Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 207



Đỉnh Cấp Rể Quý

CHƯƠNG 207: QUÂN TỬ BÁO THÙ KHÔNG ĐỂ QUA ĐÊM

Không cần phải nghi ngờ gì, anh ta thua rồi!

Mặc dù anh ta là người đầu tiên chạy qua vạch cuối, nhưng mà dựa trên kỹ thuật lái xe, anh ta bị Trần Dật Thần bỏ xa một mảng lớn.

Trước tiên không nói đến chuyện Trần Dật Thần lái chiếc California bốn chỗ ngồi so với chiếc Bugatti Veyron của anh ta phải kém hơn rất nhiều.

Chỉ dựa vào điểm ngay từ đầu Trần Dật Thần đã bị tụt lại 2 km, anh ta đã thua thương tích đầy mình.

Chắc là có Đặng Thế Kỳ có mấy phần âm u, anh ta kiêu ngạo tự hào khi tham gia cúp thần xe lần này, anh ta căn bản cũng chưa từng suy nghĩ đến tình huống mình sẽ thua.

Trong cái nhìn của anh ta, anh ta sẽ càng quét toàn trường.

Nhưng mà bây giờ anh ta không chỉ không càng quét toàn trường, mà ngược lại còn thua.

Đặng Thế Kỳ không thể nào chấp nhận được.

Một phút sau, đa số tất cả các xe đua đều vượt qua vạch đích.

Chiếc Lamborghini của Tôn Thuyên cũng đột ngột xuất hiện.

Lúc Tôn Thuyên bước xuống từ trên xe, bầu không khí ở hiện trường có chú quỷ dị.

Có không ít người đều mang theo sắc mặt quái dị nhìn Tôn Thuyên, muốn xem xem Tôn Thuyên có phản ứng gì.

Dù sao trước khi chạy cũng là do Tôn Thuyên đã chủ động đưa ra yêu cầu muốn đánh cược với Trần Dật Thần.

Người nào thua thì người đó sẽ bò một vòng quanh sân bãi, vừa bò vừa học tiếng chó sủa.

Lúc đó Tôn Thuyên đã tính trước rồi, đám người đều nhìn thấy ở trong mắt.

Đương nhiên là cũng không có người nào cảm thấy Tôn Thuyên như thế là có vấn đề gì, bởi vì Trần Dật Thần rõ ràng chính là người mới, hơn nữa còn lái một chiếc xe rách nát đã được công nhận.

Nhưng kết quả là Trần Dật Thần không chỉ đánh vào mặt của Tôn Thuyên mà còn đánh vào mặt của tất cả những người có mặt ở đây.

Chu Quảng Quyền vô cùng hào hứng chạy đến trước mặt của Trần Dật Thần, vỗ vào bả vai của Trần Dật Thần, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn: “Người anh em Trần Dật Thần, anh giấu thằng Chu này cũng kỹ quá đó.”

Giả heo ăn thịt hổ.

Không hề nghi ngờ gì, Trần Dật Thần là đang giả heo ăn thịt hổ.

Trước khi bắt đầu đua, Chu Quảng Quyền căn bản cũng không ngờ đến Trần Dật Thần sẽ thắng Tôn Thuyên, anh ta thậm chí còn đang cầu khẩn Trần Dật Thần đừng thua quá thảm.

Nhưng mà cuối cùng Trần Dật Thần không chỉ thắng Tôn Thuyên, thậm chí ngay cả Đặng Thế Kỳ cũng thiếu chút nữa phải ngửi khói từ đuôi xe của Trần Dật Thần.

Kỹ thuật của mấy phú nhị đại ở đây cùng với Trần Dật Thần căn bản cũng không nằm cùng một cấp bậc.

Thậm chí là Chu Quảng Quyền còn cảm thấy thân phận thật sự của Trần Dật Thần chính là một xa thần đã giải nghệ, đến đây thuần túy là để hành hạ người mới đến.

“Giống như tôi đã nói, tôi có thể chắc chắn thắng Tôn Thuyên một trăm phần trăm.” Trần Dật Thần cười khổ, sao Chu Quảng Quyền lại cảm thấy là mình giấu diếm anh ta nữa chứ.

“Hắc hắc, anh của khi đó, sao thằng Chu này có thể coi là thật được đây.” Chu Quảng Quyền cười hắc hắc, có chút xấu hổ.

Gương mặt xinh đẹp của Chu Giai Nhan ở bên cạnh cũng đỏ lên, lúc trước cô ta cũng không tin Trần Dật Thần, cảm thấy Trần Dật Thần cuồng vọng tự đại, là đang khoác lác.

Nhưng mà sự thật đã chứng minh, Trần Dật Thần không chỉ không cuồng vọng, trái lại là Trần Dật Thần còn rất khiêm tốn.

Dựa vào thực lực của Trần Dật Thần, nếu như từ đầu chạy một cách nghiêm túc thì anh hoàn toàn có thể giành được chức quán quân của cuộc thi siêu xe lần này, thậm chí còn phá vỡ được kỹ lục đường đua vịnh Bột Hải.

Nhưng mà Trần Dật Thần cũng không có như thế này.

Thật sự là đã lâu lắm rồi Chu Giai Nhan chưa từng gặp qua người nào khiêm tốn giống như là Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần cùng với những cậu thanh niên trẻ tuổi anh tuấn mà cô ta đã từng gặp khác nhau hoàn toàn, những cậu trai trẻ tuổi mà cô ta thường gặp có ba phần bản lĩnh thì hận không thể bộc lộ cho người khác biết mười phần, căn bản cũng không biết cái gì gọi là giấu dốt.

Mà Trần Dật Thần lại có mười phần bản lĩnh chỉ lộ ra ba phần, làm như là sợ người khác biết anh lợi hại.

“Được rồi, Trần Dật Thần, chúng ta đi đến đó đi để cho cái tên chó Tôn Thuyên đó thực hiện lời hứa.” Chu Quảng Quyền hưng phấn lôi kéo Trần Dật Thần đi về phía của Tôn Thuyên, đối với Tôn Thuyên lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên để Tôn Thuyên phải chịu thua to như vậy, một cơ hội để làm Tôn Thuyên xấu mặt, đương nhiên là Chu Quảng Quyền sẽ không thể nào bỏ lỡ được.

Ở một bên khác, Tôn Thuyên không nói lời nào bước xuống từ trên chiếc Lamborghini, sắc mặt của anh ta âm trầm đến nỗi có thể chảy ra nước.

Mấy người mẫu trẻ tuổi lúc đầu còn vây xung quanh bên cạnh của anh ta lúc này cũng đã trốn xa chừng nào hay chừng đó, hoàn toàn không dám chạm vào lông mày của Tôn Thuyên.

“Tôn Thuyên.” Lúc này Chu Quảng Quyền hưng phấn hét lớn một tiếng.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về bên đây.

“Tôn Thuyên, có còn nhớ lúc nãy đã nói cái gì hay không?” Chu Quảng Quyền đắc ý nhìn Tôn Thuyên rồi hỏi.

“Chu Quảng Quyền, hình như là chuyện này cũng đâu có liên quan gì tới anh đâu nhỉ.” Tôn Thuyên kiềm chế lửa giận, anh ta đánh cược với Trần Dật Thần, Chu Quảng Quyền chạy đến đây xem náo nhiệt cái gì.

“Sao lại không liên quan tới tôi được chứ?” Chu Quảng Quyền nhíu mày nói: “Trần Dật Thần chính là anh em của tôi, hơn nữa chiếc xe mà cậu ấy lái là tôi đưa cho cậu ấy, cậu ấy đã thắng anh rồi thì tương đương tôi thắng anh, anh nói chuyện này có liên quan tới tôi không đây?”

Chu Quảng Quyền nói ra câu nào cũng như chính trực hào hùng, anh ta chưa từng nở nang mặt mày ở trước mặt của Tôn Thuyên.

“Ý của anh là như thế nào đây?” Tôn Thuyên đột nhiên di chuyển ánh mắt nhìn về phía Trần Dật Thần, trong ánh mắt loé ra ánh sáng nguy hiểm, không cần nói cũng biết được người sáng suốt có thể nhìn ra Tôn Thuyên đây là đang uy hiếp Trần Dật Thần. Chỉ cần Trần Dật Thần buông tha, vậy thì anh ta sẽ không cần phải thực hiện lời hứa nằm rạp trên mặt đất học tiếng chó sủa.

“Ý của tôi hả?” Trần Dật Thần hào hứng cười một tiếng, nói: “Ý của tôi đương nhiên là anh phải bò một vòng quanh đường đua này rồi, vừa bò vừa học tiếng chó sủa.”

“Người anh em à, không nên quá đáng đâu, chắc là anh cũng hiểu đạo lý làm người thì chừa cho một con đường thoát rút đi, sau này gặp nhau cũng dễ nói chuyện.” Tôn Thuyên hạ giọng uy hiếp, anh ta không muốn phải làm quá mức trắng trợn, khiến cho sự việc này phải xôn xao dư luận, mang đến cho người khác một hình tượng Tôn Thuyên anh ta thua không tưởng nổi.

Trần Dật Thần lắc đầu, lạnh nhạt mở miệng nói: “Tôi không hiểu cái gì là làm người chừa lại cho một đường sống, sau này dễ nói chuyện hơn. Tôi chỉ biết là quân tử báo thù không để qua đêm, ngày hôm nay anh đã làm cho tôi khó chịu, vậy thì tôi cũng không cần thiết phải để cho anh thấy thoải mái.”

“Quỳ xuống, học tiếng chó sủa đi.”

“Hà tất gì anh phải làm như vậy?” Tôn Thuyên nghiến răng đến nỗi vang lên ken két, lửa giận trong đôi mắt gần như hóa thành ngọn lửa thật.

Nếu như anh ta thật sự phải quỳ xuống trước mặt nhiều người như vậy mà học theo tiếng chó sủa, vậy thì thanh danh của anh ta coi như xong đời rồi.

Mà mặt mũi của nhà họ Tôn cũng sẽ bị ném theo.

“Sao vậy, anh không đồng ý hả?” Sắc mặt của Trần Dật Thần cũng lạnh xuống, nếu như Tôn Thuyên dám thất hứa ở trước mặt của tất cả mọi người, vậy thì anh sẽ không ngại để Tôn Thuyên biết được cái gì gọi là hối hận.

“Tôn Thuyên.” Lúc này có một âm thanh nhàn nhạt vang lên ở bên trong.

Đám người đồng loạt bất ngờ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Đặng Thế Kỳ mặc quần áo lái xe màu đỏ trắng, mặt không đổi sắc đi tới.

Đám người tự động tránh ra một con đường, Đặng Thế Kỳ nhàn nhã giống như là đi bộ, đi đến trước mặt của mấy người bọn họ.

“Anh Đặng.” Tôn Thuyên mang theo gương mặt vui mừng, cung kính xoay người lại.

“Anh Đặng.” Chu Quảng Quyền với Chu Giai Nhan cũng hơi khom người xuống lên tiếng chào hỏi Đặng Thế Kỳ, bọn họ không dám không cho Đặng Thế Kỳ mặt mũi.

Duy nhất chỉ có Trần Dật Thần cả quá trình đều không có biểu hiện gì, thậm chí cũng không thèm nhìn Đặng Thế Kỳ một chút.

“Anh tên là Trần Dật Thần?” Đặng Thế Kỳ quan sát Trần Dật Thần một phen, bình tĩnh mở miệng nói.

Trần Dật Thần mỉm cười không trả lời lại Đặng Thế Kỳ, có thể điều tra ra anh trong thời gian nhanh như vậy, anh cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì Đặng Thế Kỳ có thực lực đó.

“Trần Dật Thần, có ai quen biết cái thằng ranh này không? Hình như là ở thành phố Thương Châu không có gia tộc Trần.”

“Ở Nam Ninh cũng không có nữa, đoán chừng là thằng ranh này xuất thân từ một gia tộc nhỏ nhoi không được biết đến.”

“Xuất thân từ một gia tộc nhỏ nhoi mà lại dám cuồng vọng như thế, lời của anh Đặng hỏi mà cũng dám không trả lời lại?”

Đám người thấp giọng bàn tán, hoàn toàn không đặt Trần Dật Thần vào trong mắt.