Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 342



CHƯƠNG 342: BỘ ÁM SÁT THẦN ẨN

Một phút sau, kình khí màu đen trong đan điền Thạch Phá Quân rốt cục cũng được thanh tẩy sạch sẽ.

Trần Dật Thần cũng thu hồi kình khí của mình lại và thở phào một hơi như trút được gánh nặng.

Trên trán Thạch Phá Quân tuy rằng ướt đẫm mồ hôi, nhưng thần sắc hưng phấn trên mặt thì không cần nói cũng biết.

Xong rồi!

Nội thương của đan điền cuối cùng cũng xong rồi!

Hóa ra khi vận chuyển kình khí, đan điền luôn truyền đến cái cảm giác mơ hồ như thể đang bị xé toạt nhưng giờ đây đã không còn cảm giác đó nữa.

Thạch Phá Quân chắp tay, vẻ mặt thành khẩn ôm quyền: “Người anh em Trần Dật Thần, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, cho nên Phá Quân sẽ không nói lời cảm ơn nhiều nữa.”

“Nhưng ân tình của người anh em Trần Dật Thần, Phá Quân chắc chắn khắc trong tâm khảm.”

“Ngày sau nếu người anh em Trần Dật Thần cần đến Phá Quân thì cứ việc nói! Cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, Phá Quân tuyệt không chối từ!”

“Thạch đại ca yên tâm, nếu tôi cần sự hỗ trợ nhất định sẽ nói.” Trần Dật Thần mỉm cười nói.

“Đúng rồi Thạch đại ca, lúc tôi dùng kình khí giúp anh trị thương đan điền đã phát hiện kình khí còn sót lại trong đan điền của anh hình như xuất phát từ công pháp của Ninja Nước N mà phát triển biến hóa mà được, có lẽ là do Thạch đại ca đã giao đấu với Ninja Nước N chăng?” Trần Dật Thần hỏi, hiển nhiên là ở Nước N cũng có võ giả, nhưng họ gọi võ giả là Ninja hoặc Kiếm Sư.

Võ giả Nước H được phân thành hàng trăm trường phái và thể loại, có chuyên tu thể thuật, cũng có chuyên tu nội kình, còn có chuyên tu kiếm thuật, đao pháp, côn pháp… Tóm lại thập bát ban võ nghệ, võ giả Nước H biết rất nhiều.

Còn hệ thống võ đạo của Nước N so với Nước H mà nói thì tương đối đơn giản.

Nhẫn thuật cùng kiếm thuật là chủ yếu, ngoại trừ nhẫn thuật cùng kiếm thuật còn có một số lưu phái linh tinh khác như âm dương thuật, khóa hồn thuật, tuy rằng cũng có người tu luyện, nhưng phần lớn những người tu luyện thứ đó rất khó đặt chân đến những nơi thanh cao.

Mà nhẫn thuật cùng kiếm thuật lại không giống nhau, do có bề dày lịch sử về truyền thừa nên hai trường phái này từ lâu đã hình thành một hệ thống đào tạo hoàn chỉnh.

Một khi có người tu luyện nhẫn thuật cùng kiếm thuật đến cảnh giới cao thâm thì sẽ cực kỳ đáng sợ!

Những lời này là Tiêu Quốc Trung nói.

Mặc dù là một bậc thầy võ thuật nhưng Tiêu Quốc Trung chưa bao giờ khinh thường nhẫn thuật cùng kiếm thuật của Nước N, ông từng nhiều lần cảnh báo Trần Dật Thần, nếu gặp được người Nước N tu luyện nhẫn thuật cùng kiếm thuật thì ngàn vạn lần không được phớt lờ, nếu không tất sẽ ăn phải trái đắng.

Tiêu Quốc Trung đã cảnh báo thì tất nhiên Trần Dật Thần sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, lần này khó khăn lắm mới gặp được Thạch Phá Quân có lẽ đã từng giao đấu với Ninja Nước N nên dĩ nhiên sẽ muốn hỏi đôi ba câu để tìm hiểu những ưu khuyết điểm của Ninja Nước N.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trận thắng!

“Không sai, tôi đích thực đã từng giao đấu với Ninja nước N, kình khí trong đan điền tôi chính là thứ mà Ninja đã đấu với tôi năm xưa để lại.” Thạch Phá Quân trầm giọng nói, trong mắt xẹt qua một tia kiêng kị thấy rõ.

“Ồ? Thạch đại ca có thể kể lại chuyện năm đó không?” Trần Dật Thần nghe đến đây liền hứng thú.

“Có thể.” Thạch Phá Quân gật đầu, dựa theo quy củ vốn có của Chiến Minh thì mọi chi tiết liên quan đến nhiệm vụ không được tiết lộ cho người ngoài, nhưng quy tắc này vô dụng với Trần Dật Thần bởi vì Trần Dật Thần là đệ tử thân truyền của lão tổ tông của Chiến Minh .

“Đó là một mùa hè năm năm trước, tổng bộ Chiến Minh truyền đến tin tức, nói Ninja của bộ ám sát Thần Ẩn của Nước N đã tiến vào Trung Hải, muốn ám sát chủ tịch thương hội Trung Hải. . . ” Thạch Phá Quân chậm rãi kể lại, ánh mắt ánh lên những hồi ức cũ.

“Lúc ấy tổng bộ đã ra lệnh cho phân bộ Trung Hải chúng ta, bất cứ giá nào cũng phải bảo toàn tính mạng của chủ tịch thương hội trung hải! Đồng thời trong lúc bảo toàn tính mạng của chủ tịch thương hội phải tận lực moi ra kẻ tiếp ứng cho thần ẩn ở trung hải vì kẻ tiếp ứng này rất có thể đang ẩn náu trong Trung Hải Phân Minh của Chiến Minh.”

Ẩn náu trong Trung Hải Phân Minh?

Đồng tử của Trần Dật Thần co lại, ý tứ của Thạch Phá Quân rất rõ ràng, năm năm trước rất có thể trong Trung Hải Phân Minh của Chiến Minh đã xuất hiện phản đồ!

“Bởi vì thời gian tổng bộ phát lệnh có chút vội vàng, cho nên chúng tôi không có thời gian điều tra xem rốt cuộc ai là kẻ tiếp sức, nhưng nhiệm vụ bảo vệ chủ tịch thương hội lại cấp bách.”

“Cho nên minh chủ lúc ấy liền chọn ra vài đệ tử tuyệt đối không có vấn đề của Phân Minh cùng ông ta đi chấp hành nhiệm vụ và tôi là một trong số đó.” Nói tới đây, thần sắc Thạch Phá Quân có chút tự hào, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, được người khác công nhận luôn là một điều đáng mừng.

“Sau khi nhận nhiệm vụ, tôi cùng các anh em canh gác bên cạnh chủ tịch 24/7, không khi nào ngơi nghỉ, hơn nữa còn bày ra thiên la địa võng, cơ hồ tất cả những kẻ nguy hiểm đều bị chúng ta bóp chết từ trong trứng nước.”

“Vốn tưởng rằng dưới sự bảo vệ nghiêm mật như vậy, chủ tịch Sở sẽ không gặp vấn đề gì.”

“Nhưng chúng ta vẫn tính sai.” Thạch Phá Quân thở dài, có chút ảo não.

“Tình hình ngày đó là như này, chủ tịch Sở đã tổ chức Hội nghị Kinh doanh tại khách sạn Kim Thái, và hầu như tất cả những người đứng đầu các công ty lớn nhỏ của Trung Hải đều có mặt.”

“Đây là tình huống dễ phát sinh ra hỗn loạn nhất, vì vậy chúng tôi đã sớm lập kế hoạch. Các anh em ám kình trung kỳ bảo vệ chủ tịch Sở một tấc cũng không rời, còn các anh em ám kình sơ kỳ tuần tra khắp nơi, điều tra đối tượng khả nghi, như vậy có thể ngăn chặn nguy hiểm phát sinh một cách tuyệt đối.”

“Nhưng không ngờ vẫn phát sinh nguy hiểm.”

“Chúng tôi chỉ lo phòng bị những vệ sĩ cùng lãnh đạo các công ty trong hội trường chứ không phòng bị người thân của chủ tịch Sở, mãi đến khi cháu trai của chủ tịch Sở vỗ một cái lên người ông ấy, chúng tôi mới nhận ra…”

“Đáng tiếc là đã muộn.”

“Chủ tịch Sở tuy rằng không chết, nhưng lại rơi vào tình cảnh liệt nửa người, bây giờ vẫn còn nằm trên giường.”

“Còn gã sát thủ thì sao?” Trần Dật Thần nhịn không được hỏi một câu, chuyện này đích thật là sơ sót của Chiến Minh, nhưng đổi lại là anh sợ là cũng không ngờ đến, dưới tình hình đó, chính người thân sớm chiều ở cùng mình lại là sát thủ.

“Chạy rồi.” Thạch Phá Quân có chút ảo não nói: “Tên kia là Ninja do bộ ám sát thần ẩn phái đi, là một gã có nhẫn thuật cực kỳ xuất thần nhập hóa, sau khi vỗ chủ tịch Sở một cái ngay trước mặt chúng tôi, tên đó liền biến mất trong làn khói đen.

“Tôi cùng mấy anh em phân công nhau đuổi theo, sau đó đuổi kịp tên đó dưới hầm đỗ xe của khách sạn.”

“Hai chúng tôi giao đấu một lượt, bởi vì chưa từng giao đấu với Ninja Nước N và không hiểu rõ chiêu thức của họ nên tôi đã hấp tấp tiếp chiêu để rồi chịu tổn thất lớn, bị tên đó hạ chỉ sau ba chiêu.”

“Nếu không phải lúc ấy tên đó vội vàng bỏ chạy, không rảnh để giết tôi chỉ sợ tôi đã sớm mất mạng rồi.” Thạch Phá Quân thở mạnh một hơi, nói.

“Chiêu thứ của Ninja Nước N có đặc điểm gì?” Trần Dật Thần hỏi.

“Quỷ dị! Giảo hoạt! Âm hiểm!” Sắc mặt Thạch Phá Quân nặng nề, thốt ra ba từ.

“Khi giao thủ cùng bọn họ cậu sẽ hoàn toàn không biết được giây tiếp theo, chủy thủ của bọn họ sẽ đâm tới từ chỗ nào, tất cả chiêu thức của bọn họ đều được sinh ra để ám sát, về khía cạnh ám sát thì thực lực của bọn họ đã tiến gần đến trình độ của vương giả.”