nhân họ Âu Dương đang lồm cồm bò dậy, giọng nói kiêu ngạo như kiểu người chiến thắng trong những trận đánh nhau trên đường phố:

- Cút! Đừng để ông đây nhìn thấy mày lần nữa, nếu không thấy một lần đánh một lần!

Hai mắt Âu Dương Kiếm đầy tia máu, ánh mắt oán độc của hắn khiến người ta không chút nghi ngờ rằng: nếu bây giờ trên tay hắn có một khẩu súng, chắc chắn hắn sẽ không do dự nổ súng bắn đối phương. Đáng tiếc bây giờ trên tay hắn cái gì cũng không có, mà vệ sĩ bên người lại không có ở đây, vừa rồi đã nếm qua sức mạnh của đối phương nên hắn căn bản không dám mạo hiểm xông lên nữa. Mặc dù bản thân hắn là người không có đầu óc, nhưng không có nghĩa là không sợ chết!

- Nhìn cái gì, nói mày cút có nghe hay không!

Hướng Nhật đi về phía hắn, nhận tiện quơ quơ nắm đấm trên tay để uy hiếp. Trong lòng đã bắt đầu tính toán, bây giờ chỉ cần đuổi tên tiện nhân kia đi, có lẽ sau này hắn sẽ không còn mặt mũi quay trở lại nữa, Hướng Nhật hiểu rõ mấy tên nhị thế tổ kiểu này rất xem trọng sĩ diện, bị mất mặt ở đâu một lần thì sẽ không trở lại đó nữa. Mặc dù bây giờ sử dụng thủ đoạn bạo lực có hơi mâu thuẫn với cách giải quyết hòa bình mà ban đầu nữ thư ký đề nghị, nhưng cuối cùng vẫn đạt được mục đích, hơn nữa Hướng Nhật cho rằng cách làm kiểu này là trực tiếp và hữu hiệu nhất. Huống chi, cứ như vậy, mình sẽ không cần dùng đến cái biện pháp truyền thống là “đóng giả bạn trai”, cũng không cần lo lắng đối phương đi tố cáo với nữ sĩ quan cảnh sát cũng như những sóng gió vì ghen tuông có thể nẩy sinh.Quả thật là một mũi tên trúng hai đích! Nghĩ đi nghĩ lại, Hướng Nhật bắt đầu bội phục chính mình tính toán như thần.

Thấy đối phương đi về phía mình, trong lòng Âu Dương Kiếm lập tức có ý sợ hãi, tuy nhiên bên cạnh vẫn còn một nữ nhân, hắn nếu cứ vậy mà chạy đi… Có lẽ làm người sẽ ngóc đầu lên nổi nữa. Nhưng mà hắn vẫn còn nhớ như in một cước vừa rồi của kẻ kia, nếu như không đi, nhất định sẽ bị đối phương đánh cho một trận nữa. Trong nhất thời, Âu Dương Kiếm lâm vào tình thế khó xử. Mắt thấy đối phương càng ngày càng gần, Âu Dương Kiếm hung hăng nghiến răng một cái, đang định trước tiên đi ra ngoài để chờ ngày khác trở lại trả thù.

Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tô Úc cầm một tập văn kiện trên tay đi vào.

Âu Dương Kiếm giống như bắt được phao cứu mạng, chỉ sau hai ba bước đã vọt tới trước mặt của nàng, tay chỉ vào kẻ đang uy hiếp mình, miệng thì nói:

- Tô tiểu thư, công ty các cô thật sư làm người ta quá thất vọng, nếu như hôm nay cô không đuổi người này đi, tôi quyết định sẽ không hợp tác với công ty các cô nữa.

Tô Úc hơi ngẩn người, nàng vừa mới vào phòng làm việc còn chưa nhìn rõ ai ở bên trong, chỉ thấy một bóng người vụt xuất hiện trước mắt, một giọng nói đáng ghét vang lên bên tai, nghe qua cái giọng này là nàng biết đấy là tên đại công tử của Âu Dương thế gia gần đây luôn bám riết lấy mình. Theo bản năng, nàng lui về sau một chút để duy trì khoảng cách với hắn. Sau đó mới nhìn xem người mà hắn muốn đuổi đi rốt cuộc là ai, dù sao vừa rồi lúc mới vào cũng chỉ cảm giác trong phòng làm việc có ba người. Nữ thư ký đương nhiên không phải nhắc đến, Tô Úc rất quen thuộc với vóc dáng của nàng ta, mà tên đại công tử của Âu Dương gia cũng sẽ không diễn trò mình tự đuổi mình, vậy chỉ có người còn lại… Tô Úc nhìn về phía người thứ ba, khi nhận ra đấy là bóng người quen thuộc mà nàng ngày nhớ đêm mong cũng như xuất hiện trong mộng nàng không biết bao nhiêu lần, ánh mắt sững lại, sau đó không ngăn nổi niềm vui mãnh liệt tuôn trào, nàng vội vàng chạy tới, giọng nói cũng trở nên kích động:

- Ông… sao anh lại tới đây?

Tuy nhiên kích động thì kích động, nàng vẫn hiểu cần phải thay hắn giấu giếm thân phận.

- Nhân lúc rảnh rỗi, qua đây ngó một chút.

Câu trả lời của Hướng Nhật không khác câu hắn trả lời nữ thư ký lúc nãy nhiều lắm, chỉ đổi “Xem” thành “Ngó”, điều này làm cho Phương Oánh Oánh ở một bên tức đến nỗi nghiến răng ken két.

Cách nói thản nhiên của nam nhân làm cho Tô Úc có phần thất vọng, đang định nói gì đó, tên Âu Dương đại công tử bên cạnh bị bỏ rơi nãy giờ mang vẻ mặt âm trầm nói xen vào:

- Tô tiểu thư, chuyện này là thế nào? Hôm nay không đuổi tên này ra, tôi chỉ có thể nói quan hệ hợp tác giữa hai công ty coi như chấm dứt.

Tuy nói là bây giờ người mù cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa Tô Úc và nam nhân kia không đơn giản, nhưng Âu Dương Kiếm tưởng có thể dựa vào quan hệ hợp tác giữa hai công ty để làm điều kiện uy hiếp, có điều hắn đã đánh giá sai lầm địa vị của người kia trong lòng Tô Úc.

- Vậy xin cứ tự nhiên, Âu Dương tiên sinh, nơi này không chào đón anh!

Tô Úc lạnh lùng đáp lại, hoàn toàn không để ý đến lời uy hiếp của đối phương. Nàng xem ra, đối phương nói đúng cái kiểu vô trách nhiệm, căn bản không có năng lực làm quản lý một công ty lớn, hợp tác với một công ty có tên quản lý phế vật như vậy không ổn chút nào, không bằng thừa dịp này rút lui cho sớm. Trên thực tế, nàng đã cân nhắc đến chuyện này ngay từ lúc đối phương cứ bám lấy mình, bây giờ không cần cân nhắc nữa, nàng trực tiếp cự tuyệt. Hơn nữa người mà đối phương yêu cầu mình đuổi thật ra là ông chủ đứng sau màn của công ty, cho dù không có điều này, chỉ riêng với cách đối nhân xử thế của mình … Tô Úc chắc chắn sẽ làm như vậy.

- Cô !!!

Âu Dương Kiếm tức đến hộc máu, vốn tưởng rằng sự uy hiếp của mình sẽ khiến đối phương ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không ngờ lại gặp phải tình huống hoàn toàn trái ngược, hắn nói một cách dữ tợn:

- Được lắm! Được lắm! Nếu đã không nể mặt nhau, vậy đừng trách ta không khách khí!

Nói xong, xoay người định bỏ đi.

- Chờ chút.

Phương Oánh Oánh bên cạnh đột nhiên gọi đối phương lại, Hướng Nhật còn chưa kịp có phản ứng, nàng đã chỉ vào hắn và nói:

- Âu Dương tiên sinh, tôi hy vọng sau này anh không nên trở lại đây làm phiền Tô giám đốc của chúng tôi nữa, vị tiên sinh này chính là bạn trai của Tô giám đốc.

Hướng Nhật lập tức toát mồ hôi lạnh, trời, cô nữ thư ký này muốn hại chết mình sao? Đang định thẳng thừng phủ nhận, Âu Dương đại công tử đột nhiên quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong mắt tràn ngập ý cười hung ác đến điên cuồng, tiếp theo không đứng lại nữa, nặng nề ra khỏi cửa.

Mà Tô Úc thì mặt đỏ bừng, nhất là sau khi thấy nam nhân không phủ nhận những gì nữ thư ký nói, điều này làm càng nàng ngượng ngùng không chịu nổi, len lén liếc nhìn nam nhân một cái, sau đó lại cúi đầu, trong lòng kinh ngạc không thôi: Từ lúc nào ta trở thành bạn gái của hắn vậy?

- Xong hết rồi!

Hướng Nhật cũng không chú ý tới việc bên cạnh đang có một mỹ nữ nhìn lén hắn, trong đầu hắn bây giờ chỉ có một ý niệm, đó là lần này thật sự thảm rồi! Cái gọi là thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân, cho tới bây giờ nó không còn là một câu nói sáo rỗng không đúng sự thật nữa, mà quả là một câu châm ngôn. Huống chi, kẻ hắn đắc tội lúc này không chỉ là tiểu nhân, phải nói là một tên tiểu nhân có tiềm lực nhị thế tổ nhưng lại nắm được nhược điểm của mình. Hướng Nhật nghĩ phải lập tức trở về nhà, tốt nhất là nói thẳng với mấy cô nàng trước khi có chuyện gì phát sinh, như vậy mới không làm cho chuyện phức tạp thêm. Vấn đề ở đây là giải thích thế nào với mẹ vợ tương lai ở Thiết gia, đau đầu rồi đây, bây giờ chỉ mong sao tên tiện nhân họ Âu Dương kia sẽ không mách chuyện này với bà, nhưng việc này khó có khả năng. Tuy nhiên mặc kệ cái này đã, vỗ về “hậu cung” mới là nhiệm vụ cấp thiết trước mắt. Nghĩ là làm, Hướng Nhật đang định đi luôn, nhưng điện thoại trên người lại reo lên, lấy ra xem, là cô nàng An Tâm gọi tới, hắn ước lượng một chút khoảng cách giữa mình và Tô Úc cùng nữ thư ký, đến khi chắc chắn rằng hai nàng có nói chuyện thì đầu dây bên kia cũng không nghe thấy, hắn mới dám bấm nút nghe.

Vừa bắt máy, giọng nói bất mãn của An đại tiểu thư đã vang lên:

- Này, Hướng Quỳ, anh đang ở đâu? Quá nửa tiếng rồi sao anh vẫn chưa về? Có phải muốn chết hay không….A!!!

Đột nhiên có một tiếng thét chói tai, sau đó nghe như vật gì rơi xuống đất.

Trong lòng Hướng Nhật lập tức căng thẳng, hắn gần như có thể chắc chắn đấy là tiếng điện thoại rơi xuống mặt đất, một ý niệm xộc vào trong đầu hắn -- trong nhà đã xảy ra chuyện! Nghĩ tới đây, ngay cả điện thoại Hướng Nhật cũng không kịp tắt, hắn không để ý nữ thư ký ở phía sau nói gì đó với mình mà chạy vội ra khỏi phòng. Vừa chạy vừa tự trách, biết rõ bây giờ đang có người muốn gây bất lợi cho cô nàng An Tâm, thế mà mình lại bỏ ra ngoài một mình, nếu các nàng xảy ra chuyện gì, Hướng Nhật không dám tưởng tượng… Lúc này hắn chỉ mong sao mình được chắp thêm đôi cánh để có thể lập tức bay về nhà.

— QUẢNG CÁO —