“Không ra thể thống gì.” Tô Linh Ngọc nói thẳng, cô sùng bái kẻ mạnh, thích người đàn ông mạnh mẽ, còn con trai của Kim Lục An lại là một tên õng ẹo, mặc dù đẹp trai nhưng hoàn toàn không hợp với gu của cô.
Gương mặt của Kim Lục An cứng đờ, cô nhóc này thật…thẳng thắn quá.
Tô Hạo Nhiên cũng cảm thấy lúng túng, ông ta tiếp tục khuyên can: “Con gái, thật ra con trai của chú Kim giỏi lắm, còn trẻ tuổi mà đã có sự nghiệp của mình, năm ngoái công ty của cậu ấy còn lên thị trường của nước M, đó là công ty mỹ phẩm Ái Y Linh gì đó, con là con gái nên chắc đã nghe nói đến rồi nhỉ.”
“Ba à, không phải ba muốn gả con cho anh ta đấy chứ?” Tô Linh Ngọc chống nạnh, cô không ngốc, cũng nhận ra được ý của Tô Hạo Nhiên.
“Khụ khụ.” Tô Hạo Nhiên bị sặc, ông ta nói: “Con gái, con cũng không còn nhỏ nhắn gì nữa, cũng nên nghĩ đến chuyện lớn, con trai của chú Kim…”
Tô Hạo Nhiên còn chưa nói dứt lời, Tô Linh Ngọc đã cắt ngang: “Ba, con không còn nhỏ nhắn nữa là sao, năm nay con mới mười tám tuổi thôi, hơn nữa, con trai của chú Kim không phải là mẫu người con thích.”
Cô vừa nói như thế, sắc mặt của Kim Lục An lập tức sầm xuống ngay, không ngờ Tô Linh Ngọc lại không thích con trai mình?
Con của của mình, ngoại trừ việc không có thiên phú võ nghệ ra, những mặt khác có kém ở chỗ nào?
Thấy Kim Lục An tức giận, Tô Hạo Nhiên vội vàng trừng mắt nhìn Tô Linh Ngọc, ông ta quát: “Linh Ngọc, con ăn nói kiểu gì thế! Con trai của chú Kim là nhân trung long phượng điển hình, biết bao nhiêu cô gái tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được cưới con trai của chú Lục, nhà chú đã tìm đến tận cửa rồi mà con còn kén cá chọn canh!”
“Ba!” Tô Linh Ngọc đạp mạnh xuống đất, đôi mắt xinh đẹp trở nên mơ hồ, không ngờ Tô Hạo Nhiên lại nặng lời với cô như thế.
“Được rồi.” Dường như ý thức được mình hơi nặng lời với con gái, Tô Hạo Nhiên lại xuống nước: “Con không muốn cưới con trai của chú Kim cũng được, đi cầu xin sư huynh của con đi, kêu chúng nó đấu võ thắng đi thì con không cần phải cưới nữa.”
Tô Hạo Nhiên nói thế vừa để cho Tô Linh Ngọc nghe mà cũng để cho Kim Lục An nghe.
Nói với Tô Linh Ngọc, cũng muốn nhắc nhở cô rằng bây giờ võ quán Hạo Nhiên nằm ở thế yếu, không ngờ Kim Lục An lại đột phá ám kình, nếu bây giờ Tô Hạo Nhiên làm khó Kim Lục An thì võ quán Kim Cương sẽ không buông tha cho võ quán Hạo Nhiên, Kim Lục An sẽ chèn ép võ quán Hạo Nhiên khắp mọi phương diện, ông ta hy vọng Tô Linh Ngọc có thể hiểu được nỗi khổ của mình. Nhớ truyen.one nhé, chúc luôn vui
Nói cho Kim Lục An nghe là để cho Kim Lục An biết ông ta đồng ý gả con gái mình cho nhà bọn họ, nhưng nếu như Tô Linh Ngọc không muốn thì ông ta cũng hết cách, muốn gả Tô Linh Ngọc, được, võ quán Kim Cương của các người thắng trong cuộc đấu võ làm sính lễ cho Tô Linh Ngoc.
Tô Hạo Nhiên tin rằng Kim Lục An có thể nhận ra thành ý của ông ta, dù gì phần thắng của võ quán Kim Cương đã gần 80%.Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one
“Ba, con có thể nhờ người bên ngoài cứu viện không?” Đôi mắt Tô Linh Ngọc đỏ gay.
“Nhờ người bên ngoài giúp đỡ à?” Tô Hạo Nhiên sững sờ: “Là thằng nhóc mà con nói sao?”
“Dạ, đúng là chú ấy.” Tô Linh Ngọc gật đầu, đã đến nước này rồi, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ký thác hết mọi hy vọng lên người Trần Dật Thần, cô cũng hiểu rõ lần này Tô Hạo Nhiên cũng phải bất đắc dĩ lắm, dù gì Kim Lục An cũng là kẻ tập võ có ám kình, với võ quán Hạo Nhiên, kẻ tập võ ám kình chính là ngọn núi lớn không thể vượt qua.
“Cậu ta là võ giả thật sao?” Tô Hạo Nhiên cảm thấy hơi ngạc nhiên, rõ ràng Tô Linh Ngọc rất tin tưởng Trần Dật Thần, nhưng lòng tin của con bé đến từ nơi nào? Ông ta có nhìn thế nào thì cũng không thấy thằng nhóc ấy giống võ giả.”
“Chú ấy là võ giả, là võ giả lên đến Minh Kình sơ kỳ.” Tô Linh Ngọc nói một cách chắc nịch.
“Lục An huynh, huynh thấy…” Tô Hạo Nhiên quay sang nhìn Kim Lục An, chuyện này phải xem xem ý của Kim Lục An như thế nào, dù gì Trần Dật Thần không phải là người của võ quán Hạo Nhiên, để Trần Dật Thần ra mặt vì võ quán Hạo Nhiên không hợp quy tắc.
“Ha ha, Hạo Nhiên huynh, nếu như con gái huynh đã có lòng tin vào bạn của mình như thế thì cứ để cho cậu ta thay mặt võ quán ra thi đấu đi.” Kim Lục An hào phóng, chỉ là một võ giả minh kình sơ kỳ thôi, ông ta vốn chẳng xem ra gì, trong số học trò của ông ta, mấy ngày trước đã có người đột phá lên Minh Kình trung kỳ rồi.
“Nhưng mà cháu Linh Ngọc này, nếu như bạn của cháu ra thi đấu mà võ quán Hạo Nhiên vẫn thua, thế thì cháu phải gả cho đứa con trai không nên cơm nên cháo gì của chú đấy.” Kim Lục An mỉm cười nhìn Tô Linh Ngọc.
“Chú Kim cứ việc yên tâm, nếu như chú ấy thua thì cháu nhất định sẽ cưới con trai của chú.” Tô Linh Ngọc nói chắc đi đinh đóng cột, mặc dù cô mới quen Trần Dật Thần chưa đến nửa tiếng đồng hồ nhưng cô lại tin tưởng Trần Dật Thần một cách lạ lùng.
“Được!” Kim Lục An đáp một cách hào phóng.
Tô Linh Ngọc lập tức đi tìm Trần Dật Thần ngay, cô nhìn Trần Dật Thần với vẻ buồn bã: “Chú Trần Dật Thần, lần này chú phải giúp tôi mới được.”
“Sao thế?” Trần Dật Thần mơ hồ chẳng hiểu gì, khi nãy chẳng phải cô nhóc này còn vui vẻ lắm sao?
“Ba tôi đánh cuộc với Kim Lục An, lấy tôi ra làm phần thưởng, ông ấy nói nếu như võ quán Kim Cương thắng võ quán Hạo Nhiên thì sẽ gả tôi cho con trai của Kim Lục An.” Tô Linh Ngọc nói.
“Cô không muốn cưới cậu ta à?” Trần Dật Thần nhướn mày.
Tô Linh Ngọc vội vàng gật đầu: “Chú, chú không biết đâu, con trai của Kim Lục An õng à õng ẹo lắm, lần trước tôi gặp anh ta, anh ta còn cong ngón tay chỉ về phía tôi nữa kìa, có đánh chết thì tôi cũng chẳng muốn cưới anh ta.”
Cong ngón tay? Sắc mặt Trần Dật Thần trở nên hơi kỳ quặc.
“Chú, nếu như chú không giúp tôi thì bây giờ tôi sẽ mua vé máy bay sang Châu Phi.” Tô Linh Ngọc nói.
“Sang Châu Phi làm gì?” Trần Dật Thần vẫn chưa hiểu ý cô.
“Bỏ trốn chứ gì.” Tô Linh Ngọc nói dõng dạc: “Dù sao đi chăng nữa tôi cũng không thể gả cho một thằng ẻo lả chết tiệt như vậy được, nếu như người của võ quán Kim Cương thắng thật thì tôi sẽ đào hôn, đến Châu Phi làm lao động khổ sai, tôi không tin bọn họ còn bắt tôi về được.”
Trần Dật Thần khóc không được cười không xong, cô nhóc này lớn gan thật.
“Chú ơi, chú nỡ lòng nhìn một cô gái xinh đẹp như tôi cô đơn đến Châu Phi một mình sao?” Tô Linh Ngọc nhìn Trần Dật Thần với vẻ đáng thương, cô bắt đầu bán thảm.
“Nỡ chứ, có gì mà không nỡ.” Trần Dật Thần nói một cách nghiêm chỉnh.
Tô Linh Ngọc cạn lời: “Chú xấu xa, chú xấu xa, không thèm chơi với chú nữa.”
“Được rồi, đùa cô thôi, nếu như cô đã nói như thế thì hôm nay phải để cho người của võ quán Kim Cường đứng đi vào, nằm đi ra mới được.” Trần Dật Thần cười nói với cô.
“Thật chứ?” Tô Linh Ngọc nhìn Trần Dật Thần với vẻ ngạc nhiên: “Chú, chú không có chém gió chứ, tôi vừa mới hỏi mấy đàn anh, bọn họ nói học trò của Kim Lục An đã đột phá lên đến Minh Kình trung kỳ rồi.”
“Chú, chú mới là Minh Kình sơ kỳ thôi đấy.” Tô Linh Ngọc bĩu môi, bây giờ cô cảm thấy Trần Dật Thần không đáng tin, giữa những kẻ tập võ, sức chiến đấu giữa những cảnh giới khác nhau như trời và đất, theo lẽ thường, một người lên đến Minh Kình trung kỳ có thể khiến cho ba người Minh Kình sơ kỳ rơi xuống thế hạ phong.
Chuyện vượt giới chỉ xảy ra với những võ giả thiên tài.