Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 231



CHƯƠNG 231: CHẾT KHÔNG NHẮM MẮT

“Nói xong rồi chứ?” Trần Dật Thần cười nhạt.

Diệp Hải Đông sững sờ, Trần Dật Thần có ý gì, chẳng lẽ anh ta nghe không hiểu lời mình nói?

Mình đã nói rõ ràng tỉ mỉ để anh ta hiểu rõ rồi, Diệp Đông Khiếu là đại sư võ học, nếu anh ta giết mình, chắc chắn Diệp Đông Khiếu sẽ giết anh ta, chẳng lẽ Trần Dật Thần thật sự nghĩ quẩn như vậy sao?

“Nói xong rồi.” Mặc dù trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, nhưng ngoài miệng Diệp Hải Đông cũng không biểu hiện ra bao nhiêu, thái độ đối với Trần Dật Thần vẫn cung kính như cũ.

Trần Dật Thần khẽ vuốt cằm: “Nói xong rồi.”

“Vậy ông đi chết đi.”

Đồng tử Diệp Hải Đông chợt co rút lại, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Trần Dật Thần căn bản không cho ông ta cơ hội, dứt khoát điểm một cái vào ấn đường ông ta.

Sức mạnh vô hình xuyên qua ấn đường, Diệp Hải Đông rầm rầm ngã xuống đất, chết không nhắm mắt!

Diệp Hải Đông vừa chết, đám vệ sĩ và người hầu của nhà họ Diệp lập tức tan tác như chim muông, thi nhau chạy trối chết, hận ba mẹ không thể sinh thêm cho bọn họ mấy cái chân.

Tất nhiên Trần Dật Thần cũng không có lòng dạ đuổi theo những sâu kiến này, mà đi đến trước mặt Hạ Nhược Y, áy náy lên tiếng “Ba, Nhược Y, xin lỗi, con đến chậm.”

Hạ Trấn Quốc há to miệng nhìn Trần Dật Thần, hồi lâu không nói lên lời, ông ta thật sự không cách nào liên hệ người đàn ông sát phạt quyết đoán, phảng phất như Đế vương này với người đàn ông đeo tạp dề, ngày ngày nấu ăn trong phòng bếp nhà mình vào cùng một chỗ.

Trong một tháng ông ta hôn mê này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Trần Dật Thần lại thay đổi lớn như vậy.

Nhà họ Diệp chính là gia tộc hạng nhất có uy tín lâu năm tại Thương Châu, nhưng chưa đến ba phút đã bị Trần Dật Thần tiêu diệt rồi?

Phản ứng của Hạ Trấn Quốc cũng nằm trong dự liệu của Trần Dật Thần, nhưng mà Trần Dật Thần cũng không biết phải giải thích với Hạ Trấn Quốc như thế nào.

“Không sao, anh thả ba ra xuống trước đã.” Hạ Nhược Y chợt nói chuyện, cô đã biết về bản lĩnh của Trần Dật Thần nên cũng không ngạc nhiên chuyện Trần Dật Thần giết Vương An và Diệp Hải Đông, chỉ là trong thời gian ngắn vẫn chưa thể tiếp thu được cảnh tượng máu tanh này thôi.

“Ừm.” Trần Dật Thần gật đầu, đưa Hạ Trấn Quốc từ trên cây xuống, sau đó truyền một luồng sức mạnh vào trong cơ thể Hạ Trấn Quốc, làm dịu vết thương của ông ta.

“Trần Dật Thần, sao con lại hồ đồ như vậy.” Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Hạ Trấn Quốc mới bứt rứt nói ra một câu, ông ta thấy Trần Dật Thần thật sự xúc động quá rồi, dù Diệp Hải Đông không thể tha thứ thế nào thì Trần Dật Thần cũng không nên giết Diệp Hải Đông trước mặt nhiều người như vậy, dù sao Diệp Hải Đông cũng là chủ của nhà họ Diệp.

Là quyền quý đỉnh cao thật sự của Thương Châu, Diệp Hải Đông vừa chết, toàn bộ Thương Châu sẽ dấy lên mưa giật gió gào.

Chắc chắn bên phía cảnh sát sẽ điều tra rõ việc này, khi đó, Trần Dật Thần nên làm thế nào.

“Ba, ba yên tâm, chuyện nơi này sẽ không bị tiết lộ ra ngoài.” Trần Dật Thần cười khổ, anh ít nhiều cũng có thể đoán được phần nào lo lắng của Hạ Trấn Quốc, nhưng mà anh cũng không phải là không có chuẩn bị, trước khi đến anh đã thông báo cho Hàn Long và Cố Minh Sâm, người của Hàn Long và Cố Minh Sâm đã bao vây trang viên nhà họ Diệp, đừng nói là người, ngay cả con ruồi cũng đừng mong chạy thoát.

Anh tin, Cố Minh Sâm và Hàn Long có thủ đoạn khiến những người này câm miệng.

Lui mười ngàn bước mà nói, cho dù chuyện này thật sự chọc đến cảnh sát, dựa vào thế lực bây giờ của anh, hủy bỏ bản án cũng không phải là chuyện khó gì, vì vậy lo lắng của Hạ Trấn Quốc cũng chỉ là dư thừa mà thôi.

“Thật sự sẽ không bị lộ ra ngoài?” Hạ Trấn Quốc nghi ngờ hỏi, ông ta cảm giác Trần Dật Thần bây giờ quả thật thay đổi nghiêng trời lệch đất so với trước kia, nếu như nói Trần Dật Thần trước kia là một thanh kiếm sắt loang lổ rỉ sét, vậy Trần Dật Thần bây giờ chính là một thanh bảo kiếm sắc bén sáng chói.

“Thật sự sẽ không, ba, ba cứ yên tâm đi.” Trần Dật Thần mỉm cười.

“Vậy là tốt rồi.” Hạ Trấn Quốc gật đầu, sau đó lại nói: “Ba nghe Diệp Hải Đông kia nói, ba bị bắt đến nơi này là bởi vì nhà họ Hạ chúng ta cầm công trình của núi Ngọc Tuyền của bọn họ? Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ba, công trình của núi Ngọc Tuyền…” Hạ Nhược Y nói lại một lượt từ đầu đến cuối chuyện xảy ra trong một tháng Hạ Trấn Quốc hôn mê này, sau khi nghe xong, Hạ Trấn Quốc nghen họng nhìn trân trối, khiếp sợ không thôi.

Ông ta không ngờ mình chỉ mới hôn mê một tháng, bên ngoài lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Vậy mà nhà họ Trần ở Yến Kinh đầu tư một nghìn năm trăm tỷ vào núi Ngọc Tuyền, mà nhà họ Hạ lại thiết lập quan hệ với nhà họ Trần Yến Kinh, nhận thầu công trình của núi Ngọc Tuyền!

Nghe thấy chuyện nhà họ Hạ nhận thầu công trình của núi Ngọc Tuyền, Hạ Trấn Quốc vẫn rất vui mừng, nhưng sau khi nghe được chuyện Hạ Nhược Y bị đá khỏi vị trí phụ trách hạng mục núi Ngọc Tuyền, Hạ Trấn Quốc lập tức giận dữ tái xanh mặt mày, ông ta chỉ hôn mê, cũng chưa chết, người nhà họ Hạ dựa vào cái gì bắt nạt con gái ông ta như vậy.

Ngay sau đó Hạ Nhược Y lại giải thích một lượt, nói chuyện Trần Dật Thần giúp sức ra.

Hạ Trấn Quốc lại kinh ngạc, ông ta vốn dĩ cho rằng thay đổi của Trần Dật Thần chỉ là một chốc một lát mà thôi, kết quả nghe Hạ Nhược Y nói, từ sau khi ông ta hôn mê Trần Dật Thần đã bắt đầu thay đổi rồi.

Hạ Nhược Y nói ra gần hết những chuyện đã xảy ra trong một tháng Hạ Trấn Quốc hôn mê, nhưng mà vẫn che giấu một ít, ví dụ như hành tung ở Kim Lăng, còn cả thân phận người thừa kế nhà họ Trần của Trần Dật Thần.

Hạ Trấn Quốc cũng không nghi ngờ gì, sau khi nghe xong, vỗ vỗ bả vai Trần Dật Thần, cảm khái nói: “Thằng nhóc con có bản lĩnh như vậy, con lại nói con là người giao thức ăn ngoài, làm cho Nhược Y của chúng ta chịu khổ vất vả ba năm cùng con.”

“Ba, xin lỗi.” Trần Dật Thần cười khổ, trên thực tế, nếu không phải người của nhà họ Trần gây ra vụ tai nạn giao thông này, làm cho Hạ Trấn Quốc bị thương nặng, chỉ sợ anh sẽ còn tiếp tục giao thức ăn ngoài, nhẫn nhịn thêm nữa.

“Được rồi, người một nhà nói xin lỗi gì chứ.” Hạ Trấn Quốc thở dài một hơi, cười tủm tỉm nói: “Nhóc con, bây giờ con có bản lĩnh rồi, sau này phải đối xử với con gái ba tốt một chút, nếu để ba biết con phụ lòng con gái ba, con xem ba có đánh gãy chân con hay không.”

“Ba, ba yên tâm, sẽ không.” Trần Dật Thần mỉm cười, anh cưng chiều Hạ Nhược Y còn không đủ đâu, sao có thể phụ lòng cô chứ.

Trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y cũng nở một nụ cười, nhưng trong nụ cười này lại có một chút gượng ép khó có thể nhận ra, cô cũng không biết thời gian yên ổn của cô và Trần Dật Thần còn có thể tiếp tục bao lâu, mặc dù Trần Dật Thần không nói, nhưng cô có thể cảm thấy rõ ràng, một sức mạnh khổng lồ vẫn đang nhìn cô chằm chằm, sức mạnh này, rõ ràng ngay cả Trần Dật Thần cũng rất kiêng kị.

“Ba, Nhược Y, con đưa mọi người đến bệnh viện trước.” Trần Dật Thần nói, anh chỉ dùng sức mạnh chữa trị nội thương của Hạ Trấn Quốc, nhưng anh lại không có cách nào với vết thương trên đùi của Hạ Trấn Quốc, còn cả Hạ Nhược Y, cái trán cũng bị Diệp Hải Đông dùng ống thép đánh mấy phát, nếu chữa trị chậm trễ, rất có thể sẽ để lại di chứng.

“Ừ, đi bệnh viện đi.” Hạ Trấn Quốc gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy kỳ lạ, không biết luồng khí vừa rồi Trần Dật Thần truyền vào cơ thể ông ta rốt cuộc là cái gì, sau khi vào trong cơ thể, vậy mà ông ta lại không còn đau đớn.