Hai cô nàng trong đại sảnh liền lo lắng đồng thời tức giận Hướng Nhật không hiểu chuyện, Lâm tổng có thể nói cản liền cản sao? Đối với tình hình Lâm tổng hai người cực kì rõ ràng, một lời không tốt ngay cả hai nàng cũng có thể rớt đài. Đáng tiếc chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn, càng nàng không dám chen vào trước mặt Lâm tổng nếu không việc càng nghiêm trọng, cho nên chỉ có thể cầu khẩn Hướng Nhật đừng nói lung tung.
"Ngại quá, tôi nhận ủy thác của người khác đến thăm người của Lâm gia" Hướng Nhật cũng cảm thấy ngượng ngùng, chủ yếu là vẻ mặt tội nghiệp của hai cô nàng trong sảnh nhìn hắn làm hắn cảm giác mình như tội phạm vậy.
"Nhận ủy thác của người khác?" người phụ nữ cao gầy có chút khó chịu hoặc chính xác là lạnh lùng.
"Đến phòng làm việc của tôi đi, có chuyện gì vào rồi nói."
Hướng Nhật không ngờ đối phương lại tốt tính như vậy, liền gật đầu đi theo sau để lại hai cô nàng kia ngẩn ngơ, không hiểu vì sao hôm nay Lâm tổng luôn khó tính lại thiên vị châm chước như vậy.
"Nói đi, có phải người kia nhờ anh đến tìm tôi?" vào trong phòng, cô nàng mảnh khảnh tháo kính mắt che gần nửa khuôn mặt làm lộ ra vẻ thành thục, khêu gợi. Nhưng cũng không hề lễ phép mời Hướng Nhật ngồi xuống mà nàng ngồi xuống bàn làm việc, thuận tay lấy ra từ trong ngăn kéo một bao thuốc lá dành cho phụ nữ hiệu Du Nhiên. (Chả rõ lắm nên chém đại)
"Tôi không hiểu người cô nói là ai" Hướng Nhật kì quái nhìn nàng, có lẽ đối phương nhận nhầm người.
"Trước mặt tôi mà còn giả bộ sao? Tôi nhìn anh quen quen, hẳn là thường đi bên cạnh kẻ kia?" Hiển nhiên cô nàng mảnh khảnh này lầm tưởng Hướng Nhật quen mặt là do thường đi theo kẻ kia, nhưng có lẽ rất ít khi nàng nhìn người bên cạnh nên mới hiểu lầm như vậy.
"Tôi nghĩ cô nhận lầm người, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt" Hướng Nhật đã khẳng định đối phương đã nhận nhầm người.
Hàng lông mi xinh đẹp chớp chớp, khóe miệng cười lạnh:
"Vậy thì nhờ anh nói với ông chủ, Lâm thị chúng ta không bán, đại cổ đông chỉ là chúng tôi, không tiếp nhận hình thức mà thực ra là hắc đạo vào đây."
Hướng Nhật không biết nói sao:
"Cô đã hiểu lầm. Tôi mới từ Bắc Hải tới, cũng không phải ông chủ gì cả."
"Gì?" cõ lẽ trong lời Hướng Nhật nói đến "ông chủ" quá mức tùy tiện nên cô nàng hơi do dự, cẩn thận nhìn kĩ Hướng Nhật rồi nói:
"Ngại quá, có thể là tôi nhận lầm. Đúng rồi, anh nhận ủy thác mà tới, người kia là ai?."
"Là mẹ tôi."
"Mẹ anh?" sắc mặt cô nàng mảnh khảnh càng thêm cổ quái, người nàng biết con cái không lớn như vậy, mà quan trọng là đã gặp qua. Thanh niên trước mặt thì chưa từng thấy.
"À, mẹ tôi là Dịch Tiểu Hoa" Hướng Nhật ngồi xuống ghế salon đối diện, tự nhiên như ở nhà mình. Nếu lão gia tử đã nói cha mình cùng con cháu Lâm gia quan hệ tốt. Vậy Hướng Nhật cũng không cần khách khí nữa.
Đột nhiên cô nàng đứng dậy, kích động đến mức điếu thuốc lá rớt xuống, toàn thân run rẩy:
"Cậu, cậu….là con Hướng Cường."
"Cô biết cha tôi?" Hướng Nhật thấy kì quái, bác gái này chưa nói quen mẹ mình. Liền nhắc tới ba mình. Hay nàng là tình địch trước kia của mẹ?
"Khó trách nhìn cậu quen quen, thì ra…" rốt cục cô nàng đã kịp phản ứng, nếu không phải quá lâu thì nàng cũng không phạm sai lầm như vậy, giọng nói vẫn run run:"Cha cậu… cùng mẹ cậu có khỏe không?" nói xong liền bước ra khỏi bàn làm việc.
"Vấn khỏe" thấy vẻ kích động của đối phương, Hướng Nhật đã có thể khẳng định chính là tình địch của mẹ mình.
Xem ra người cha chưa từng gặp mặt thực tinh mắt, mặc dù bác gái trước mặt lớn tuổi nhưng không thể phủ nhận mị lực của nàng đủ để làm bất kì nam nhân nào động tâm.
"Cả nhà cậu dọn đến Bắc Hải à?" ngồi bên cạnh Hướng Nhật, cô nàng mảnh khảnh dần bình tĩnh lại, giọng nói cực kì dịu dàng. Nhìn mặt Hướng Nhật như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, nếu không phải thấy Hướng Nhật có tư thế đề phòng thì đã sờ mặt hắn rồi.
"Không, tôi học ở đó, cha mẹ không dọn đi, chỉ là mẹ rảnh rỗi lên thăm" Hướng Nhật đáp tỉnh bơ rồi lùi ra. Đây chính là người theo đuổi cha, có lẽ trước kia quan hệ không tốt với Hướng mẫu, chính mình cũng không nên quá thân với nàng.
"Vậy cậu đến thủ đô là để gặp chúng tôi?" thấy biểu hiện kháng cự của Hướng Nhật, ánh mắt cô nàng mảnh khảnh hiện lên vẻ thất vọng nhưng rất nhanh biến mất.
"Thật ra là tới thủ đô có một số việc, mà mẹ tôi bảo đã lâu không có thư của các người nên bảo tôi tới thăm" lời Hướng Nhật có chút tàn khốc.
Vẻ mặt nàng càng thêm thất vọng nhưng vẫn cười nói:
"Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu, tôi là Lâm Ngọc, trước kia cùng công tác với cha cậu, khi đó tôi còn là cấp dưới của ông."
Hướng Nhật sửng sốt, không ngờ đối phương còn là nữ quân nhân, lại còn quan hệ với cha mình. Có lẽ cũng bởi quan hệ này nên hai người tiếp xúc nhiều sau đó mới nảy sinh ám muội? Cũng không biết trước kia mẹ làm sao hoành đao đoạt tình, trong tình thế đối thủ tài năng cùng thực lực mạnh mà giành lấy ông ba cũng không phải khó khăn bình thường.
Nghĩ nghĩ liền lạc đề.
Cô nàng mảnh khảnh hiểu lầm ý Hướng Nhật, cho rằng hắn quá ngạc nhiên:
"Thấy tôi không giống từng đi lính đúng không?."
"Đúng thế" Hướng Nhật gật đầu, theo lời nàng nói thế chứ biết thế nào. Cái gì mà chả nói được.
Thái độ của Hướng Nhật rốt cục khiến cô nàng mảnh khảnh lộ ra chút oán hận:
"Cậu. Đừng coi tôi là người ngoài. Quan hệ giữa tôi và cha mẹ cậu tốt lắm. Mà nói tiếp, mẹ cậu quen cha cậu cũng là tôi giới thiệu" nói đến đây liền cười khổ, có lẽ hối hận vì trước kia không biết vun cho mình mà lại gán ghét cho đôi khác.
"Thực ra tôi cũng không coi cô là người ngoài, chỉ là…nghe kể suýt nữa cha tôi thành con rể Lâm gia, khụ khụ, cảm giác hơi khó đối mặt với cô."
Hướng Nhật nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn cảm giác cách thức nói chuyện của mình quá lạnh lùng, dù nói sao thì mình cũng được Hướng mẫu nhờ vả, mà vướng mắc tình cảm chẳng lên quan tới mình, nó đã qua rồi.
Nghe Hướng Nhật nói vậy đột nhiên vẻ mặt cô nàng đỏ lên, khuôn mặt vốn thành thục gợi cảm càng thêm kiều diễm:
"Làm sao cậu biết… Mẹ cậu nói sao?" đã cắt bớt câu kế tiếp nhưng ai cũng có thể hiểu ra là ý gì.
Hướng Nhật cũng thầm cười khổ, phụ nữ lộ vẻ thẹn thùng rõ là lòng đang nghĩ đến tình lang. Xem ra đối phương còn chưa hết hi vọng với ông già, không biết lúc về có nên nói với Hướng mẫu không đây? Tránh cho nội bộ mâu thuẫn? Nhưng làm như vậy có phải thiếu đạo đức không nhi?