Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 940: Nhiệm vụ đặc thù!



Người bình thường biến thành quái vật đã quá sức tưởng tượng nhưng còn kinh khủng hơn khi con cá mắm đã biến thành quái vật, vậy mà vẫn bị Hướng Nhật hành hạ không có chút sức lực phản kháng.

Một thân thể khổng lồ và một thân hình nhỏ bé hoàn toàn đối lập khiến mọi người trợn mắt há mồm, ai cũng nghi ngờ rằng mình đang mơ.

Có còn là con người không?

Cha mẹ Lý Trinh Lan không biết dùng từ gì để diễn tả về Hướng Nhật, con rể Trung Quốc này không chỉ có tiền mà dường như không phải là con người, có lẽ là siêu nhân mới đúng. Trong lòng họ cũng không cảm thấy sung sướng là bao, việc con rể đột nhiên biến thành siêu nhân quá kinh thế hãi tục khiến họ chưa tiếp thụ nổi.

Lúc ở Hàn Quốc Lý Trinh Lan đã chứng kiến sự biến thái của Hướng Nhật nên cũng không kinh ngạc là bao, nàng là người bình tĩnh nhất. Kẻ bị chấn động nhất vẫn là viên cảnh sát trẻ cùng Thử Minh khi thấy con cá mắm biến thành quái vật và muốn ám toán Lâm Tử Anh. Cả hai vẫn chưa hết sợ hãi nhưng Lâm Tử Anh suy nghỉ đủ điều.

Quái vật đạn bắn cũng không tổn thương, lực lượng lại vô cùng kinh người, chỉ một quyền mà cái bàn cùng với sàn nhà bằng cẩm thạch cũng tan nát. Dù vậy thì quái vật cũng vẫn bị Hướng tiên sinh hành hạ không hề có lực phản kháng. Nếu lực lượng của quái vật kinh người nhưng vẫn bị “bắt nạt” thì lực lượng của Hướng tiên sinh rốt cục là bao nhiêu? Sợ rằng chỉ có tự mình nếm trải mới hiểu rõ được.

Lâm Tử Anh dám khẳng định Hướng Nhật không phải người bình thường, với biểu hiện và thực lực của hắn cùng với cái chết quỷ dị của Dương Nghĩa Thiên, Lâm Tử Anh dám khẳng định đối phương là hung thủ.

Nhưng xác định hung thủ xong lại càng phiền toái, việc này đã ngoài tầm kiểm soát của hắn, tìm ra hung thủ nhưng phiền toái từ tên hung thủ này còn gấp bội khiến Lâm Tử Anh phải cân nhắc cẩn thận được mất, mà bắt được hay không cũng là việc cần xem xét.- Sếp Lâm, không ngại nói chuyện một chút chứ?Hướng Nhật không biết trong lòng Lâm Tử Anh nghĩ ra sao nhưng vừa khi ra tay hắn đã chuẩn bị đường lui, chỉ cần nói ra thì chút phiền toái này sẽ coi như không có.- Mời Hướng tiên sinh cứ nói.Lâm Tử Anh nhìn con cá mắm nằm chết ngất trên sàn rồi bước tới nhưng vẫn âm thầm cảnh giác.- Sếp Lâm, anh có nhận ra cái này không?Hướng Nhật lấy từ trong người ra giấy chứng nhận màu đỏ đưa cho Lâm Tử Anh, đương nhiên lúc đưa ra hắn cũng nghiêng người che khuất ánh nhìn của những người còn lại.- Đây là…Lâm Tử Anh giật mình khi nhìn thấy giấy chứng nhận, tuy hắn làm việc tại Hồng Kông nhưng giấy tờ ngành đặc thù ở trong nước cũng đã thấy qua, trước kia từng có nhân viên đặc vụ từ trong nước tới cần hỗ trợ, Lâm Tử Anh cũng từng thấy giấy chứng nhận như vậy nên liếc mắt là nhận ra, thân phận của “Hướng tiên sinh” không cần bàn thêm nữa.Thuộc về ngành thần bí nên thân thủ đối phương khác người thường cũng dễ dàng hiểu được. Lâm Tử Anh cũng thở phào nhẹ nhõm, nói thực thì hắn cũng không muốn đối địch với những kẻ phi nhân loại như vậy.

- Hy vọng sếp Lâm có thể giữ bí mật về thân phận của tôi, còn kẻ này chút nữa sẽ có người đến mang đi.Hướng Nhật chỉ chỉ con cá mắm đang nằm trên mặt đất. Lúc ra khỏi khách sạn cùng Lý Trinh Lan hắn đã mang theo giấy chứng nhận của Quốc An Cục lúc trước Trần thượng tướng đưa cho, hắn không muốn dây dưa với cảnh sát Hồng Kông, hiển nhiên giấy tờ này là công cụ nhẹ nhàng nhất. Trước kia Hướng Nhật cũng không để tâm lắm nhưng lúc nghĩ tới thì hắn không muốn lãng phí quyền hạn của mình.

Hiển nhiên Lâm Tử Anh gật đầu đáp ứng, nếu chưa thấy Hướng Nhật đại phát thần uy có lẽ hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, giờ không còn gì để nghi ngờ nữa, chỉ có ngành thần bí mới có đám siêu nhân này. Quái vật kia Lâm Tử Anh cũng không dám giữ lại để báo lên trên, sợ rằng việc này không đơn giản, nếu ăn nói không cẩn thận thì hắn sẽ góp mặt vào danh sách những người mất tích hàng năm.

Lâm Tử Anh ngoan ngoãn phối hợp nên cũng tiện cho Hướng Nhật, thừa lúc đối phương đang tiêu hóa vụ việc vừa rồi Hướng Nhật bắt đầu gọi điện, cũng bố trí lĩnh vực chung quanh để tránh cuộc điện thoại lọt vào tai những người khác. Rất nhanh đã nối máy, giọng Trần thượng tướng vang lên:- Tiểu Hướng, lại có “chuyện tốt” cho tôi à?Giọng điệu cởi mở, không hề có sự uy nghiêm, hiển nhiên chuyện tốt này khiến ông cười vui vẻ, thậm chí là lời bông đùa.- Thượng tướng, chuyện tốt thì không nhưng không biết ông có chịu nhận hay không?Hướng Nhật nửa đùa nửa thật, trước khi đánh ngất con cá mắm hắn đã suy đi tính lại cẩn thận về “quyền sở hữu” cúa đối phương, hiển nhiên Trần thượng tướng là người có năng lực nhất.- Hả? Là ai?Lời Hướng Nhật khiến Trần thượng tướng hứng thú, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc, có lẽ đoán ra Hướng Nhật không vô duyên vô cớ gọi cho mình, khẳng định việc này rất quan trọng.- Tôi đoán là vật thí nghiệm của số 98, đã bị tôi không chế…- Giờ cậu ở đâu, tôi cho người tới ngay.Hướng Nhật chưa dứt lời Trần thượng tướng đã hô lên.- Thượng tướng, giờ tôi đang ở Hồng Kông.Mặc dù xa nhưng Hướng Nhật tin khẳng định Trần thượng tướng có bố trí người ở đây, nếu không ông ta nghỉ làm luôn cho rồi.- Hồng Kông? Cậu tới Hồng Kông rồi à?Trần thượng tướng sửng sốt, hiển nhiên ông cảm thấy kinh ngạc về việc Hướng Nhật ở Hồng Kông, cũng không quan tâm người ở trong phòng thẩm vấn ra sao, dặn dò một chút rồi khẳng định rất nhanh người sẽ tới.- Đúng rồi, Tiểu Hướng, còn nhớ nhiệm vụ trước kia tôi đề cập với cậu không?Khi Hướng Nhật chuẩn bị cúp máy thì Trần thượng tướng nói.- Ý ông là…Hướng Nhật giật mình, nhiệm vụ kia không phải là cái nhiệm vụ đặc thù có thể du lịch nước ngoài và gia tăng nhân số hậu cung sao? Nói thực thì Hướng Nhật đoán không ra rốt cục nó là nhiệm vụ gì mà người nói năng rõ ràng như Trần thượng tướng lại khiến người ta mù mờ như vậy.