Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 487



CHƯƠNG 487: ĐI DẮT CHÓ MÀ KHÔNG THẮT DÂY

Sau khi người phụ nữ trung niên đi đến trước mặt Lâm Như Tuệ, quan sát một lượt thì thấy Lâm Như Tuệ mặc quần áo hàng hiệu, lúc này sắc mặt người phụ nữ trung niên mới dịu đi một chút, sau đó mụ ta hỏi: “Có mang tiền đến không?”

“Vết thương trên chân chồng tôi là bà gây ra?”

Lâm Như Tuệ không trả lời câu hỏi người phụ nữ trung niên, mà cắn răng nghiến lợi hỏi mụ ta.

Người phụ nữ trung niên cau mày: “Tôi hỏi bà có mang tiền đến không? Bà không hiểu tiếng người à?”

“Bà nói cho tôi biết ai đã gây ra vết thương trên chân chồng tôi, sau đó chúng ta bàn đến chuyện tiền bạc!” Lâm Như Tuệ tức giận nói.

“Ồ, vết thương trên chân bà không phải tôi gây ra.” Người phụ nữ trung niên hờ hững liếc nhìn Hạ Trấn Quốc, rồi nói: “Là con trai tôi làm.”

“Con trai bà ở đâu?”

“Ở kia.” Người phụ nữ trung niên liếc sang bên phải, Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y nhìn theo ánh mắt mụ ta. Khi nhìn thấy “con trai” mà người phụ nữ trung niên nói thực ra là một con chó ngao Tây Tạng màu đen cao bằng nửa người, trong mắt Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y lập tức bùng lên lửa giận.

“Trần Dật Thần, đánh chết con súc sinh này cho tôi!” Lâm Như Tuệ gần như bùng nổ, bà vốn cho rằng Hạ Trấn Quốc thành ra như vậy là do bị người đánh, nhưng bây giờ lại phát hiện là do một con chó ngao Tây Tạng.

“Bà nói ai là súc sinh hả? Con điếm thối này!”

Trần Dật Thần còn chưa phản ứng lại thì người phụ nữ trung niên đã nổi giận trước: “Lau sạch miệng đi cho bà, đó là con trai bà, không phải súc sinh.”

“Con trai? Bà coi một con chó là con trai mình? Bà là người hay chó?” Lâm Như Tuệ sắp tức điên.

“Ba, có chuyện gì vậy?” Trần Dật Thần mặc kệ hai người cãi nhau, điều anh quan tâm hơn lúc này là nguồn gốc vấn đề, Hạ Trấn Quốc không giống một kẻ gây rắc rối. Dưới tình huống bình thường, ông sẽ không xảy ra mâu thuẫn với người phụ nữ trung niên này.

Hạ Trấn Quốc nhìn Trần Dật Thần, yếu ớt đáp: “Sau khi xuống máy bay, ba bắt taxi định đi tìm các con, nhưng tài xế không gnhe rõ địa chỉ ba nói bèn đưa ba tới đây.”

“Sau khi xuống xe, ba định bắt taxi khác thì thấy người phụ nữ này đang dắt chó ra ngoài. Khi ấy trước cổng khu chung cư rất đông người, con chó bà ta dắt là chó ngao Tây Tạng, còn không buộc dây. Ba sợ con chó này lao ra cắn trẻ con nên đã khuyên bà ta buộc dây cho nó.”

“Kết quả người phụ nữ này nghe thế thì không vui, nói con chó ấy là con trai mình, bà ta không muốn buộc dây cho con trai mình.”

“Ba tức quá nên đã cãi nhau với bà ta, rồi bà ta bảo con chó ngao xông vào cắn ba…”

“Con hiểu rồi, ba nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho con.”

Trần Dật Thần khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy nhìn người phụ nữ trung niên với vẻ mặt vô cảm, anh hỏi: “Những điều ba tôi nói có phải sự thật không?”

“Cậu là ai?” người phụ nữ trung niên cau mày nhìn Trần Dật Thần, trực giác của phụ nữ nói cho mụ ta biết Trần Dật Thần này rất khó đối phó.

“Tôi hỏi bà, những điều ba tôi nói có phải sự thật không?”

Trần Dật Thần vẫn vô cảm hỏi từng chữ.

“Là thật đấy thì sao?” Người phụ nữ trung niên bĩu môi, khinh thường nhìn Hạ Trấn Quốc trên đất, nói: “Đồ nhà quê, cũng không tự soi gương vào nước tiểu xem mình là ai. Lại còn bảo bà đây buộc dây cho con trai bà, bà đây không bảo con trai cắn chết ông đã là may lắm rồi…”

“Chát”

Người phụ nữ trung niên còn chưa nói xong, một tiếng tát giòn tan đã vang lên.

Cái tát này là do Hạ Nhược Y đánh.

Lúc này Hạ Nhược Y cắn răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ trung niên: “Bà có tin tôi giết bà không?”

Người phụ nữ trung niên che mặt, trong mắt đầy vẻ không dám tin: “Mày dám đánh tao?”

“Con điếm thối mày dám đánh tao?”

“Chát!”

Hạ Nhược Y đưa tay tát mụ ta thêm một phát nữa.

“Sao tôi lại không dám?”

“A!” Người phụ nữ trung niên hét lên một tiếng chói tai, sau đó bà ta nhào về phía Hạ Nhược Y như một kẻ điên: “Con điếm khốn, bà đây phải giết mày!”

“Bốp!”

Một bàn tay to khác tát vào mặt người phụ nữ trung niên.

Lần này người ra tay là Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần đương nhiên đánh mạnh hơn Hạ Nhược Y không chỉ mười lần.

Người phụ nữ trung niên nặng gần 100kg, có thể so sánh với một chiếc xe tăng nhỏ gào lên thảm thiết một tiếng rồi lao ra.

“Bịch”, bà ta nặng nề ngã xuống đất.

“Đánh hay lắm!”

Lâm Như Tuệ vỗ tay hoan hô, vẻ mặt vui mừng.

Một số người xung quanh biết nội tình cũng âm thầm giơ ngón tay cái về phía Trần Dật Thần, người phụ nữ trung niên này bình thường lúc nào cũng kiêu ngạo phách lối trong khu chung cư. Mụ ta dắt chó ngao Tây Tạng nhưng không bao giờ buộc dây, trong khu chung cư rất nhiều người đều lo lắng về điều này, nhưng không ai dám lên tiếng phản kháng. Những người đứng ra phản kháng đa phần đều bị mụ ta xử lý rất thảm.

“Chàng trai, đánh người xong thì mau đi đi, lai lịch của người phụ nữ này rất lớn.” Lúc này, trong đám đông có người thấp giọng nhắc nhở, người khác không biết lai lịch của người phụ nữ trung niên này nhưng ông ta biết.

Người phụ nữ trung niên tên đầy đủ là Lý Hồng, anh trai ruột của mụ ta là người mối lái nổi tiếng ở Trung Hải, qêun biết vô số người quyền quý, mụ ta còn có một người chồng là kẻ tàn nhẫn có tiếng ở Trung Hải.

Chính vì có hai người này nên Lý Hồng lúc nào cũng kiêu ngạo khu vực Quốc tế Cẩm Tú này.

“Đi? Các người đừng ai hòng đi được!”

Nếu không có người trong đám đông nhắc nhở còn đỡ, giờ đây Lý Hồng đang nằm trên đất lảo đảo bật dậy như kẻ điên. Mụ ta nhìn con chó ngao Tây Tạng đang nằm bên cạnh, độc ác ra lệnh: “Con trai, xé xác đám chết tiệt này cho mẹ!”

Con chó ngao Tây Tạng màu đen như có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng sau khi Lý Hồng ra lệnh, nó không lập tức lao về phía Trần Dật Thần, mà dùng ánh mắt kiêng kỵ quan sát anh. Mặc dù Trần Dật Thần trước mặt có vẻ ngoài xấu xí, nhưng bản năng săn mồi của động vật nói cho nó biết Trần Dật Thần cực kỳ nguy hiểm, nếu nó dám ngang nhiên xông lên sẽ không thể thoát chết!”

“Xông lên đi! Còn ngây ra đó làm gì?” Thấy con chó ngao Tây Tạng màu đen bất động, Lý Hồng lập tức tức giận, mụ ta đi vài bước đến chỗ con chó, mắng: “Mày là đồ vô dụng, có cái gì phải sợ! Mau xé xác bọn khốn khiếp này cho bà!”

“Ngoao!”

Con chó ngao Tây Tạng màu đen rú lên một tiếng, hàm răng của nó há ra, nhìn chằm chằm Trần Dật Thần, tiếng gầm gừ liên tục vang ra từ cổ họng, giống như đang uy hiếp, lại như cảnh cáo.

Nhưng dù Lý Hồng ra lệnh thế nào nó cũng không di chuyển.

“Đồ vô dụng, bình thường bà đây nuôi mày uổng công vô ích!”

Lý Hồng tức giận chửi bới, sau đó mụ ta lấy điện thoại ra, chỉ vào Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y, độc ác nói: “Hai đứa khốn khiếp chúng mày, chờ đó cho bà, hôm nay bà đây không giết chúng mày, bà đây cùng họ với chúng mày!”

Nói rồi Lý Hồng gọi điện.

“Có chuyện gì?” Một giọng nói bất đắc dĩ vang lên ở đầu dây bên kia.