Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 167: Cuồng phong bão táp



Hàn Long dẫn đầu bước ra thang máy, Cố Minh Sâm và Trương Sơn Quan theo sát phía sau.

Lúc vừa ra khỏi thang máy, Hàn Long vẫn cùng Cố Minh Sâm vừa nói vừa cười, nhưng đang nói chuyện, phát hiện giọng của Cố Minh Sâm đột nhiên ngừng lại.

Theo tầm nhìn của Cố Minh Sâm, Hàn Long nhất thời thấy được cảnh tượng sau lưng làm mình lạnh cả người.

Cánh tay đắc lực của ông ta, Lưu Báo, giờ phút này lại quỳ xuống trước mặt cậu Trần!

Mặc dù thời tiết đã là cuối thu, nhưng trên trán Hàn Long chỉ trong nháy mắt vẫn nổi một lớp mồ hôi lạnh.

“Hàn gia!”

Chết hay không chứ, Lưu Báo lúc này mặt còn đầy hưng phấn gọi một tiếng.

Hàn Long đen mặt lại đi mấy bước tới trước mặt Lưu Báo.

“Hàn…”

Lưu Báo còn chưa mở miệng, Hàn Long đã một cước đá vào miệng của anh ta, vội đạp chữ gia vào lại trong miệng.

Lưu Báo bị đạp ngã xuống đất nhất thời bối rối.

Hàn gia… Tại sao muốn đạp mình?

Nhạc Linh sau lưng cũng không nghĩ ra, Lưu Báo không phải nói, anh ta là cánh tay đắc lực của Hàn gia sao? Thậm chí Hàn gia còn dự định, để cho anh ta sau này tới tiếp nhận à?

Nhưng bây giờ…

Nhạc Linh còn đang thắc mắc tại sao Hàn Long đạp Lưu Báo, nhưng một khắc sau, Hàn Long lại đi tới trước mặt Trần Dật Thần, khom lưng, cúi người, động tác làm liền một mạch!

“Cậu Trần! Thật xin lỗi, tôi tới trễ.” Mồ hôi lạnh trên trán Hàn Long càng ngày càng nhiều, ông ta bây giờ chỉ có thể cầu nguyện, Lưu Báo không làm chuyện gì quá đáng, nếu không, chính là ngay cả ông ta, cũng bị Lưu Báo làm liên lụy.

Cậu Trần?!

Nghe thấy cách gọi này, đầu Lưu Báo nổ tung trong nháy mắt, trong lòng lại nổi sóng.

Làm sao có thể?

Hàn gia lại gọi tên con rể tới cửa này, là cậu Trần?!

Nhạc Linh lúc này sắc mặt cũng ảm đạm, thậm chí bắp chân cũng không khống chế được bắt đầu run rẩy.

Nếu như Hạ Lạc hiện xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ xé xác Hạ Lạc!

Tên ngu xuẩn này! Anh ta lại nói Trần Dật Thần là oắt con ăn bám vô dụng.

Oắt con vô dụng đấy! Nhạc Linh có cảm giác kích động muốn bùng nổ.

Trần Dật Thần phất tay, khẽ mỉm cười: “Không sao.”

“Cậu Trần, tên ngu xuẩn này…” Hàn Long không nhịn được nhìn Lưu Báo một cái, trầm giọng nói: “Cậu Trần, là tôi dạy dỗ không nghiêm, không biết quản lí, xin cậu Trần trách phạt.”

Trần Dật Thần lắc đầu, nói: “Không cần, cũng không phải chuyện lớn gì.”

Không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, Hàn Long bây giờ dù sao cũng là người của anh, anh vẫn phải nể mặt Hàn Long, huống chi Lưu Báo quả thực không làm gì anh, anh cũng không định so đo với Lưu Báo.

Thấy Trần Dật Thần bỏ qua cho Lưu Báo, Hàn Long cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra không phải chuyện lớn gì.

“Ngu xuẩn! Còn không qua đây cám ơn cậu Trần!” Hàn Long lạnh lùng trừng mắt nhìn Lưu Báo, quát lên.

“Cám ơn cậu Trần! Cám ơn cậu Trần, đại nhân có lòng bao dung…” Lưu Báo dường như là lăn một vòng tới dưới chân Trần Dật Thần, dập đầu cám ơn với Trần Dật Thần.

Sau khi ý thức được địa vị của Trần Dật Thần, anh ta biết, nếu như Trần Dật Thần muốn lấy mạng chó của anh ta, cũng chỉ là chuyện của một câu nói.

Nhưng Trần Dật Thần đại độ bỏ qua cho anh ta, cho nên giờ phút này trong đầu anh ta thấy cảm kích Trần Dật Thần.

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát! Tên ngu xuẩn như mày, quỳ ở đây ba ngày, tự kiểm điểm lại mình, tại sao ngu xuẩn như vậy!” Hàn Long hừ lạnh một tiếng, mặc dù Trần Dật Thần nói không so đo với Lưu Báo, nhưng ông ta vẫn giữ mặt mũi cho Trần Dật Thần, để Lưu Báo quỳ ở đây ba ngày, cũng coi như là cho Trần Dật Thần một câu trả lời thỏa đáng.

“Dạ, Hàn gia, tôi nhất định tự kiểm điểm lại mình.” Lưu Báo vội vàng gật đầu, so với việc có thể nhặt lại cái mạng này, quỳ ba ngày có là gì đâu chứ.

“Được rồi, chúng ta vào đi thôi, chính sự quan trọng.” Trần Dật Thần cười nói.

“Dạ, Cậu Trần.” Mấy người vội vàng gật đầu theo.

Sau đó mọi người vào một căn phòng xa hoa.

Toàn bộ quá trình, Trần Dật Thần đều không nhìn Nhạc Linh một cái.

Nhưng Nhạc Linh giống như bùn nát, trực tiếp xụi lơ trên đất, trên mặt là nụ cười thảm hại.

Nhớ lại hành động của mình vừa rồi, chỉ cảm thấy buồn cười, cô ta lại còn cho rằng, lúc ấy cô ta mắng Trần Dật Thần, Trần Dật Thần không đáp lại, là sợ cô ta.

Bây giờ nhìn lại, Trần Dật Thần căn bản là khinh thường khi so đo với cô ta.

Khinh thường

Trần Dật Thần như là một con mãnh hổ, mà cô ta thì giống như con kiến không biết trời cao đất rộng, ầm ĩ với mãnh hổ, mãnh hổ sẽ để ý tới con kiến sao?

Sẽ không!

Để ý lại càng mất thân phận!

Càng buồn cười là, Hạ Lạc tên ngu xuẩn này, lại cho rằng người có máu mặt này, là một oắt con vô dụng.

Chả trách, anh ta vĩnh viễn không bước vào được giới thượng lưu của Thượng Châu.

Phàm là Hạ Lạc có một chút đầu óc, ôm chân Trần Dật Thần, nhà họ Hạ, cũng sẽ không trong tình trạng lơ lưng như bây giờ! Nhạc Linh căm phẫn thầm nói.

Xảy ra chuyện này, cô ta tất nhiên sẽ không chủ động liên lạc với Hạ Lạc, càng không nói cho Hạ Lạc biết, thân phận thật sự của Trần Dật Thần.

Bây giờ cô ta chỉ mong, Hạ Lạc đi trêu chọc Trần Dật Thần, sau đó bị Trần Dật Thần dạy dỗ một trận.

Rất nhanh, Nhạc Linh đã đi xuống lầu.

Lúc nhìn thấy Koenigsegg đậu ở dưới lầu lần nữa, cô ta chỉ cảm thấy vô cùng giễu cợt.

Lúc này, dù là dùng ngón chân để nghĩ cũng nghĩ ra được, chiếc Koenigsegg này, là của Trần Dật Thần.

Nhưng cô ta bởi vì sự ngu xuẩn của mình, từ lúc mới bắt đầu đã vô duyên với chiếc Koenigsegg này.

………………

Lúc này, trong phòng bao, ba người Cố Minh Sâm, Hàn Long, Trương Sơn Quan đến thở mạnh cũng không dám.

Trần Dật Thần nghiêm túc triệu tập bọn họ tới một chỗ như vậy, tất nhiên là có chuyện lớn gì đó muốn thông báo.

Thương Châu sau này, sợ rằng không thể thiếu có một trần cuồng phong bão táp.

“Vết thương của ông thế nào rồi?” Trần Dật Thần ban đầu không vào thẳng chủ đề, mà là quan tâm Cố Minh Sâm trước, dù sao Cố Minh Sâm lần trước là vì anh, mới bị Bạch Quảng Nghĩa ngược đãi.

“Cảm ơn cậu Trần quan tâm, chút vết thương của lão Cố, sớm đã khỏi rồi.” Cố Minh Sâm cười nói, đúng là hoạn nạn thấy chân tình. Đánh chết ông ta cũng không nghĩ tới, Trần Dật Thần không ngại xa xôi, một thân một mình như Kim Lăng, cứu ông ta ra từ đầm rồng hang hổ.

Đây chính là ân nhân cứu mạng chân chính!

Đồng thời, ông ta cũng có nhận thức mới về Trần Dật Thần, tuyệt đối là người chính nghĩa!

Dù sao nếu đổi thành ông ta, sẽ tuyệt đối không làm được, vì cứu một tên tiểu đệ, mà để mình vào trong hiểm cảnh.

Cho nên đối với Trần Dật Thần, trong đầu ông ta bây giờ là bái phục.

Thương Châu sau này, nếu có người dám nói Trần Dật Thần được, Cố Minh Sâm là người đầu tiên không đồng ý!

Trần Dật Thần gật đầu một cái, sau đó ánh mắt lại dời về phía Hàn Long và Trương Sơn Quan.

“Các người đều biết nhau chứ?” Trần Dật Thần hỏi, Trương Sơn Quan là tâm phúc chân chính trên danh nghĩa của anh, cũng là hậu thủ mẹ để lại cho anh, cho nên đối với độ trung thành của Trương Sơn Quan, Trần Dật Thần không hề nghi ngờ chút nào.

Lần trước Lâm Như Tuệ đấu giá với Hạ Nhược Y trong đêm đầu, anh vận dụng Trương Sơn Quan, để Trương Sơn Quan ghép với Thẩm Hà Du.

“Quen biết một chút, đại danh cậu Trương, tôi sớm đã có nghe.” Hàn Long cười nói, thật ra thì trên đường tới, ông ta cũng thầm kinh hãi, dù sao nhà họ Trương ở Thương Châu, cũng là gia tộc cao quý, thậm chí không yếu hơn Thẩm gia bao nhiêu.

Vốn tưởng rằng Trần Dật Thần chỉ có liên quan tới nhà họ Thẩm, bây giờ nhìn lại, ngay cả nhà họ Trương, Trần Dật Thần cũng có bố trí.

Ở Thương Châu, Trần Dật Thần rốt cuộc còn có bao nhiêu hậu thủ không lộ ra?