Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 936: Song phương giao dịch!



Hướng Nhật cùng Lý Trinh Lan theo Lâm Tử Anh vào phòng thẩm vấn, Lý phụ và Lý mẫu tâm tình đang suy sụp lập tức trở nên kích động không ngừng gọi “Tuấn Tú, Tuấn Tú”. Tự đáy lòng họ đặt hết hi vọng vào cậu con rể người Trung Quốc lắm tiền này sẽ giải quyết phiền phức cho mình.- Bá phụ, bá mẫu.

Hướng Nhật cũng cảm thấy chột dạ, cái tên “Hàn Tuấn Tú” này cũng vì đùa cợt Lý Trinh Lan trước mặt hai cụ mà bày trò, không ngờ lúc này hai ông bà lại coi nó thành cái phao mà bấu víu.- Tuấn Tú, chúng ta không làm gì sai cả, vì sao lại bắt chúng ta?

Sắc mặt Lý mẫu kích động tựa như cực kì oan uổng.- Thưa bá mẫu, người cứ yên tâm, chỉ cần hai người không phạm pháp cháu nhất định sẽ cứu hai người ra.

Hướng Nhật khẳng định chắc chắn Lý phụ và Lý mẫu bị oan nên nói vậy, cũng như suy đoán của hắn lúc trước, hai người này thích nịnh bợ một chút nhưng không tới mức làm chuyện phạm pháp, lại còn Lý Trinh Lan ở bên cạnh, nàng rất hiểu pháp luật nên càng không có khả năng để họ làm chuyện điên rồ. Có lẽ ở đây có điểm đáng ngờ nhất thời chưa rõ, hắn cũng không đoán được gì thêm.

Lâm Tử Anh nghe Hướng Nhật dùng tiếng Anh nói với hai vợ chồng Hàn Quốc thì mắt sáng như đèn pha ô tô, thế là khỏi cần phiên với chả dịch. Vừa nãy cấp dưới báo lên hai vợ chồng Hàn Quốc này bị bắt khi đang giao dịch, đã đầy đủ chứng cứ, lại có cả nhân chứng, nhân chứng và vật chứng đã đủ thì dù có luật sư Hoắc gia tới bảo lãnh Lâm Tử Anh cũng không thèm quan tâm.

- Hai vị là người Hàn Quốc sao? Xin hỏi tên tuổi hai vị? Nghề nghiệp hiện nay là gì?

Lâm Tử Anh ngồi đối diện với Lý phụ và Lý mẫu, tiện tay lật sổ ra ghi chép, đây là bản ghi chép của nhân viên vừa thẩm tra nhưng ngôn ngữ bất đồng nên không ghi khẩu cung của nghi phạm, tuy nhiên ở trong nói rõ ràng nghi phạm xác nhận mình không hề phạm tội.- Tuấn Tú?

Lý phụ và Lý mẫu nhìn Hướng Nhật, bọn họ không rõ ràng mối quan hệ giữa con rể và viên cảnh sát này nhưng thấy họ cùng đi tới thì hẳn là người quen, không chừng còn do con rể mời tới hỗ trợ.- Không sao đâu, bá phụ, bá mẫu, mọi người cứ trình bày tường tận vấn đề đã xảy ra cho Lâm cảnh quan biết, hắn là bạn của con.

Hướng Nhật khẽ gật đầu, hắn cũng muốn nghe chuyện đã xảy ra để phán đoán tình hình rồi nghĩ cách. Lý phụ và Lý mẫu mừng thầm, đã là bạn của con rể thì tốt rồi. Ngay cả Lý Trinh Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, cảnh sát đã là bạn của Hướng Nhật thì nhất định có thể giúp cha mẹ nàng. Chỉ thấy sắc mặt cổ quái của Lâm Tử Anh, có lẽ hắn không hiểu nên chẳng nói gì thêm.- Cảnh quan, chúng tôi không biết chuyện gì xảy ra, lúc ấy chúng tôi đang đổi đô la Hồng Kông với người ta thì đột nhiêm một đám người xuất hiện…

- Chờ đã, các người nói… đang đổi đô la Hồng Kông?

Lâm Tử Anh ngắt lời Lý mẫu, hắn cũng không phải bạn bè gì của Hướng Nhật nên cho rằng đối phương đang nói xạo hoặc “phối hợp” với nhau diễn trò, hắn nào phải bạn Hướng Nhật chứ?- Đúng vậy.

Lý mẫu không hiểu tâm tư của Lâm Tử Anh, cũng không quan tâm đến sắc mặt âm trầm của hắn, cẩn thận nhớ lại một chút rồi kể lại toàn bộ.

Được con rể kính biếu một khoản tiền dưỡng lão nên họ chuẩn bị đem tất cả Hàn tệ tích luỹ bấy lâu nay đổi thành đô la Hồng Kông, như vậy mới thuận tiện mua sắm, lúc ấy đang xếp hàng đợi ở nhà băng thì một nhân viên công tác tỏ vẻ “nhiệt tình” nói cho họ biết trao đổi tiền tệ tại ngân hàng chi phí không nhỏ, mà tỉ suất quy đổi cũng thấp, nếu theo hắn tới “địa điểm” kia thì không những được miễn phí thủ tục mà tỉ giá cũng cao hơn nhiều, phải gấp đôi so với ngân hàng.

Có chuyện tốt như thế đương nhiên Lý mẫu không bỏ qua, tuy giờ có tiền nhưng nhiều thêm nữa có ai chê đâu? Vậy nên họ đi theo kẻ nhiệt tình kia… Còn sự việc sau đó thì, đột nhiên một đám người xông tới bắt, họ chẳng hiểu mô tê rẳng rứa gì. Đến lúc gặp Lâm Tử Anh mới tỉnh ngộ ra một chút nhưng kể lại mọi chuyện cũng rất vất vả.

Hướng Nhật cũng cảm thấy dễ thở, hắn không tin cha mẹ Lý Trinh Lan bịa chuyện, nhất định chuyện này là thật. Thực ra đó cũng chỉ là chiêu lừa bịp thấp kém, rât dễ bị nhìn ra. Tiếc răng hai người là khách du lịch Hàn Quốc, có lẽ họ không ngờ có kẻ dám lừa đảo trắng trợn như vậy, ngay cả nhân viên ngân hàng cũng dám giả mạo, đi theo thì đã vào tròng, xui xẻo là dính luôn vào vụ vây bắt của cảnh sát.

Lý Trinh Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, trước đó nàng không hiểu chuyện gì xảy ra, tuy nàng cũng theo cha mẹ tới ngân hàng nhưng lại rời khỏi cha mẹ lúc đi vệ sinh, trở ra thì cảnh sát đã mang hai người đi. Do không quen thuộc nơi này nên nàng không ngu ngốc tới đòi người ngay, chỉ bám theo xe cảnh sát để biết chỗ rồi vội vàng tới cầu cứu Hướng Nhật.

Giờ nghe cha mẹ kể lại Lý Trinh Lan cũng yên tâm, thực ra nàng cực kì tin tưởng cha mẹ, chắc chắn hai người sẽ không làm chuyện phạm pháp ngu ngốc kia. Tâm tử Lâm cảnh quan cực kì phức tạp nhưng nghe Lý mẫu kể lại rõ ràng, sắc mặt rất chân thành, không hề có dấu vết của sự “dàn xếp”. Hiển nhiên hắn cũng nghĩ như Hướng Nhật.

Nhưng là cảnh sát, hắn không thể hành động theo cảm tính, lúc này lời khai của hai vợ chồng Hàn Quốc còn phải điều tra xác thực, ít ra khúc mắc trong lòng hắn so với khi cấp dưới báo cáo cũng giảm đi rất nhiều, dù sao tình huống lúc ấy chứng cứ và nhân chứng có thể làm lạc hướng cảnh sát. Trừ khi nhân chứng kia kể lại rõ ràng nội dung lúc giao dịch, hoặc nói cặp vợ chồng Hàn Quốc đến giao dịch là kẻ lừa đảo… Đúng thế, tại sao hắn quên điều này?

Lâm Tử Anh giật mình, không phải có cả người giao dịch sao? Đối tượng đã mua thì hiển nhiên phải có kẻ bán, chỉ cần tìm người còn lại, hai bên cùng đối chất thì chẳng phải vấn đề sẽ rõ sao?