Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 815: Miếng ăn đến miệng rồi còn rơi mất!



Nhà bếp rất nhỏ nhưng với Hướng Nhật, nhìn mỹ nữ lão sư mặc tạp dề nhặt rau cực kì ấm áp tựa như người vợ đang chờ chồng về nhà.

- Trò chuyện sao rồi?

Nghe tiếng bước chân Tống Thu Hằng không quay lại cũng sớm đã biết là ai.

- Cuối cùng thì đã lừa được nó, cũng không dễ dàng gì.

Hướng Nhật thổi phồng lên một tẹo, tới bên cạnh mỹ nữ lão sư ngửi mùi thơm trên thân thể nàng.

- Nó tin rồi à?

Tống Thu Hằng bỏ rau xuống, ngẩng đầu nhìn Hướng Nhật, ánh mắt tràn đầy sự khích lệ.

- Em nói xem? Ông xã đã ra trận còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

Hướng Nhật cười hắc hắc từ phía sau ôm lấy thân thể nàng, mũi vươn tới cổ nàng tận tình hít lấy hít để hương thơm nhàn nhạt tản ra.

- Anh đừng mà... đừng như vậy cẩn thận Thu Bình vào nhìn thấy.

Tống Thu Hằng khẽ giãy dụa, nếu bị em trai thấy thì có lẽ nó sẽ điên lên mất.

- Yên tâm đi, tai anh thính lắm.

Hướng Nhật khẽ hôn vành tai mỹ nữ lão sư, lại đi tới trước mặt nàng muốn tham lam giành lấy đôi môi. Tống Thu Hằng cũng nhắm mắt lại, nghĩ đến em trai còn ở ngoài đột nhiên có cảm giác kích thích của việc trộm tình.

“tèn ten tèn ten...” âm thanh vang lên đột ngột khiến nụ hôn mùi mẫn của Hướng Nhật sắp sửa thành công liền tan thành mây khói, mà mỹ nữ lão sư cũng kinh hãi vội đẩy hắn ra.

Chết tiệt! Hướng Nhật thầm mắng xui xẻo, mỹ nữ lão sư ôn nhu sắp tới miệng rồi còn bị người ta gọi điện tới phá. Móc điện thoại ra, là Sở Sở gọi tới, nhận điện thì không phải giọng Sở Sở mà là âm thanh của lão nương đang giận dữ:

- Tiểu tử thối nhà anh ở chỗ nào?

- Mẹ, đêm nay con không về ăn cơm, hẹn mẹ sau.

Hướng Nhật bình tĩnh trả lời. Dường như Hướng mẫu cũng đoán ra có lẽ hắn đang ở bên cạnh cô gái khác, tuy bực mình nhưng vẫn nói một câu “về sớm một chút” rồi cúp điện thoại. Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm, Hướng mẫu biết hắn có bạn gái ở ngoài nên Hướng Nhật tin bà sẽ yểm trợ cho mình.

- Điện thoại của bác gái?Mặt Tống Thu Hẳng đỏ ửng lộ ra vẻ kiều diễm mê người.

- Không phải.

Hướng Nhật lắc đầu. Tống Thu Hằng kinh ngạc nhìn hắn bởi rõ ràng vừa rồi nàng nghe hắn gọi “mẹ”, không thể là người khác được. Hướng Nhật thấy mỹ nữ lão sư nhíu mày liền cười hắc hắc:

- Là mẹ của anh, sau này phải xưng hô như vậy, không được gọi là bác gái nếu không sẽ dùng gia pháp xử lí.

Nói xong nhẹ nhàng vỗ lên cặp mông căng tròn của nàng.

- A!

Tống Thu Hằng giật mình hô lên, thấy ánh mắt tham lam của hắn thì xấu hổ đổi chủ đề:

- Mẹ gọi tới vì sao anh còn chưa về?

- Khà khà, đương nhiên là ở đây với em. Anh đã nói rồi, tối nay phải ở đây ăn một bữa thật ngon, sao thế, muốn đuổi anh à?

Hướng Nhật liền bày ra bộ dáng đau lòng. Tống Thu Hằng lắc đầu cười:

- Không muốn, giữ anh ở lại mới tốt.

- Thật sao?

Mắt Hướng Nhật sáng ngời.

- Ở lại sao? Là đêm nay không cần về?

- Nếu anh không sợ Thu Bình liều mạng với mình.

Tống Thu Hằng liền bổ sung, hiển nhiên đã trả được mối thù vừa rồi. Hướng Nhật chớp mắt tỏ vẻ suy tư:

- Nếu không đánh cho nó bất tỉnh thì em thấy sao? Anh đảm bảo sẽ không làm nó tổn thương, chỉ là ngủ thôi!

Thủ đoạn như vậy rất dễ dàng với Hướng Nhật. Tống Thu Hằng trừng mắt hung hăng liếc hắn:

- Anh dám đánh nó ngất đi em cũng đánh anh bất tỉnh luôn!

- Đùa thôi, đùa thôi!

Hướng Nhật cười trừ, nhìn vẻ mặt kiều diễm ướt át của mỹ nữ lão sư thì chỉ hận không thể tống cổ thằng em vợ đi, sao không có ai đến giúp hắn một tay chứ? Dường như trời cao thấu tỏ lòng người. “kính coong, kính coong”, ngoài cửa truyền tới tiếng chuông.

- Có người đến?

Hướng Nhật giật mình, chẳng lẽ ông trời thực sự cảm động trước mối chân tình của mình sao?

- Anh ra mở cửa.

Hướng Nhật vội vàng chạy ra ngoài để lại Tống Thu Hằng đang lườm nguýt không ngừng. Ra tới phòng khách thì cửa đã mở, người mở là Tống Thu Bình. Hắn ở phòng khách nên mở cửa rất nhanh.

Bên ngoài có hai người, một nam một nữ tướng mạo cực kì bình thường nhưng ăn mặc thời thượng, xem ra đều là loại người gia đình tương đối khá giả. Tống Thu Bình mở mịt, hắn cũng không nhận ra đôi nam nữ cùng tuổi này:

- Xin hỏi các người tìm ai?

- Bạn là Tống Thu Bình sao?

Cô gái liền hỏi, thấy Tống Thu Bình cùng hơi giật mình nhưng che giấu rất nhanh. Tống Thu Bình càng thêm mơ hồ:

- Là tôi, hai người...

- Ha ha, bạn cũ à, tôi là Mai Lệ Lệ, hắn là Phạm Khang, nhớ ra chưa?

Cô gái chỉ vào mình, tay còn lại kéo gã con trai qua. Nghe đối phương gọi mình là bạn cũ, còn nói cả tên, Tống Thu Bình nhìn kĩ một lượt, bỗng nhiên nhớ ra gì đó liền kêu lên:

- Mai đầu bếp cùng Quốc Dân Đảng.

Vừa nghe Tống Thu Bình gọi biệt hiệu của mình thì Mai Lệ Lệ tỏ vẻ bất mãn:

- Bếp cái đầu ông, bọn tôi không gọi ông bằng biệt danh mà ông mở miệng ra liền nói ngay cái ngoại hiệu ấy, có ý gì đây?

Bởi lẽ là bạn học nên cũng không phải thực sự tức giận mà là một kiểu đùa vui. Tống Thu Bình gãi đầu, cũng cảm thầy mình hơi lỗ mãng:

- Lỡ mồm thôi, lỡ mồm thôi, thật xin lỗi. À mà này, sao hai người biết tôi ở đây?

Cũng khó trách Tống Thu Hằng tò mò, cũng do bị bệnh mấy năm nay không liên lạc với bạn bè, mới dọn nhà nữa nên cũng chưa nói cho ai khác, sao có người lại biết chỗ hắn?

- Không phải ông mới up lên blog sao? Bọn tôi thấy ở đó, còn có địa chỉ rõ ràng nữa.( Cái này chém thôi, không rõ bác khách là cái mợ gì cả)

Mai Lệ Lệ giải thích.

- Thì ra là thế.

Tống Thu Bình liền hiểu ra, vội vàng mời hai bạn học vào phòng khách.

- Hai người tới tìm tôi có việc gì à?

- Là họp lớp, nhắc mới nhớ mấy năm nay ông không liên lạc với bọn tôi, vừa thấy địa chỉ tôi liền cùng Phạm Khang chạy tới.

Mai Lệ Lệ nhanh miệng nói, đột nhiên liếc mắt sang nhìn Hướng Nhật bên cạnh hỏi:

- Đây là?

- Là học sinh của chị mình.

Phạm Khang chưa hề mở lời mắt sáng rực lên, Tống Thu Bình có chị gái, mà còn là cô chị cực kì xinh đẹp. Nghĩ tới vài năm chưa gặp, khẳng định là càng ngày càng đẹp.

- Thu Bình, ai tới thế?

Đúng lúc này Tống Thu Hằng đeo tạp dề bước ra từ phòng bếp. Ánh mắt Phạm Khang liền dính chặt vào, quả nhiên càng lúc càng đẹp! So với trong ấn tượng còn đẹp hơn.

- Các em là?

Tống Thu Hằng thấy trong phòng khách xuất hiện hai người lạ thì có chút kinh ngạc. Phạm Khang liền cướp lời Mai Lệ Lệ giới thiệu:

- Bọn em là bạn học cấp ba của Thu Bình, em là Phạm Khang, chị à, có lần chị tới trường em đã thấy chị.

- À, là bạn học của Thu Bình, có chuyện gì không?

Tống Thu Hằng liền tỏ vẻ nhiệt tình, sau khi em trai bị bệnh thì không hề có bạn bè tới thăm, hiếm lắm mới có hai người cần tiếp đãi thật tốt.

- Là thế này, tối nay bạn học bọn em họp lớp, đúng lúc từ blog biết địa chỉ của Thu Bình liền tới rủ đi cùng.

- Cũng tốt, chị thay Thu Bình nhận lời các em.

Tống Thu Hằng liền quyết định, hiếm khi em trai có cơ hội ra ngoài thư giãn một chút, cũng tốt hơn so với ở nhà hết lên mạng rồi lại xem TV.

- Chị

Tống Thu Bình có chút bất đắc dĩ, vốn hắn không muốn đi nhưng chị đã nhận lời thì cũng không thể khiến nàng thất hứa. Hướng Nhật cười tươi như hoa, đi lẹ, nhanh đi, để ta ở lại với mỹ nữ lão sư là được rồi. Ra ngoài họp lớp khẳng định không thể về sớm, cũng đủ cho hắn cùng mỹ nữ lão sư tận hưởng lạc thú nhân sinh rồi.

Nhưng Hướng Nhật vừa nghĩ vậy thì Phạm Khang liền nói ra một câu khiến hắn nghiến răng nghiến lợi:

- Chị, em cũng coi chị như người một nhà, hay là chị đi cùng luôn, đông người mới vui.

- Chị đi à? Có được không?

Tống Thu Hằng sửng sốt, cũng không ngờ bạn học của em mình lại rủ nàng cùng đi.

- Chị, đi cùng đi, nếu không em cũng không đi!

Cũng không phải Tống Thu Bình uy hiếp, mà đột nhiên hắn nghĩ nếu mình ra ngoài thì chỉ còn chị và học sinhh của nàng, tình huống cô nam quả nữ thế này rất nguy hiểm, dù hắn chứng minh là em họ của anh rể nhưng cũng không thể an tâm được, không chừng tên vô lại kia sẽ thừa cơ ăn hiếp chị mình.

Hướng Nhật khóc không được cười cũng không xong, cơ hội tốt hiếm có không ngờ bị hai thằng nhóc phá hỏng, mà nhìn vẻ mặt mỹ nữ lão sư rõ ràng là đồng ý. Chết tiệt thật! Nếu không phải mỹ nữ lão sư ở đây thì nhất định Hướng Nhật đã hung hăng nện cho hai thằng nhóc này một trận.

- Tôi đi cùng được chứ?

Hướng Nhật cắn răng hỏi. Nếu đã không thể ở cùng mỹ nữ lão sư thì cũng chẳng thể để nàng ra ngoài một mình. Nhìn thằng nhóc Phạm Khang nhìn nàng mà chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống thì không chừng đến họp lớp còn có thêm sắc lang như vậy, mình phải đảm bảo an toàn của chị em họ.