Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 849: Bí mật động trời!



Đưa hai nàng Tô Phương về nhà, Hướng Nhật về lại biệt thự đã là 1 giờ dêm. Trong biệt thự im ắng có lẽ mọi người đã đi ngủ, may là Hướng Nhật có mang theo chìa khóa nên không cần nhấn chuông cửa.

Mở cửa bước vào thì bên trong tối om, bởi hôm nay dọn nhà nên Hướng Nhật không rõ cách bài trí trong nhà, sờ soạng mãi mới tìm được chốt mở. Trong đại sảnh sáng choang nên Hướng Nhật không lo lắng bị va phải đồ đạc. Đi vào bếp mở tủ lạnh lấy lon đồ uống rồi lại trở về phòng khách, vừa uống vưà mở TV. Do biệt thự khá lớn nên cũng chẳng lo âm thanh ồn ào làm ảnh hướng tới người khác.

Nhưng rất nhanh hắn nhận ra mình đã lầm, đó là với người bình thường mà thôi. Những người khác thường thì cái này hoàn toàn sai lầm. Chưa ngồi nóng chỗ thì Phạm Thải Hồng mặc đồ ngủ từ trên lầu hai đi xuống, liếc hắn một cái rồi đi vào bếp. Đây là lần đầu Hướng Nhật thấy nàng mặc áo ngủ, là loại đồ làm bằng tơ lụa, là một bộ đồ màu vàng. Hướng Nhật chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Phạm Thải Hồng, vùng mông cao vút kia mơ hồ lộ ra một mảnh hình tam giác khiến máu nóng sôi trào.

Rất nhanh Phạm Thải Hồng ra khỏi bếp, trong tay cũng cầm một lon đồ uống. Hướng Nhật tưởng nàng sẽ về phòng ngay nhưng không ngờ lại tới phòng khách, lại còn thản nhiên ngồi trước ghế salon cách hắn chưa tới một thước.

Chỉ là ngồi xuống xong Phạm Thải Hồng không hề có hứng thú nói chuyện, ánh mắt dán vào màn hình TV, vừa nhìn vừa uống một cách dương dương tự đắc. Hướng Nhật khó chịu, dù thế nào mình cũng là chủ nhân biệt thự, kẻ làm khách thấy mình mà chuyện chào hỏi cũng không có.

- Bác gái, còn chưa ngủ sao?

Hướng Nhật chủ động bắt chuyện, không phải cô muốn xem TV sao? Tôi sẽ không cho cô được như ý.

- Ngươi bảo ai là bác gái?

Phạm Thải Hồng lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt đầy vẻ hăm dọa. Hướng Nhật biết đã phạm phải điều kiêng kị, là phụ nữ ai muốn bị gọi là bác gái chứ? Nhưng hắn không quan tâm.

- Người nào xứng tôi sẽ gọi là bác gái.

- Ngươi...

Phạm Thải Hồng giận đến thân thể run rẩy, nắm chặt làm lon đồ uống trong tay biến dạng, nhìn động tác của nàng dường như cố nhịn không ném về phía Hướng Nhật, mà rất may là đã nhịn được.

Cuối cùng đã nhịn, hừ lạnh một tiếng quay về phía TV. Hướng Nhật thầm đắc ý, bác gái họ Phạm này tự mò mặt tới cho mình chơi đùa cái này cũng không thể trách hắn.

- Đúng rồi, hỏi cô một chuyện.

Chủ tâm phá rối Phạm Thải Hồng nên Hướng Nhật lại nói:

- Nói đi.

Phạm Thải Hồng không thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Phương Nghi là sư muội hay sư tỷ của cô?

Hướng Nhật nói, vấn đề này hắn cũng hơi tò mò. Thân thể Phạm Thải Hồng run run nhưng không phải tức mà là kích động, kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn méo xệch:

- Ngươi biết kẻ kia?

“Kẻ kia?” Hướng Nhất sửng sốt, nghe như huyết hải thâm thù vậy, xem ra nhất định là chuyện trong quá khứ.

- Tại sao ngươi biết ả?

Phạm Thải Hồng vội vã hỏi, giọng nói tràn ngập cừu hận tựa như nỗi hận với Hướng Nhật vậy.

- Lần này lên thủ đô không cẩn thận chạm mặt.

Hướng Nhật đáp, hắn cũng rất tò mò về quan hệ của Phạm Thải Hồng và Phương Nghi, mặc dù hai người là đồng môn nhưng nghe giọng điệu thì hiển nhiên hai người không hề hòa thuận, thậm chí còn là kẻ thù không đội trời chung.

Vừa nghe hắn nói vô tình gặp phải Phạm Thải Hồng liền thoáng bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Hướng Nhật nói:

- Ta khuyên ngươi tốt nhất nên tránh xa nếu không cuối cùng... Hừ hừ, cũng là đáng đời.

Chưa nói đến vấn đề mấu chốt nhưng xem ra tuyệt đối không tốt lành gì.

- Cô quan tâm tới tôi từ lúc nào thế?

Hướng Nhật cũng không dông dài bởi hắn biết dù có hỏi Phạm Thải Hồng cũng sẽ không nói.

- Đúng! Là ta quan tâm ngươi, quan tâm vì sao ngươi lại không bị ả ma nữ kia câu hồn đi!

Phạm Thải Hồng oán hận nói.

- Câu hồn? Được, tôi thừa nhận Phương Nghi rất xinh đẹp nhưng so ra vẫn kém cô một chút, ngay cả cô tôi còn nhịn được không sa ngã thì nàng ta cũng khỏi phải bàn.

Mặc dù lời này của Hướng Nhật dễ bị nghi là xiểm nịnh nhưng đúng là sự thực, hắn vẫn kiên định với ý kiến của mình, trên đời này không có người phụ nữ trưởng thành hại nước hại dân như Phạm Thải Hồng.

Nghe hắn khen mình tốt hơn người kia Phạm Thải Hồng vẫn không nể nang:

- Ngươi cũng đừng xem thường ả ta, thủ đoạn của ả không có mấy người đàn ông chịu nổi.

- Nghe cô nói thì hình như rất hiểu nàng ta?

Hướng Nhật vội hỏi, không chừng có thể thăm dò được chút bí mật.

- Sống chung với nhau hai chục năm sao ta lại không hiểu cô ta? Trên người có bao nhiêu sợi lông ta còn biết rõ nữa. ( lông ở đâu các bợn tự hiểu )Phạm Thải Hồng nghiến răng nghiến lợi đầy vẻ thống hận. Lần đầu tiên Hướng Nhật thấy nàng nói thô tục như vậy, xem ra Phương nữ yêu là kẻ thù không đội trời chung của nàng.

- Không phải là thực lực cô kém người ta nên mới ghen ghét chứ?

Hướng Nhật biết tuyệt đối không phải nguyên nhân này nhưng vẫn lấy cớ kích động Phạm Thải Hồng, có lẽ sẽ moi được tin tức kinh người từ bác gái này. Thực tế thì thực lực Phạm Thải Hồng kém xa Phương Nghi, nàng cùng lắm cũng chỉ là dị năng giả cấp ba, Phương Nghi lại là dị năng giả cấp bốn đỉnh phong, thực lực chênh lệch quá lớn.

Quả nhiên vừa nghe Hướng Nhật nói Phạm Thải Hồng liền trở nên kích động, dường như còn kích động hơn cả lần đầu Hướng Nhật nói tên “Phương Nghi”, nắm đấm bóp chặt rống lên:

- Thực lực ta không bằng ả? Nếu không phải năm đó ả dùng phương pháp hèn hạ đối phó ta thì lúc này ta sớm đã là dị năng giả cấp năm rồi, ả là kẻ tiểu nhân hèn hạ, không, là kẻ vô sỉ nhất thiên hạ! Âm thanh nhỏ dần nhưng sự hận thù vẫn không giảm đi, tựa như coi Hướng Nhật là người kia, ánh mắt đỏ ngàu nhìn hắn chằm chằm! Hướng Nhật giật mình, dị năng giả cấp năm? Bác gái xém nữa đã là dị năng giả cấp năm sao? Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì mà khiến một người sấp trở thành dị năng giả cấp năm thực lực giảm xuống chỉ còn cấp ba, bí mật này đúng là động trời.