Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 920: Báo tin!



- Với năng lực của cô mà còn sợ không tra ra à?

Hướng Nhật hơi cảnh giác, đột nhiên Phương nữ yêu cảm thấy hứng thú như vậy, nếu nói không có gì hắn tin mới lạ. Hiển nhiên Phương Nghi cũng nhận ra mình hơi quá khích, cố gắng bình tâm, giả vờ hỏi bâng quơ:

- Anh có quan hệ như thế nào với Phạm Thải Hồng?

Tuy Phương Nghi tỏ vẻ bình tĩnh nhưng Hướng Nhật đã bắt đầu nghi ngờ nên cảm thấy quái lạ liền hỏi:

- Cô nghĩ rằng tôi và bác gái họ Phạm kia có quan hệ gì?

- Bác gái?

Phương Nghi sửng sốt, rất nhanh đã biết Hướng Nhật nói ai, cẩn thận ngẫm lại thì năm nay Phạm Thải Hồng cũng đã năm mươi, chẳng phải là bác gái còn gì? Tuy nàng hơi ghen tị nhưng bực bội trong lòng cũng giảm đi phân nửa.

- Cô đừng nói là mình không biết tuổi đối phương đấy nhá?

Hướng Nhật nhìn Phương Nghi, hắn chẳng tin hai sư tỷ muội lại không biết tuổi nhau, nếu đúng thì rõ là đánh giá cao Phương Nghi. Đột nhiên Hướng Nhật hỏi:

- Lại nói tiếp, nên gọi cô là bác gái chứ nhỉ?

- Anh nói gì?

Phương Nghi hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Nhật, sắc mặt cực kì đáng sợ, ngay cả sự kiêng kị với Hướng Nhật cũng quên sạch.

- Tôi nói đúng còn gì, có nhìn tôi cũng vô dụng.

Hướng Nhật nhún vai tỏ vẻ vô tội, hắn chẳng sợ Phương nữ yêu nổi điên, lại nhàm chán nói:

- Bảo đi lại ở đây nói nhảm với cô. Té thôi, đừng níu kéo.

Nói xong liền bỏ đi. Nhìn theo bóng dáng Hướng Nhật xa dần, khóe môi Phương Nghi khẽ giật giật, cuối cùng lại không nói gì. Dù nàng có vấn đề cần hỏi nhưng thái độ khinh thường của Hướng Nhật khiến nàng không thể mặt dày gọi lại. Trở lại khách sạn, Hướng Nhật còn chưa lên tới tầng 17 đã bị Hoắc Vãn Tình chặn lại ở tầng 17.

- Cô tìm tôi?

Thấy Hoắc Vãn Tình nghênh ngang đi vào thang máy, Hướng Nhật đoán rằng trong khách sạn có gắn camera nên nàng mới mò vào đúng thời điểm như vậy. Còn nếu nàng một mực kiên nhẫn ở đây đứng chờ thì tính nhẫn nại thực không ai sánh bằng. Hoắc Vãn Tình lạnh lùng liếc hắn không nói gì, đợi thang máy đóng lại, lùi ra xa đám người chung quanh mới thì thầm vào tai Hướng Nhật:

- Cậu tìm chỗ trốn hoặc trở về đại lục ngay đi.

- Sao thế?

Hướng Nhật giật mình, Hoắc Vãn Tình nói vậy làm hắn bất ngờ, chẳng lẽ cảnh sát Hồng Kông quyết định khởi tố hắn? Nhưng trước đó cần phải tiến hành câu lưu chứ?

- Tôi nhận được tin Hoàng Phong muốn gây khó dễ cho anh.

Hoắc Vãn Tình thấp giọng nói.

- Thằng con của Hoàng Thiệu Hùng?Hướng Nhật bình tĩnh lại, thì ra là sợ bóng sợ gió, còn tưởng cảnh sát địa phương muốn làm gì. Tuy hắn không sợ cảnh sát Hồng Kông, nhưng đây là địa bàn của đối phương, tránh phiền toái là tốt nhất

- Đừng đùa giỡn.

Hoắc Vãn Tình bực mình, cắn răng nói:

- Tôi cho cậu biết, Hoàng Phong mượn từ tay cha hắn một kẻ cực kì lợi hại, tuy cậu không kém nhưng khẳng định đánh không lại đâu.

Tuy trước đó Hoắc Vãn Tình từng thấy Hướng Nhật đánh đám nên cũng không đánh giá cao hắn, do xuất thân Hoắc gia nên nàng biết có một số việc mà người thường không thể biết.

Ví dụ như trên thế giới này có tồn tại siêu nhân, bọn họ có năng lực đặc thù, người thường có lợi hại cũng chẳng phải đối thủ. Kẻ phi nhân loại như vậy Hoắc gia cũng nuôi vài người, nhưng Hoắc Vãn Tình cũng chưa từng gặp, chỉ khi có kẻ gây bất lợi với Hoắc giá thì đám người này mới xuất hiện.

Vì lo lắng cho Hướng Nhật nên đành bảo hắn về đại lục hoặc đi trốn chứ không dám nghĩ đến việc cho đám người kia ra mặt.

- Sao cô biết tôi đánh không lại?

Hướng Nhật hơi bất đắc dĩ, cô nàng chưa thấy năng lực thực sự của mình mà tại sao lại mất lòng tin đến vậy?

- Nếu cậu thực sự thắng được hắn thì từ nay về sau Hoắc Vãn Tình tôi cái gì cũng nghe theo cậu.

Hoắc Vãn Tình không quan tâm sự tự đại của Hướng Nhật, nếu không phải lo lắng về sự an toàn của hắn thì nàng cũng muốn cho tiểu sắc lang này nếm chút đau khổ.

- Đây là cô nói nhá.

Hướng Nhật mừng thầm, bảo gì Hoắc đại tiểu thư cũng phải nghe, điều kiện này tương đối hấp dẫn.

- Cậu vẫn chưa trả lời tôi, rốt cục là cậu chuẩn bị làm gì? Về đại lục hay là đi trốn?

Hoắc Vãn Tình chỉ nghĩ Hướng Nhật muốn dùng lời này ép nàng, mà trước đó nàng nói vậy cũng chứng minh sự lợi hại của người Hoàng Phong gọi tới chứ không phải kích động Hướng Nhật ra mặt. Nhưng giờ dường như lại phản tác dụng.

- Còn làm gì nữa, đương nhiên là chờ đối phương tới rồi nện cho răng rơi đầy đất, sau đó mới tìm cô đòi nợ.

Hướng Nhật tỏ vẻ hung ác, ánh mắt bắt đầu đảo loạn trên thân hình mỹ miều của nàng. Đối mặt với ánh mắt như muốn lột trần bản thân, Hoắc Vãn Tình thẹn quá hóa giận, đến lúc này mà tiểu sắc lang vẫn còn muốn làm chuyện xấu, chẳng lẽ trong đầu hắn chỉ nghĩ tới cái này sao?

- Cậu… Sao cậu lại như vậy chứ… Nghe tôi một lần sẽ chết à?

Hoắc Vãn Tình không biết nói gì thêm, nếu thang máy mà không có người khác nhất định nàng sẽ cắn cho tiểu sắc lang này một phát.

- Biết là em lo lắng, nhưng mà yên tâm đi, người đàn ông của em không yếu như em tưởng đâu.

Từ lời Hoắc Vãn Tình nói Hướng Nhật đã đoán ra, có lẽ người Hoàng Phong tìm tới là dị năng giả, khẳng định Hoắc Vãn Tình cũng biết sự tồn tại của dị năng giả nên mới khuyên mình bỏ trốn hoắc về đại lục.

- Cậu mà là đàn ông? Rõ ràng là đứa con nít!

Dù tiểu sắc lang nói khiến Hoắc Vãn Tình cảm thấy ngọt ngào nhưng vẫn cố tỏ vẻ khinh thường.

- Con nít thì con nít, không phải em đã bị đứa con nít ăn mất sao?

Hướng Nhật cũng lười cãi nhau với nàng, càng lúc Hướng Nhật càng cảm thấy tình cảm Hoắc Vãn Tình đối với hắn không còn là cuộc giao dịch, dường như đã lấn sâu hơn, nếu không nàng sẽ chẳng cảnh báo hắn nhiều lần đến vậy.( Bắt đầu từ lúc này ngôi xưng hô của Hướng Nhật và Hoắc Vãn Tình sẽ thay đổi do tình cảm đã bắt đầu được xác định)