Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 962: Phi thường giảo hoạt



Màn đêm buông xuống khu NewYork Manhattan, một nhà dân trong khu cư xá, mang biển số 102, tấm biển trước cửa còn ghi chú các chữ cái tiếng anh “S t c v c J . R”, đây

chính là biểu tượng của nhà Alice, nguyên danh của bố Alice là: Stevie J . Ro

"Thưa mẹ, Jack đang chuẩn bị đến ngay lập tức rồi, mẹ còn không có chuẩn bị gì nhanh hơn chút hay sao?” Alice vẫn đang vận bộ đồ mặc ở nhà, khoác lên người chiếc áo tạp dề, đứng bên cạnh bàn ăn đã được lau dọn cực kỳ sạch sẽ với những dao nĩa sáng bóng, vừa có chút bất mãn hỏi mẹ của mình.

Có chút bất đồng với phong tục của bên Trung Quốc, ở nước Mỹ ngoại trừ khách sạn hoặc nhà hàng có phòng bếp riêng biệt, bình thường công dân trong nhà thường đều không có phòng bếp, nói đúng ra là bọn họ đã đem phòng bếp thiết kế ở đại sảnh, cho nên có thể vừa dùng cơm, vừa xem các món đang được nướng trong lò quay thịt cũng như ngửi những mỹ vị từ nó.

"Bảo bối, không cần phải gấp." Mẫu thân Sophia của Alice hơi có chút cười khổ, mặc dù chưa nghe qua những từ như "Con gái thì thường hướng ngoại." , nhưng giờ phút bản thân cũng tự trải nghiệm được rồi,"Ta cam đoan, tuyệt đối Jack của con sẽ không bị đói."

"Cảm ơn mẹ a." Nhìn thoáng qua sự bày đặt đồ ăn trên bàn, Alice rất hài lòng kiệt tác của mình.

Đem chỉnh lại cho tốt thời gian cùng độ ấm của lò nướng, Sophia đột nhiên nghiêm mặt nói: "Đúng rồi, bảo bối, chút nữa nhờ con ra mở cửa: chú con cùng dì Eva sắp tới, nhớ tỏ ra lễ phép chút, nghe chưa? Nếu như mấy chú dì có nói gì đó làm cho Jack khó chịu, mẹ hi vọng con bỏ qua cho."

"Mẹ ơi, đây là lần thứ bảy mẹ nói với con điều này rồi đó, mẹ cho rằng con còn con nít thế sao?" Alice chợt níu mày, nàng rất rõ ràng, con người chú dì của nàng, nàng không lạ gì cái loại người có kiểu cách nói chuyện hết sức khó chịu ấy, có thể nói là rất đáng ghét, bình thường đối xử với người trong một nhà cũng không có nói được một lời dễ nghe gì, thì lại càng không cần phải nói, thân là người Châu Á như Jack rồi, cho nên đến lúc đó nàng sẽ dốc sức giả bộ như không nghe thấy gì vậy.

"Ngươi biết là tốt rồi! " Sophia bất đắc dĩ lắc đầu, bà cũng biết đến 9 phần là con gái đang giả bộ với mình. Mà sự thật bên trên, đối với trượng phu kia thân chính là phú ông đệ đệ của mình, bản thân nàng cũng không thấy có cảm tình, chỉ nghĩ đến sau này nhỡ chẳng may lại có việc nhờ đệ đệ của mình nên nàng có thể nhịn được thì cứ nhịn.

Bước chậm trên đường đến khu cư xá ở Manhattan, nội tâm Hướng Nhật khó có thể lấy được một điểm nhẹ nhõm. Trước khi nhận được lời mời đến ăn tối của Alice, vốn là hắn là muốn cự tuyệt đấy, nhưng nghe giọng nói mềm mượt hi vọng của nàng, vì không muốn cho cô bé này thương tâm thất vọng, Hướng Nhật chỉ có thể đáp ứng thôi.

Hướng Nhật đã tới nhà Alice một lần, lần trước là đưa Alice về nhà, nên cũng đã gặp mặt cha mẹ của nàng.

Hướng Nhật cũng nhớ rõ ràng, ấn tượng của cha mẹ Alice đối với hắn cũng không tốt lắm, kỳ thật cũng bởi cách giới thiệu của hắn mới xuất tới họa này. Bởi vì lúc trước hắn từng cố tình tỏ vẻ mình là một tên trẻ ranh còn chưa tốt nghiệp, chú ý tới những lời nói này của hắn, sắc mặt cha mẹ Alice đều có chút khó coi. Lần này đi, Hướng Nhật đón nhận nhiệm vụ khá là tiêu cực mà trước đó trong điện thoại Alice đã cùng hắn đề cập qua, bỏ đi băn khoăn của cha mẹ, khuyên bảo hai người này đồng ý để cho Alice đi Trung Quốc với mình.

Nghĩ đến thời điểm ở trên máy bay đã đáp ứng Alice phải nuôi nàng, Hướng Nhật cũng không thể làm một kẻ bội bạc được. Chỉ là tình huống 2 lần đến thăm trái ngược đến mức khôi hài, lần thứ nhất đi là vì muốn để lại cho ấn tượng của cha mẹ Alice đối với mình trở nên kém, lần thứ hai này thì mục đích hoàn toàn tương phản lại, chẳng những muốn biểu hiện cái tôi của mình ở trước mặt bố mẹ Alice, càng phải hoàn toàn để cho bọn họ đối với chính mình có hảo cảm, sau đó dùng tài năng cộng mồm mép khuyên bảo họ đồng ý Alice đi Trung Quốc.

Phía trước đã đến cổng nhà Alice. Từ xa xa trước đó, Hướng Nhật đã xác định rõ nơi cần đến rồi.

Trong khu cư dân này các nhà xung quanh đều đồng dạng như nhau, trước cửa nhà Alice cũng là một cái sân cỏ, mặt cỏ trồng vài ba cây tùng thấp bé, đương nhiên, cũng có hoa có cỏ. Hướng Nhật trước đó đã tới một lần, ngựa quen đường cũ cứ thế mà tiến tới nhấn chuông cửa.

Cánh cửa được mở ra rất nhanh, Alice vẻ mặt vui mừng nhìn hắn: "Jack, anh đã đến rồi."

"Ừ." Hướng Nhật vừa đáp một câu, bên trong liền truyền đến thanh âm mẹ của Alice - Sophia: "Alice, là Jack tới rồi sao? Nhanh mời hắn vào! "

"Đúng vậy, thưa mẹ." Alice nở nụ cười hết sức ngọt ngào, lập tức ôm lấy cánh tay của Hướng Nhật, hai người đứng dán vào nhau cùng tiến bước đi vào.

Hướng Nhật tuy nói có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn biểu hiện ra một bộ dạng rất chi là “ân ái”.

"Chào phu nhân, người khỏe chứ ạ! " sau khi vào cửa, thấy mẹ Alice vẫn còn đang vội vàng làm bữa tối, Hướng Nhật lễ phép chào hỏi. Kỳ thật đối với cách xưng hô với Sophia, hắn là suy tính thật lâu mới quyết định gọi như vậy, tất nhiên quan hệ của hắn với Alice chân chính không chỉ là bằng hữu, mà hai từ "Phu nhân", đã lộ ra sự chính thức nhưng đồng thời còn mang theo vẻ tôn kính cùng thân thiết nữa, cách xưng hô này Hướng Nhật cho là thỏa đáng nhất.

"Jack, cháu cũng tốt chứ, thật sự sơ ý quá, bữa tối còn không có chuẩn bị cho tốt, cháu cùng Alice lên trên nói chuyện một chút đi, để ta chuẩn bị là được rồi." Sophia đối với người bạn trai mà Alice chọn đã nhiều phần cho là số mệnh rồi, nhớ tới lúc trước chính người trẻ tuổi này vì cứu nữ nhi của mình mà không cần tánh mạng, nếu không phải có vận khí tốt bị nhánh cây chặn lại, chỉ sợ cũng đã chết sớm rồi . Cho nên tuy đối với thân phận của Hướng Nhật có chút do dự, nhưng nói cho cùng, bà cũng không có cảm thấy chuyện này là chuyện không thể tiếp nhận được.

"Đã làm phiền bác rồi ạ... ." Hướng Nhật lễ phép trả lời.

"Mẹ, ba còn chưa có trở lại sao?" nhìn ra nam nhân bên cạnh có chút không được tự nhiên, Alice cố ý thay đổi đề tài.

"Ông ấy đi tiếp chú Simon của con cùng dì Eva rồi, theo mẹ đoán thì ông ấy sẽ sớm trở về thôi." Sophia nhìn chiếc đồng hồ treo trên vách nói.

Quả nhiên, vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng chuông cửa.

Alice buông cánh tay Hướng Nhật ra, vội vàng chạy đi mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông trung niên da trắng cao lớn, thể hình cơ hồ cản hết cả cánh cửa đang bước vào.

"Ba ba." Alice nhu thuận mà kêu một câu.

"Uhm." Edward trầm giọng mà lên tiếng, kỳ thật sau khi mở cửa, ông đã liếc mắt phát hiện thấy Hướng Nhật đang đứng trong phòng khách. Đối với người đã cứu con gái mình một mạng, ông mặc dù rất cảm kích, nhưng mà nói muốn đem con gái gả cho hắn, trong nội tâm cũng không thể nào nguyện ý được. Không chỉ là ông không nỡ để con gái gả đi Trung Quốc, càng có lí do bởi đối phương còn quá trẻ lại chưa tốt nghiệp, rất nhiều chuyện còn chưa có từng trải, điểm ấy mới là điểm mà ông không hài lòng ở hắn nhất.

"Hắc, Alice, con chỉ thấy có mình ba, không có thấy chú của con phía sau hay sao? " Edward quay ra phía sau, một nam nhân trung niên da trắng cùng ông có bộ dáng giống nhau đến bảy, tám phần nhưng dáng người lại thấp hơn một chút đang tiến đến, hướng Alice bất mãn nói.

"Còn có cả dì con nữa này, Alice, con thật sự càng lớn càng không có lễ phép a." Sau lưng Edward, còn có một nữ nhân hơn ba mươi tuổi có vài phần tư sắc, trên người khoác toàn đồ hiệu hướng Alice quở trách, nhìn đôi mắt ti hí mắt lươn, khuôn mặt của bà này vừa thấy cũng biết không phải là loại hiền lành gì cho cam.

Alice liền vội cúi đầu nhận lỗi: "Thực xin lỗi, chú Simon dì Eva, hai người buổi tối tốt ạ."

"Ngươi cũng tốt, bảo bối." Nữ nhân kia tuy thân thiết mà kêu "Bảo bối", nhưng trong giọng nói cũng không có bao nhiêu phần thân mật. Thần thái có chút nóng nảy, mắt nhìn bàn ăn vẫn rỗng tuếch chưa chuẩn bị cái gì, khóe mắt không khỏi chớp chớp:

"Như thế nào mà bữa tối còn chưa xong? Để mất công chúng ta tới sớm như vậy, mà bữa tối lại không chuẩn bị cho tốt. Sophia, không thể không nói, gần đây chị đã lười đi nhiều rồi thì phải. Phải biết rằng, thân là một bà chủ gia đình, nếu như ở loại chuyện này mà còn lười biếng, chuyện này là việc tối kị đấy."

"Thật xin lỗi, lập tức sẽ xong đây." Trên mặt của bà Sophia tràn đầy xấu hổ.

Nhìn ra được, cả nhà đang mất hứng nhưng Alice cũng gắng mà không có biểu lộ gì.

"Vị này chính là?" từ ngoài cửa tiến vào, chú của Alice lúc này tựa hồ mới chú ý tới trong phòng khách còn có một người khác. Lại là người da vàng? Tại đây làm sao xuất hiện người da vàng? Chẳng lẽ là đến để đưa phát bưu kiện hay sao? Nhưng người này không mặc công phục, xem ra giống như là khách được mời đến đây. Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn cũng có chút không thoải mái.

"Thưa chú, người này là bạn trai của con, Jack." Alice biết chú mình có quan điểm phân biệt sắc tộc nên vội vàng đón lời giới thiệu trước.

"Cái gì?" Simon sững sờ, tiếp theo đó, trên mặt không thể ức chế mà xuất hiện nộ khí, không thèm quan tâm tới sự xuất hiện của Hướng Nhật, mắng thẳng Alice:

"Alice, ngươi tại sao lại có thể tìm một người da vàng làm bạn trai? Chẳng lẽ ngươi không biết bọn hắn đúng là, đúng là... là bọn phi thường giảo hoạt hay sao?" khả năng là lời cuối cùng vẫn cố kỵ đôi chút sự có mặt của Hướng Nhật, cuối cùng là cũng không nói lời nào quá khó nghe, giọng nói chuyển thành từ "Phi thường giảo hoạt" để hình dung.

— QUẢNG CÁO —