Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 838: Thật ngây thơ!



- Giải thích với Sở công tử?

Nhìn khẩu súng trên tay Vương Quốc Trung, Hướng Nhật cười cười:

- Ta nghĩ chúng mày đã lầm, những thứ này không liên quan gì tới Sở công tử, là của riêng tao.

- Gì?

Vương Quốc Trung ngạc nhiên, lại chỉ của mình Hướng Nhật, nếu nói vậy thì là đối tác của mình chứ đâu phải con chó của Sở gia? Mà đối phương một mình đối mặt với đám đông có súng vẫn bình tĩnh đến mức này Vương Quốc Trung cũng cảm thấy khâm phục.

- Vậy thì càng tốt, Hướng huynh đệ, những thứ hàng này coi như tôi mượn cậu, nhất định sẽ mang tiền đến sau.

- Mặc dù tao cũng cho kẻ khác khất nợ nhưng với những kẻ không biết danh dự là gì như bọn mày thì đừng mơ.

Nếu trước đó đối phương làm như đã nói chứ không phải làm trò uy hiếp này thì hắn cũng có thể làm cho xong bởi lẽ Hướng Nhật cũng nể mặt tinh tinh cùng ông anh vợ, nhưng giờ thì tuyệt đối không thể. Mà hắn ghét nhất là đối phương dám cầm súng chĩa vào mình.

- Hướng huynh đệ, nếu mua bán không dùng nhân nghĩa thì đành phải dùng luật giang hồ, ai cũng bị ép đến nước này. Lúc đó ai không nghĩ đến việc bất chính, tôi nghĩ Hướng huynh đệ cũng thông cảm cho nỗi khổ tâm này.

Vương Quốc Trung đắc ý nói, đơn giản là lần này hắn gặp khó khăn, lại cần hàng gấp nên nhận nhân tình của ngươi. Đến lúc ngươi gặp tình cảnh đó nhất định ta cũng sẻ trả lại đầy đủ.

- Mày nói rất có đạo lí, nhưng mà lúc trước không nói giờ mới mở mồm có phải là đã muộn không?

Ánh mắt Hướng Nhật lạnh giá:

- Tao nghĩ từ lúc bắt đầu chúng mày đã không có thành ý giao dịch phải không? Hàng cũng không chuyển ra nước ngoài đúng chứ?

Bị lật mặt Vương Quốc Trung liền trở nên âm trầm:

- Hướng huynh đệ, đã nói rõ cả rồi chẳng lẽ muốn hai bên xung đột sao?

Hiển niên hắn tức giận vì bị Hướng Nhật giằng co, nếu không phải lo Sở gia truy cứu thì hắn cũng không nói nhảm nhiều như vậy. Mặc dù trước đó nói Sở gia đến Hồng Kông cũng chẳng là gì nhưng cũng chỉ là cho đỡ tức,dù sao thế lực của Sở gia mà đắc tội thì cũng không ai dám lộ liễu.

Xung đột? Hướng Nhật cười lạnh, hắn quan tâm sao?

- Giờ tao hỏi một câu, hàng có chuyển tới Anh hay không?

Sắc mặt Vương Quốc Trung xám xịt, hiển nhiên không đưa tới Anh mà là đẩy hàng ở Hồng Kông, sở dĩ lần này Vương gia lâm nguy, địa điểm trữ hàng cũng bị cảnh sát khám xét, bên giao hàng cũng đột nhiên biến mất, mắt thấy thị trường định mức không lồ của Vương gia bị thế lực lớn khác chiếm trước. Bất đắc dĩ hắn phải vào trong nước, lại may mắn nghe được Bắc Hải Sở đại công tử có hàng, bởi trước đó có làm ăn qua nên Vương Quốc Trung có lòng tin lấy được hàng.

Nhưng lần này hàng bị tịch thu, tài chính cũng nguy cấp nên muốn cướp hàng về trước rồi giải thích với Sở công tử sau. Ai biết được Hướng Nhật lại dai như vậy, tỏ rõ thái độ không muốn bỏ qua.

Sắc mặt Vương Quốc Hoài càng xấu đi, Hướng Nhật hiểu ra liền khoát tay:

- Không cần trả lời, nhìn mặt mày tao đã có đáp án. Thực ra thì tính tao rất tốt, nhưng khi bị chọc giận thì tao sẽ không còn như vậy.

- Hướng huynh đệ, cậu cho rằng mình cậu có thể đối phó với tất cả chúng tôi sao?

Vương Quốc Trung buồn cười, mở chốt bảo hiểm ra ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.

- Tao đối phó chúng mày, mình tao đã quá thừa thãi.

Hướng Nhật cười lạnh, Vương Quốc Trung biến sắc cho rằng chung quanh còn có mai phục, Hướng Nhật liền nói:

- Yên tâm đi, tao không mang theo người, đối phó chúng mày một ngón tay cũng đủ!

Hướng Nhật giơ ngón trỏ ra tựa như đang nhìn một đám sâu bọ:

- Cho chúng mày cơ hội cuối cùng, nể mặt Sở Từ cùng con tinh tinh, trả hàng lại ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cho ông anh vợ chút thể diện, cũng xem bọn kia có dám cầm hay không.

- Hướng huynh đệ, vậy chúng ta không thể thương lượng cho tốt rồi.

Mặc dù thấy Hướng Nhật bình tĩnh Vương Quốc Trung cũng thấy thấp thỏm nhưng hắn không tin trước nòng súng của mình đối phương làm được trò gì.

- Tôi cũng cho cậu một cơ hội cuối cùng, giờ rời đi thì có thể sống. Lâu chút nữa tôi sẽ không dám chắc, có lẽ ngày mai phát hiện cậu sẽ là một cái xác.

- Mày có thể thử xem ai sẽ biến thành cái xác kia? Có lẽ không phải một mà là hai, ba à không phải là tám cái chứ?

Hướng Nhật chậm rãi đi tới, ánh mắt liếc qua đám người phía sau, thêm cả Vương Quốc Trung thì đúng là tám tên.

- Đoàng!

Tiếng súng vang lên, khẩu súng trên tay Vương Quốc Trung đã nhả đạn. Hắn là kẻ nói được làm được, bảo giết người thì sẽ không để người sống. Hướng Nhật bức bách hắn đành phải nổ súng. Còn Sở gia trả thù thì lúc về Hồng Kông cẩn thận là không sao.

- Bắn rất chuẩn, giữa trán. Tiếc là dường như không đủ uy lực?

Hướng Nhật tiếp tục bước tới gần Vương Quốc Trung, trên ngực có một vết rách, ánh đèn chiếu vào vô cùng kì dị. Chỉ là quần áo bị phá mà thôi, da thịt bên trong không chút thương tổn. Vương Quốc Trung biến sắc, những kẻ phía sau cũng lo lắng. Trên thế giới này lại có kẻ ăn đạn mà không chết sao? Đối với kĩ năng của lão đại bọn họ rất tin tưởng, nhả đạn là sẽ thấy mạng người nhưng lần này mục tiêu bọn chúng không thể nào tưởng tượng nổi

- Đại ca, lên thuyền!

Gã mặc âu phục hồi tỉnh sau cơn khiếp sợ, bước tới kéo Vương Quốc Trung nhảy lên thuyền quát lớn “lái thuyền” đồng thời giơ súng nhắm vào đầu Hướng Nhật:

- Đoàng, đoàng,...

Những kẻ trên thuyền cũng làm theo, lấy súng giấu trong người ra bắn loạn xạ về phia Hướng Nhật. Có vài khẩu AK không ngừng tóe lửa rực rỡ trong màn đêm. Thấy Hướng Nhật đao thương bất nhập bọn chúng cũng không hy vọng xa vời làm hắn bị thương mà chỉ muốn ngăn không cho Hướng Nhật lên thuyền.

Dường như cũng có chút tác dụng, cuối cũng kẻ biến thái kia cũng không lên được thuyền, chiếc thuyền đã khởi động phóng đi xa, trong chớp mắt đã ra ngoài mười thước, đối phương vẫn ở trên cầu tàu, ánh đèn có thể chiếu rõ hắn. Nhìn chiếc thuyền ở xa Hướng Nhật cười lạnh, tưởng lên thuyền là thoát sao? Đúng là ngây thơ!